Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Lại Muốn Đảo Chính

Chương 16: Tổng tài đại nhân (16)

Trong khi EG đang chìm trong khủng hoảng thì Cố thị bên này vừa nhận được một hợp đồng lớn.

Cố thị cùng EG vốn đang cạnh tranh một hạng mục trọng điểm của chính phủ nhưng hôm nay, khi buổi đấu thầu diễn ra thì EG nhận một cú kích lớn như thế không cách nào tiếp tục cuộc đua.

Đối thủ mạnh nhất đã không còn, những tập đoàn còn lại khả năng cạnh tranh không lớn, Cố thị nghiễm nhiên trở thành chủ thầu.

- Cô gái nhỏ của tôi thật biết mang kinh hỉ a. - Cố Dịch Lãng lung lay hợp đồng trong tay.

Trợ lí đặc biệt đứng cạnh hắn không dám nói lời nào. Đi theo Cố tổng lâu nhất, anh ta rõ ràng mỗi lần hắn cười như thế sẽ có người gặp họa.

Cố Dịch Lãng luôn cho người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Dạ Tịch, mà cô dường như cũng không có ý che giấu hắn, nên việc hôm nay hắn đã có dự liệu trước.

Không biết cô chuẩn bị từ bao giờ phần đại lễ này. Mọi việc đều làm như nước chảy mây bay, thuận lợi đến không lường được.

Hay nên nói cô liệu sự như thần?

Không những khiến EG khốn đốn còn thuận tiện kéo hắn xuống nước.

Cho dù tra ra cô làm thì thế nào?

Người có lợi thế nhưng là Cố thị, mà bọn họ quan hệ còn “tốt” như thế, nói chủ sự sau màn không phải hắn thì ai sẽ tin?

Cô phủi không sạch quan hệ nhưng liên đới lại không lớn, dù sao cũng chỉ thay hắn làm việc.

Nước đi này thật hay.

Cô thế nhưng còn muốn tính kế trên đầu hắn hơn nữa còn công khai tính kế trước mặt hắn nữa kìa. Mà hắn…lại không thể không thuận theo.

Dự án kia là dự án trọng điểm, hắn không thể không cần.

Cô gái nhỏ trong lúc hắn không chú ý còn câu thông với em trai yêu quý của hắn xong rồi.

Vốn Cố nhị thiếu nên hận không đội trời chung với cô thì giờ không biết vì sao lại rất nghe lời cô. Chuyện Cố Mặc Vũ bị ngã hôm trước cũng là cậu ta nhận điều tra.

Người em trai ăn chơi trác táng này mà làm việc tử tế thì cũng không tồi đâu. Cô đúng là biết chọn người a.

Chậc, Cố Mặc Vũ thế nhưng thực sự cầu được cô.

Chuyện này đến anh ta cũng không ngờ.

Cố Dịch Lãng cảm nhận được cô cùng mình là người cùng thế giới, hoặc chí ít cũng không tốt đẹp gì. Hắn nghĩ mãi không rõ một người lãnh tình như cô thế nào lại giúp nhóc con kia.

Chẳng lẽ là chơi rất vui?

Cố Dịch Lãng tùy tiện đưa hợp đồng cho trợ lí đặc biệt, bản thân chống cằm nhìn trời xanh mây trắng.

- Nếu tôi thực sự cầu được cô ấy thì sao?

- Ồ, con trai thân yêu muốn gì đây? - Cố Dịch Lãng ngồi trên xe lăn nhìn sang Cố Mặc Vũ đang ngồi trên giường.

- Đừng gọi như thế. - Cố Mặc Vũ mặc dù mặt cắt không còn một giọt máu nhưng vẫn cố ưỡn ngực thẳng lưng nhìn Cố Dịch Lãng.

- Ồ, vậy con trai thân yêu không có thứ gì mong ước sao? - Cố Dịch Lãng làm như không nghe thấy nó nói.

- Tôi...tôi muốn tự do.

Cuối cùng Cố Mặc Vũ vẫn là trẻ con, làm sao chống đỡ được cái nhìn của Cố Dịch Lãng.

