Khắc Lý Tư kinh ngạc vì nghe được cái tên này từ trong miệng Vưu Kim, anh ta nheo đôi mắt lại: “Anh đã từng nghe nói tớ bảo bối nhà em?”
Vưu Kim cười: “Lúc trước tổ chụp ảnh kia tìm cô ấy chụp mẫu.”
Khắc Lý Tư nổi giận: “Con mẹ nó, em biết ngay mà! Lúc trước còn gạt em nói không phải Đường Thi! Đáng chết, anh dám gạt em?”
Anh trai híp đôi mắt màu xanh lục lại cười: “Anh cho rằng, với độ hiểu biết về cô ấy của em thì sẽ trực tiếp nhận ra cô ấy, không ngờ em còn phải tới đây hỏi riêng anh.”
Khắc Lý Tư ôm hai tay ở trước ngực: “Tính cách bảo bối nhà em khiêm tốn, em không ngờ cô ấy lại đồng ý đi quay quảng cáo cho anh.
Nói đi, anh dùng thứ gì hối lộ bảo bối nhà em?”
Vưu Kim cũng cười: “Muốn biết sao? Tự mình đi hỏi cô ấy đi, anh sẽ không nói cho em đâu.”
Khắc Lý Tư trợn trắng mắt: “Hừ, em cần sao!”
Một tuần sau, Đường Thi thu dọn hành lý cùng Đường Duy xuất phát, cô lái xe tới sân bay.
Đường Duy rất kích động, ở một bên nói với Đường Thi: “Mommy, đây là lần đầu tiên con ngồi máy bay ra nước ngoài với mẹ.”
Đường Thi trìu mến sờ sờ gương mặt cậu bé: “Phải ngoan nhé, đừng chạy lung tung.”
Đường Duy lập tức đồng ý, hai mẹ con dừng xe đi lấy vé máy bay, lấy vé máy bay xong thì bắt đầu gửi hành lý, sau đó lại kéo Đường Duy đi qua cửa kiểm tra, vừa đúng lúc này, đột nhiên có một đám bảo vệ vội vội vàng vàng chạy tới, khe khẽ nói nhỏ với những người kiểm tra an ninh.
Tai Đường Duy rất thính, nhạy bén nghe được nhân viên mặc đồng phục cảnh sát đặc biệt bàn tán ở bên kia, nói hôm nay có lẽ sẽ có phạm nhân đào tẩu mặc quần áo bình thường trốn kiểm tra, sau đó gọi mấy người khác phải cẩn thận một chút, đừng thả người bị tình nghi đi.
“Thẻ căn cước của tên tội phạm kia là gì?”
Đường Duy nghe được tên, cả người kinh ngạc, sắc mặt cậu bé trắng bệch đứng tại chỗ, Đường Thi đẩy cậu bé một chút: “Duy Duy?”
Đường Duy đột nhiên hoàn hồn, mới vội vàng nói với Đường Thi: “Mommy, con đây.”
“Nghĩ chuyện gì mà mất hồn như vậy? Mau tới đây kiểm tra.” Đường Thi lại cười cười với nhân viên kiểm tra: “Ngại quá, lần đầu tiên con trai tôi ngồi máy bay, làm chậm trễ thời gian của mọi người.”
Cô gái bảo vệ kia thấy người ta lễ phép như vậy, còn xinh đẹp, trong tay còn dắt một cậu bé giống như búp bê thì lập tức cười tủm tỉm nói Đường Thi: “Không sao, đến đây nào cậu bé đáng yêu, đi qua cánh cửa kia cho anh bảo vệ kiểm tra một chút.”
Đường Duy cười ngọt ngào: “Cảm ơn chị gái!”
Câu nói của cậu lập tức khiến đám con gái kia si mê: “Ai nha, thật đáng yêu mà!”
“Gen thật tốt, có thể sinh ra một cậu bé xinh đẹp như vậy!”
“Thật hâm mộ đôi mẹ con này.” Khi Đường Thi dẫn Đường Duy đi qua cửa kiểm tra, sau lưng còn có người đang bàn tán: “Nhìn thật sự quen mắt, có phải là con gái nhà giàu nào không?”
“Chắc chắn là vậy rồi, nhìn học thức và khí chất, thì chính là người có tiền.”
Đường Thi và Đường Duy nhìn nhau cười, sau đó đi theo hướng dẫn trên sân bay tới chỗ chờ đợi của bọn họ, phải một tiếng nữa mới đăng ký, Đường Thi nói với Đường Duy: “Có muốn ăn gì không? Mẹ đưa con đi mua một chút, đợi lát nữa lên máy bay rồi, không thể ăn đồ ăn trên máy bay.”
Đường Duy vuốt bụng: “Con không ăn, con phải chờ tới nước Mỹ để chú Khắc Lý Tư đưa con đi ăn một bữa tiệc lớn!”
Nói xong vừa đúng lúc trước mắt có một đám cảnh sát đi đến, bước chân dồn dập, bọn họ cầm bộ đàm cài ở ngực, lớn tiếng gọi ầm ĩ: “Đã phát hiện bọn họ chạy về phía khu A1, bắt lấy bọn họ!”
Đường Duy ngây ngẩn cả người, không ngờ lại xảy ra loại chuyện này, đã đuổi tới trong phòng đăng ký rồi, Đường Thi ở một bên nói thầm: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Cảm giác rất nghiêm trọng.”
