Ba người ba mặt nhìn nhau hồi lâu, Lý mẫu mới mở miệng ấp úng nói:
“Làm…… làm gì có quan hệ gì? Ả……là ta mua ả về cho lão Nhị lấy làm vợ. Đây là mua bán hợp pháp, chúng ta còn giữ khế ước bán thân, có dấu đóng của nha môn nữa!” Nói rồi phụ nhân móc ra một tờ giấy ố vàng, mặt trên có dấu vân tay và một dấu đỏ, hình như là quan ấn.
Vân Hiểu cau mày. Tuy biết rằng thời cổ đại, mua bán người là hợp pháp nhưng lòng nàng vẫn cảm thấy khó chịu.
“Sau đó thì sao?” Nếu chỉ như vậy, tại sao người kia lại chết?
“Sau đó…… Sau đó……” Sắc mặt Lý mẫu càng thêm khó coi. Một lát sau, mới biện giải tiếp. “Cái này đều do ả ta không nghe lời. Chúng ta dùng hai mươi lượng mua ả về. Nhưng ả không những lười nhác, mà còn dám vác bụng chửa chín tháng chạy trốn. Sau đó…… không trở lại nữa.”
“Đại tiên.” Lý Đại đứng bên nói giúp: “Chúng ta nhiều lần lên núi tìm ả, không ngờ ả đã…… Đặc biệt là nhị đệ của ta, hắn đi tìm suốt nửa tháng trời, lật khắp các núi bên cạnh. Đều do số mạng ả đã tận, đành chết ở phương bắc, thế mà còn hại nhị đệ ta thành như vậy.”
“Đều tại ta! Mua trúng phải cái loại sao chổi đó! Nhiều năm như vậy mà chưa sinh nổi cho Lý gia ta một thằng con trai, chết rồi còn về hại con ta.” Lý mẫu càng nói càng tức, đau lòng liếc nhìn con trai trên giường, hung hăng nói: “Nếu sớm biết ả là cái dạng không biết tốt xấu, chết rồi vẫn không yên phận, thì ta lúc trước tuyệt đối không để ả bước vào cái nhà này.”
Lý Đại cũng liên tục gật đầu đồng ý.
Hai người mẹ một câu con một lời quở trách sự tình của nữ quỷ khi còn sống. Từ đầu đến cuối, Lý Nhị cúi đầu, không hé răng một lời nào.
“Các ngươi nói, các ngươi chưa từng tìm thấy nàng?” Ánh mắt Vân Hiểu trầm trầm.
“Đúng vậy!” Lý đại khẳng định.
“Chắc chắn do ả không có ai nhặt xác nên mới hóa thành lệ quỷ.” Lý mẫu cũng bỏ thêm một câu.
“Phải không?” Vân Hiểu hỏi thẳng. “Vậy tại sao các ngươi biết nàng chết ở phương bắc!” Không tìm thấy người, sao vẫn biết địa điểm tử vong?
Lý Đại cứng đờ, Lý mẫu bên cạnh cũng sửng sốt. Trong mắt cả hai hiện lên tia hoảng loạn.
“Ta…… Chúng ta đoán, vì lúc trước ả chạy theo hướng đó.” Lý mẫu giải thích, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn nàng. “Một nha đầu như ngươi thì biết cái gì!” Tiếp theo lại nhìn về phía lão nhân, sốt ruột nói: “Đại tiên, ngài pháp lực vô biên, xin cứu lấy chúng ta a.”
“Cái này……” Bạch Duật ngơ ra, ánh mắt hướng Vân Hiểu cầu cứu. “Nha đầu ngươi xem việc này…… Ơ? Nha đầu, ngươi đi đâu đấy?”
Lão vừa ngẩng đầu lên, liền phát hiện Vân Hiểu đã xoay người ra khỏi phòng. Bạch Duật vô thức đi theo, nhưng bị hai mẹ con Lý gia giữ lại, “Đại tiên, ngài không thể đi, chúng ta đã đưa tiền nhang đèn rồi a!”
CMN, kéo lão làm gì? Lão vẽ phù đuổi tiểu quỷ còn được, chứ lệ quỷ thì chịu a. Hơn nữa con quỷ kia cũng có phải do lão đuổi đâu.
Thấy Vân Hiểu sắp ra đến sân, Bạch Duật gấp đến độ phát khóc, “Nha đầu…… Nha đầu……” Đã nói cùng nhau sánh vai chiến đấu rồi a! Sao ngươi lại bỏ lão xuống sân khấu trước thế?
Có lẽ do lão nhân kêu quá thảm thiết, Vân Hiểu ngừng bước, thở dài một cái rồi mới đáp. “Muốn sống nên nhanh chóng chạy đi, càng xa càng tốt!”
Lão nhân sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng bổ sung: “Đúng đúng đúng! Nữ quỷ không thể rời quá xa khỏi vị trí tử vong, lệ quỷ cũng thế. Cùng lắm chỉ có thể hoạt động trong phạm vi vài trăm dặm. Các ngươi chuyển đi xa hiển nhiên tránh được nàng!”
“Nhưng……” Ba người Lý gia nhìn nhau, do dự không muốn đi.
“Ba vị, đây là không phải quỷ hồn bình thường mà là lệ quỷ.” Lão nhân bỏ thêm một câu. “Rời đi là biện pháp duy nhất, cái khác…… Xin thứ cho bần đạo bất lực.”