- Cái này thì... - Cố Dịch Lãng để xe sát vào cạnh giường, giơ tay kéo Cố Mặc Vũ tới gần. - Không được đâu.

Cố Mặc Vũ không dám cử động, cả người căng cứng như thú nhỏ bị thương, khϊếp nhược phòng bị mãnh thú trước mặt.

- Muốn đổi một yêu cầu khác sao? - Cố Dịch Lãng từ ái xoa đầu nhóc con. Hành động kia như cha yêu thương dỗ dành con nhỏ.

Nhưng Cố Mặc Vũ chỉ cảm thấy sợ hãi. Mỗi vị trí hắn động qua đều lạnh thấu xương.

- Không...không cần...

- A, thật ngoan. - Người sau cười nhẹ một cái, cả người ngồi ngay ngăn lên xe lăn, bàn tay cũng thu lại.

- Ngủ ngon, con trai thân yêu.

Cố Dịch Lãng thuần thục tắt đèn, đắp lại chăn cho Cố Mặc Vũ rồi mới ra khỏi phòng. Từ đầu đến cuối vẫn giữ vững nụ cười tiêu chuẩn.

Trợ lí đặc biệt đứng ngoài cửa phòng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chờ hắn ra ngoài liền đẩy người đi, một lời cũng không nói, đến hơi thở cũng nhẹ đi mấy phần.

Hồi ức kết thúc, Cố Dịch Lãng không rõ ý vị thu lại tầm mắt, tập trung vào tài liệu trước mặt. Ở một góc còn có tấm ảnh mẹ Đường ngồi trên giường bệnh. Góc chụp không tốt, người cũng chỉ thấy mặt nghiêng nhưng cũng đủ thấy tuyệt sắc.

Cô gái nhỏ đại khái kế thừa vẻ đẹp của mẹ đi.

Chỉ có tính cách kia...

Càng ngày càng thấy thú vị, làm sao bây giờ?

---------------

[ Kí chủ, cô làm như thế không sợ sét đánh chết sao?]

- Ta không phải đang trừ gian diệt bạo sao? Thế nào lại bị đánh chết rồi? - Dạ Tịch vừa lật xem mấy tấm ảnh vừa nói chuyện phiếm với hệ thống.

[ Cô bức ép, đe dọa thì tính gì là làm việc tốt?]

Hệ thống cố gắng tâm bình khí hòa nói chuyện với người điên nhà nó. Làm hệ thống của cô khổ hơn cả chó.

- Ta làm sao lại đe dọa rồi? Không phải nói chuyện rất hữu hảo sao?

[ Lật bàn. Cô nói chuyện hữu hảo thì không phải là đe dọa à? Làm xã hội đen có lễ tiết thì không phải xã hội đen à?]

Hệ thống cảm thấy mình đã rất bình tĩnh, bình tĩnh từ lúc cô mang đám ảnh khỏa thân lúc trước ra câu thông với Cố nhị thiếu, lại càng bình tĩnh khi cô lấy video hắn bị ném ở trong rừng ra yêu cầu hắn điều tra chuyện của Cố Mặc Vũ nhưng nó bình tĩnh không được khi cô còn lưu mấy bản trên vào lưu trữ đám mây để sau này dùng dần.

Ôi thần linh ơi.

Nó kí kết với người hay với ma quỷ thế này?

Cô hẳn là ma quỷ đi.

Đây là kết luận hệ thống có được sau khi tận mắt nhìn thấy điểm sinh mệnh của cô sau một giấc ngủ mà đi lên không ít. Mặc dù vẫn chưa trở lại mức bình thường nhưng đã là kì tích rồi.

Các kí chủ của nhà khác mà tụt giảm sinh mệnh lực nhất định phải lấy điểm tích lũy đổi đạo cụ, kí chủ nhà nó thì hay rồi, cô nghịch thiên đến mức ngủ một giấc cũng có thể hồi phục.

Hồi mana cũng không hồi phục kì diệu như thế đâu.

Mà ma quỷ hơn là thao tác lẳиɠ ɭơ của cô đặc biệt nhiều. Người ta còn chưa giới thiệu xong nhân vật cô đã trực tiếp chiếu đến kết phim rồi.