“Mommy, con đi WC.” Đường Duy đột nhiên từ trên ghế nhảy xuống, sau đó cười cười với Đường Thi, lập tức chạy về phía WC.
Nhanh…Nếu nhanh một chút, nói không chừng sẽ kịp, nếu lúc này tội phạm truy nã bị đuổi đến nơi không có chỗ trốn thì…
Đường Duy vọt vào WC nam, chạy đến căn phòng cuối cùng, vừa mới kéo cửa ra, thì có một cánh tay dính máu lao tới bóp chặt toàn bộ cổ cậu bé.
“Là em!” Đường Duy ho khan vài tiếng, sau đó nghe thấy người đàn ông kia hô to: “Sao em lại ở chỗ này?”
Đường Duy nhìn thẳng đôi mắt người đàn ông trước mặt: “Em nghe nói các anh bị cảnh sát đuổi, cho nên tới đây.”
Đôi mắt người đàn ông hơi hơi nheo lại, truyền ra một chút cảm giác áp bách: “Em biết rồi?”
“Em nghe thấy.” Đường Duy chỉ chỉ lỗ tai mình: “Còn nhỏ nên lỗ tai tương đối thính.”
Người đàn ông không nói gì, chỉ im lặng.
Đường Duy lại cầm lấy di động của mình, túm lấy tay người đàn ông, trong tay anh ta còn dính máu, nhưng mà cậu bé không sợ hãi, nói với anh ta: “Em giúp các anh liên lạc với người khác để đưa các anh đi ra ngoài.
Anh phải nghe theo sự sắp xếp của em, biết không?”
Sự nghiêm túc trong mắt cậu bé khiến người đàn ông vào giây phút đó cảm thấy cậu bé trước mắt này căn bản không phải một cậu bé năm sáu tuổi bình thường.
Cậu bé giỏi về che giấu bản thân mình, nhưng trên thực tế, suy nghĩ của cậu bé đã vượt qua phạm trù của những đứa trẻ bình thường từ lâu rồi.
“Vì sao muốn giúp anh, bây giờ anh không phải là gì, chỉ là một tên tội phạm bị truy nã rất nguy hiểm.”
Người đàn ông nhìn vào khuôn mặt non nớt trước mắt này thật sâu, trong lòng lại đang kinh ngạc cảm thán chỉ số thông minh của đứa nhỏ này vượt quá người bình thường.
“Bởi vì anh đã cứu em.” Lý do của Đường Duy đơn giản như vậy, đôi mắt trong suốt của cậu bé có một sự ngây thơ, cho dù có gặp rất nhiều chuyện đen tối, trong lòng vẫn còn một phần lý trí: “Rất đơn giản, vậy là đủ rồi.”
Người đàn ông không lên tiếng, lại lần nữa rơi vào im lặng.
“Bây giờ em bắt đầu giúp anh liên lạc, anh rửa sạch máu trên người trước.
Theo em quan sát, đây không phải máu của anh phải không?”
Đường Duy lấy di động ra nhẹ nhàng đăng nhập một loạt số rồi dễ dàng tiến vào hậu trưởng của cục viễn thông.
Tất cả các con số đã đăng ký trên thẻ căn cước đều sẽ lưu lại ở đây, cậu bé dùng thuật loại bỏ, gần như trong nháy mắt đã tìm được người rồi có thể giúp mình.
R7CKY đang chơi trò chơi với Ventus, kết quả lúc này có một cuộc điện thoại gọi tới, anh ta nghe máy, học trò bảo bối của anh ta đang ở trong đó nói to: “Em cần thầy giúp đỡ!”
“Mẹ nó, bảo bối của thầy ơi!”
R7CKY ngây ngẩn cả người, vừa định nói sao Đường Duy lại biết số di động của anh ta, nhưng mà giây tiếp theo anh ta đã nghĩ ra.
Với học trò bảo bối của anh ta, những việc này đương nhiên không thành vấn đề, vì thế nghiêm túc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em cần thầy quấy nhiễu mạng lưới liên lạc các cảnh sát Bạch Thành.” Đường Duy nói một câu, gần như không giống như đang nói giỡn: “Em phải giúp một người chạy ra khỏi nước.”
“Mẹ nó, em muốn tạo phản sao!” R7CKY vội vàng ngăn cản: “Đây là phạm pháp, em còn nhỏ...”
“Có làm không? Sân bay quốc tế Bạch Thành.” Giọng nói Đường Duy rất lưu loát: “Bọn em trốn ở căn phòng cuối cùng của WC nam trong phòng đăng ký dưới tầng hầm, thầy phá hỏng hệ thống camera giám sát của sân bay trước, anh Ventus hỗ trợ phóng ra tín hiệu quấy nhiễu thông tin trang bị của bọn họ, còn lại giao cho em là được.”
Đường Duy dứt khoát sắp xếp hết mọi chuyện, rồi trực tiếp tắt điện thoại.
R7CKY còn chưa kịp phản ứng lại, lấy lại tinh thần lại lập tức làm việc, bớt thời gian cảm khái một tiếng: “Cuối cùng tôi cũng có một loại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ hứng thú khi làm chuyện lớn!”
Ventus lạnh nhạt nói: “Anh đừng quên, anh cũng là tội phạm bị truy nã.”
“...”.