Nói xong liền rút tay về, xoay người tiến thẳng ra khỏi cửa, đuổi theo Vân Hiểu. Mau đi, mau đi! Lệ quỷ gì đó, đáng sợ chết đi được.
Đến khi ba mẹ con kịp phản ứng, bóng hai người đã biến mất vào rừng.
Vào tới phạm vi Quý Sơn, lão nhân mới quay đầu đánh giá người bên cạnh, nhịn không được mở miệng hỏi. “Nha đầu, sao ngươi biết quỷ không được cách địa phương mình chết quá xa?”
Vân Hiểu quay đầu liếc lão một cái, mặt vẫn đứng đắn nghiêm túc như cũ. “Là ông nói cho ta.”
“Hả?” Lão nói qua cái này khi nào?
Vân Hiểu đưa cho lão một quyển sách. Bạch Duật cúi đầu nhìn. Đây là sách lão vừa niệm chú mà, nàng nhặt nó từ lúc nào? Khoan đã, sách có nói cái này thật sao?
“Trang 38, hàng thứ 3.” Vân Hiểu nhắc nhở.
Bạch Duật lật một cái, quả nhiên nhìn thấy dòng chữ chói lọi: Quỷ giả, hối âm chi thể cũng; gửi tử địa thi thể chi địa mà cư, hành chi càng trăm dặm làm hạn định.
Có thật này?!
Tuy biết nha đầu khi nhàn rỗi sẽ lật qua nhiều Huyền Môn điển tịch trong quán. Không ngờ rằng nàng lại nhớ kỹ, vị trí ở trang nào cũng biết. Trí nhớ thực sự quá tốt!
“Không có việc gì làm thì đọc sách thôi!” Vân Hiểu bồi thêm một câu.
Lão nhân: “……” Khinh bỉ nhau à? Chắc chắn là vậy rồi. Ai biết được trí nhớ của nàng bất phàm như thế chứ!
Bạch Duật hơi khó chịu liếc nhìn nàng một cái, ngẫm lại chuyện vừa xảy ra, nhịn không được mở miệng nói. “Nha đầu, có phải ngươi không thích ba cái âm b…… A phi, ba mẹ con Lý gia kia?”
“Có sao?”
“Đương nhiên là có!” Lão nhân gật đầu.
Tuy rằng mới quen nàng mấy ngày, nhưng cũng biết tính nàng ngoài lạnh trong nóng. Nếu không lúc trước cũng sẽ không cứu hắn. Mấy ngày ở trong quán, cũng sẽ không chủ động hỗ trợ quét dọn, nấu cơm, sửa bàn ghế, thêm cả lợp mái nhà. Nhưng vừa nãy dính đến ba mạng người, nàng lại vô tình xoay người bỏ đi, đến cuối mới nhắc nhở ba người một câu.
“Rốt cuộc là vì sao?”
Vân Hiểu dừng bước. Mặt đanh lại, hít sâu một hơi, rồi mới quay lại nhìn Bạch Duật nói. “Trên bụng nữ quỷ kia có một cái lỗ lớn.”
“Ta biết!” Chợt nhớ lại cảnh ruột gan máu me tràn khắp giường, lão nhân không khỏi run lên. “Nhưng thế thì liên quan gì đến Lý gia?”
“Trên người nàng có rất nhiều miệng vết thương, trí mạng nhất chính là lỗ giữa bụng. Lỗ đó kéo từ trước ngực đến bụng dưới, từ trong ra ngoài, đều bị vạch ra. Hơn nữa miệng vết thương là một đường chỉnh tề, thực hiển nhiên là bị cắt bởi vũ khí sắc bén.” Vân Hiểu gằn từng chữ một.
“Vũ khí sắc bén?” Lão nhân đờ người một hồi, hít vào ngụm khí lạnh, khϊếp sợ nói. “Ngươi là nói…… Nàng…… Nàng bị người sống ……” Người sống rạch bụng mà chết?!
“Nàng lúc ấy đang hoài thai chín tháng, ông nghĩ xem loại người nào hứng thú với bụng nàng ta?” Vân Hiểu hỏi thẳng.
“Lý…… Lý gia!” Lão nhân trợn to mắt, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh. “Cho nên…… nữ quỷ chết do bị bọn họ gϊếŧ?” Hơn nữa còn là mổ bụng lấy con.
“Không chỉ như vậy.” Vân Hiểu quay đầu, bỏ thêm một câu. “Mấu chốt là…… Nãy ông có nhìn thấy đứa trẻ nào không?”
“……” Lão nhân run lên, không dám nghĩ tiếp. Có lẽ đứa trẻ kia đã chết non. Chẳng trách nàng ta hóa thành lệ quỷ. “Nhưng mà…… nàng ta ôm bụng bầu chạy lên núi phía bắc là muốn đi đâu?”
Vân Hiểu siết chặt nắm tay. Nhớ lại lúc trước nàng còn không hiểu vì sao mẹ con Lý gia ban đầu tỏ vẻ khinh thường nàng. Không phải khinh thường thân phận đệ tử Huyền Môn của nàng, mà là khinh thường nàng là thân nữ tử. Từ thâm tâm, bọn họ đã coi khinh nữ nhân.
“Chỉ sợ…… đứa trẻ trong bụng nữ quỷ đó không phải là đứa đầu tiên.”
Bạch Duật: “……”
Má nó!