Xét về thao tác lẳиɠ ɭơn tên Cố nhị thiếu cặn bã nhưng còn phải lạy cô ba lạy cơ.

Cô hố của người ta mười triệu xong còn thảnh thơi mở cho hắn xem cô vẫn còn bản sao.

Có ai như cô không?

Thiếu đánh quá phải không?

Hệ thống dần tin tưởng cô là kẻ thù của cả thế giới rồi.

Không được, không thể cáu giận. Cáu giận mất khôn. Là hệ thống đủ tư cách, nó còn phải hướng đạo kí chủ đến với ánh sáng của chủ nghĩa xã hội.

Nó có thể.

[ Kí...]

Khi hệ thống lấy lại tinh thần phấn đấu thì nó đã thấy bản thân bị chặn rồi.

Lửa nóng bị dội cho một gáo nước lạnh, Kim Quang chưa bao giờ căm hận thao tác lẳиɠ ɭơ này như thế. Rõ ràng không có thao tác chặn này cơ mà. Sao nó lại bị chặn được? BUG à?

Hệ thống sinh khí không có chỗ nào phát, chỉ có thể uất ức offline.

Chặn cũng chặn rồi, nó còn ở lại làm gì? Vẫn nên tìm hội chị em bạn dì cầu an ủi thôi.

Chặn được hệ thống thiểu năng xong bên tai cuối cùng cũng an tĩnh, Dạ Tịch có thể tập trung xem kết quả Cố nhị thiếu gửi tới.

Người sau màn là dì hai của Cố Nhị thiếu.

Người Cố gia vẫn luôn sau lưng Cố Dịch Lãng làm chút tiểu động tác với nhóc con cho nên có thể nói là hành động của bà ta chỉ là ngựa quen đường cũ mà thôi.

Chuyện nhỏ hắn đều không quản mà đứa trẻ kia cũng không tố cáo, nhiều lần liền làm đến nghiện.

Hôm đó vốn muốn cho người chỉnh nó một chút nhưng không biết thế nào kiểm soát không tốt, người không kéo lại được, ngược lại còn làm nhóc con ngã xuống. Mặc dù cuối cùng chỉ bị thương nhẹ nhưng cũng đủ khiến Cố Dịch Lãng chú ý.

Lo trái lo phải, lửa lại không đốt trên thân bà ta, tra cũng chỉ tra đến người hầu bất cẩn lau nhà không sạch mà thôi.

Chuyện này mặc dù làm cẩn thận nhưng cũng không phải kín kẽ không có lỗ hổng, nếu Cố Dịch Lãng thật muốn tra lí nào tra không ra?

Hắn chính là không muốn làm lớn chuyện.

Người Cố gia không mò ra hắn có ý gì, ngược lại an tĩnh mấy ngày.

Sau đó chính là từng màn thăm dò nho nhỏ. Kết quả...không có kết quả gì. Bởi vì bọn họ còn chưa kịp thăm dò đã bị Cố nhị thiếu chắn trở về rồi.

Người Cố gia nhìn hắn như người thiểu năng, hắn không cần tiền Cố gia nhưng bọn họ cần. Hắn không giúp thì thôi còn đi ngăn cản cái gì?

Cố nhị thiếu có khổ không nói được chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay hỏi thăm mười tám đời tổ tông Dạ Tịch.

Cô muốn làm người tốt thế sao không tự mình làm đi, bắt hắn làm bảo tiêu cho ranh con kia thì tính gì?

-------------

[ Nhiệm vụ phụ: giải cứu hồng nhan. Mục tiêu nhiệm vụ: Cố Dịch Lãng. Hữu hảo đề nghị kí chủ nên đi cứu người ngay, boss sắp không xong rồi.]

Phập.

- Đường...

Nghe thấy động tĩnh, Lam Trạch ngồi đối diện Dạ Tịch vốn muốn hỏi thăm một chút nhưng nhìn con dao cắm vào miếng thịt thì mấy lời quan tâm xã giao gì đó cũng bị nuốt vào.

Không phải lúc nãy còn rất bình thường sao? Khí thế khủng bố này là thế nào?

- Tôi có việc đi trước, anh cứ tự nhiên.

