Lúc ý thức được những khả năng này, Bạc Dạ cảm thấy ớn lạnh từ từ leo lên sống lưng, anh vì sự kiêu ngạo của mình mà bỏ qua biết bao nhiêu manh mối.
Hiện tại khi những vụ án này một lần nữa trở lại tầm mắt anh, đã khiến anh có chút khϊếp sợ.
Có lẽ có vài âm mưu đã bắt đầu tồn tại từ những năm đó...!Mà anh, vẫn luôn bỏ qua, để đến bây giờ, mới phát hiện ra những manh mối đã bị vùi lấp đó.
Đêm nay, Bạc Dạ đi một chuyến tìm Diệp Kinh Đường, dạo gần đây Diệp Kinh Đường vì chuyện của Khương Thích mà tính khí vô cùng không tốt.
Bởi vì lần trước nhìn thấy Hàn Nhượng, Khương Thích muốn đi theo Hàn Nhượng, Diệp Kinh Đường phát hiện ra tâm tư của Khương Thích, sau đó lỡ tay đánh cô ấy.
Sau cái tát đó, bây giờ khi Khương Thích nhìn thấy Diệp Kinh Đường, trong mắt đầu tràn ngập sự căm hận.
Diệp Kinh Đường cảm thấy rất bực bội, anh ta phẫn nộ vì Khương Thích muốn chạy trốn, lại càng phẫn nộ bản thân vì người đàn ông khác mà bốc đồng như thế.
Anh ta cũng từng nghĩ rằng có phải bản thân ra tay quá độc ác, mà mỗi lần nhìn ánh mắt xuyên thấu của Khương Thích, anh ta đều cảm thấy toàn thân không thoải mái! Cô ta dám dùng loại ánh mắt này nhìn anh vì một người đàn ông khác, đúng là ăn gan hùm mà!
Khương Thích là của anh, cho dù anh không muốn, cho dù cô chết đi, thì xương cốt cũng phải là của anh!
Khi Bạc Dạ đi tìm Diệp Kinh Đường, lại vừa lúc anh ta giở tính nóng nảy với Khương Thích, người phụ nữ co ro trên ghế sô pha khóc thút thít, quần áo xộc xệch.
Rõ ràng là tên cặn bã Diệp Kinh Đường này lại làm chuyện xấu xa, Bạc Dạ đi vào văn phòng liền thở dài.
Diệp Kinh Đường ngoái đầu nhìn thấy anh: “Đi ra phòng họp số 2 đợi tôi.”
Phòng họp số 2 là phòng họp tư nhân, không giống những phòng họp rộng rãi khác, chỉ dùng để tiến hành nói chuyện tư mật.
Diệp Kinh Đường xoay người lau những vết bẩn trên thân, sau đó ném một tờ giấy đã dùng về phía Khương Thích, cười lạnh: “Lần sau có thể thử giương nanh múa vuốt lại lần nữa ở trước mặt tôi, Khương Thích, em có bao nhiêu móng vuốt và hàm răng sắc bén, tôi đều có thể đánh gãy từng cái từng cái một.”
Khương Thích nắm lấy quần áo, bất lực run rẩy khóc lóc.
Diệp Kinh Đường bực bội quay người đi, chính là không thể nhìn được cái bộ dạng lúc này của cô ấy.
Sau đó anh ta sải bước lớn ra khỏi phòng làm việc, bỏ mặc Khương Thích ở đó, sau khi cánh cửa đóng sầm lại, Khương Thích ôm lấy đầu, ngồi trong cái căn phòng cách âm khá tốt này khóc lớn.
“Tìm tôi có việc gì?”
Lúc Diệp Kinh Đường đi vào phòng họp số 2, Bạc Dạ đang ngồi trong đó, áo len kết hợp cùng với áo khoác, nhìn thế nào cũng giống một thư sinh, cùng với bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng của anh thường ngày không phù hợp lắm.
Diệp Kinh Đường híp híp mắt: “Anh thay đổi rồi à?”
Bạc Dạ cười lạnh: “Ngồi xuống, nói chính sự.”
“Ừ.”
Diệp Kinh Đường châm điếu thuốc bỏ vào miệng, khói thuốc nghi ngút, nhìn vào ánh mắt của Bạc Dạ: “Dạ à, anh thay đổi rồi.”
“...” Bạc Dạ thật sự muốn trợn trừng hai mắt: “Tôi tìm anh là có chuyện nhờ giúp, anh đừng có không không có có như vậy.”
“Không giúp.” Diệp Kinh Đường cười cự tuyệt: “Trừ khi anh làm gì đó khiến tôi hứng thú.”
Bạc Dạ cũng cười, cao thâm khó dò: “Tôi vừa hay có chút chuyện hợp tác với nhà họ Hàn ở Bạch Thành.
Anh có muốn không?”
“Mẹ kiếp.” Diệp Kinh Đường lại bật ra một câu chửi thề, thực sự muốn ấn điếu thuốc vào mặt Bạc Dạ: “Anh rõ ràng có chuẩn bị mà đến!”
Bạc Dạ không phủ nhận, vẫn mang theo nụ cười lạnh lùng cao quý.
“Được được được, cái đồ nhà anh, mau nói đi.” Diệp Kinh Đường bĩu môi: “Có phải là Đường Thi xảy ra chuyện rồi không?”
Con mắt Bạc Dạ nheo lại, ánh mắt lạnh như băng: “Tôi cần tư liệu về sự nổi dậy của Tùng Lâm năm đó..”.