Dạ Tịch làm gì còn thời gian dây dưa với nam phụ, nhanh như một làn gió đi mất.

- Trời đánh còn tránh miếng ăn, nghe qua sao? - Khi đã an vị trên xe cô mới có thời gian tâm sự nhân sinh cùng hệ thống thiểu năng.

Bình thường thì không phát nhiệm vụ đi, toàn nhân lúc cô làm đại sự mà gây chuyện rất tốt sao?

[ Nhưng mà chuyện rất gấp rồi. Người ta cũng rất khổ tâm có được không?]

Hệ thống đáng thương hề hề giãi bày.

- Ta tin mi có quỷ ấy.

Nó chỉ lo lắng nhiệm vụ của cô có được không? Làm hệ thống có trách nhiệm cô cũng không muốn sao?

Ha.

-----------------

15 phút sau...

Dạ Tịch âm tình bất định nhìn con đường nhỏ hẻo lánh phía trước.

Tại sao bắt người luôn muốn đưa đến chốn hoang vu như vậy? Là thuận tiện gϊếŧ người vứt xác sao? Không thể chọn chỗ dễ đi sao?

Nơi này dẫn tới một huyện nhỏ ngoại thành, hoàn cảnh vẫn còn tương đối hoang sơ, nhìn con đường hôm qua mưa mà bùn đất lầy lội trước mặt thì biết rồi.

[ Kí chủ, cô không mau cứu người đi còn đứng đây phân vân cái gì?]

Hệ thống nhìn không nổi kí chủ nhà mình chậm chạp không có động tác mà thúc giục.

- Ta nghĩ quay về.- Dạ Tịch một bộ cao thâm khó dò nói.

[ Quay về đi. Dù sao cũng còn kéo ngược.] Hệ thống một bộ không quan tâm trả lời.

Kéo ngược? Hay lắm! Đe dọa ta đấy à?

- Dẫn đường.

Dạ Tịch im lặng giây lát chợt nhếch môi cười. Chẳng qua kiểu cười kia nhìn thế nào cũng thấy âm trầm.

Vẫn nên cho cái định vị rồi chạy thôi.

Dạ Tịch cảm thấy không tin hệ thống thiểu năng là hoàn toàn chính xác. Nhìn xem định vị rách nát nó đưa cho cô đi. Chỗ cô đứng chính là điểm đỏ trên bản đồ mà trước mặt cô thì có gì? Một nhóm nhà san sát! Bảo cô xông vào từng nhà tìm người sao?

Cùng lúc này, trong một căn phòng ẩm thấp nào đó...

Cố Dịch Lãng lần nữa tỉnh lại sau cơn mê, cảm giác lạnh lẽo và ẩm ướt trên người khiến hắn khó chịu. Chỗ đầu gối từ rất lâu rồi lại lần nữa cảm thấy đau buốt.

Hai mắt hắn bị bịt kín, tay chân đều bị trói chặt, miệng cũng bị dán băng keo.

Từ ngày hắn trở thành gia chủ Cố gia đã bao giờ bị đối xử như thế?

Là kẻ nào nhỉ?

Cố Dịch Lãng chợt nhận ra mình thế nhưng không tính ra ai ám toán.

Bởi vì hắn hình như...nhiều kẻ thù quá.

Rầm.

Âm thanh thật lớn chấn động màng nhĩ. Ánh sáng bên ngoài đột ngột chiếu tới dù hắn bị che mắt cũng bị tác động đến.

Cố Dịch Lãng hơi ngẩng đầu về phía phát ra tiếng động. Chỉ có một tiếng chân, hẳn chỉ có một người đang đi về chỗ hắn.

Băng dính trên miệng hắn bị giật ra, câu đầu tiên hắn nói lại là:

- Có thể cho tôi cốc nước sao?

- Chậc, Cố tổng thảm thương quá đi thôi.

Thanh âm mát lạnh của cô gái rơi vào tai trong vô thức lại khiến hắn an tâm.

- Tôi chờ Đường tiểu thư thật lâu. - Cố Dịch Lãng thấp giọng cười một tiếng, bản thân thì thuận theo lực vịn của cô mà ngồi lên.

- Không sợ tôi là chủ mưu sao? - Dạ Tịch sau khi cắt dây trói tay cho Cố Dịch Lãng liền đưa chai nước trong tay cho hắn.

- A, vậy đây là trò chơi tình thú của Đường tiểu thư sao? - Người sau không nhận chai nước mà thuận thế dựa sát vào Dạ Tịch, mắt đối mắt với cô.

- Haha, tôi không rảnh. - Dạ Tịch không có việc gì đẩy người ra xa một chút, chai nước cầm trong tay trực tiếp ném vào trong lòng hắn.

Tìm cho hắn một cái ghế không tệ lắm để ngồi xuống xong Dạ Tịch mới nhận ra căn phòng chỉ còn mấy cái ghế nát, bản thân chỉ có thể mượn bệ cửa sổ ngồi tạm. May mắn có một thân khí chất chống đỡ, nhìn cũng chỉ cà lơ phất phơ một chút mà thôi.

Cô cùng Cố biếи ŧɦái mắt to trừng mắt nhỏ không bao lâu thì mấy anh em đậm chất xã hội đen đi vào, trên tay một người còn xách trên tay xe lăn của hắn.

- Được rồi, thu dọn đi về thôi. - Người vào đến Dạ Tịch liền phủi tay đứng lên, tiêu sái mà đi, thuần thục biểu hiện một bộ vô trách nhiệm điển hình.

Khi Cố Dịch Lãng được người đẩy ra ngoài thì đã không còn bóng dáng cô gái chỉ còn một đám lưu manh quy quy củ củ quỳ dưới đất. Mặt mũi ai cũng sưng thành đầu heo, cả người run rẩy không biết là sợ hãi hay đau đớn.

Đây là tràng cảnh gì?

- Đường tiểu thư tùy ngài xử trí đám người này. - Đại ca phía sau rất khéo hiểu lòng người mà giải đáp thắc mắc cho Cố Dịch Lãng.

Đối phương cũng coi trọng hắn thật đấy. Một kẻ đi lại bất tiện như hắn cũng phải dùng gần mười người cao to. Bảo tiêu đi bên cạnh hắn cũng không đến con số năm đâu.

Cô để lại người cho hắn là mặc hắn sai sử.

Cố Dịch Lãng cũng không phải loại người thích làm trò, cực kì tự nhiên chỉ đạo mấy người làm việc.

Chứng kiến cả quá trình Cố gia chủ thăm hỏi tình huống, đám đại hán bày tỏ, không có chuyện gì sẽ không chọc hắn. Đường tiểu thư cùng vị này của Cố gia đúng là một chín một mười, từ "tàn nhẫn" trong từ điển của bọn họ đã đổi mới được mấy lần.

Thủ pháp nhìn như nhẹ nhàng nhưng thời gian càng dài sẽ càng đau khổ.

Đừng nói người chưa trải qua huấn luyện, cho dù có cũng chịu không nổi độ chịu chơi của hai vị ma quỷ này.

Tuyệt đối không nhận đơn hàng ám toán hai vị này!

Hiện thời đứng dưới nắng cũng không xua nổi hàn khí trên người, đến liếc mắt nhìn vị này nhiều hơn mấy cái bọn họ cũng không có can đảm nữa kìa.

Đừng cười bọn họ nhát gan, xem xong tên điên này làm việc thì cho mười lá gan cũng không khá hơn đâu.

Cố Dịch Lãng vuốt cằm nhìn đám người đang xử lí hiện trường, cặp mắt hoa đào hàm chứa thứ ánh sáng xinh đẹp.

Nhưng loại ánh mắt này trong mắt trợ lí đặc biệt vừa được gọi đến tuyệt không đẹp chút nào. Anh ta chỉ thấy cả người đều không khỏe.

- Cố tổng...tôi...

- Đưa tôi trở về đi.- Cố Dịch Lãng cũng không buồn cho trợ lí đặc biệt một ánh mắt chỉ phất tay nói.

Trợ lí đặc biệt chỉ cảm thấy tứ chi lạnh buốt.

Đây là nhiệm vụ cuối cùng của anh ta.