Cậu Có Thể Dựa Vào Vai Tớ

Chương 40: Chuyển Chỗ

Không có lúc nào thời gian nhanh như nghỉ hè, Mai Anh cảm tưởng như chỉ vừa chớp mắt một cái đã phải đi học rồi, ôi cái nóng của mùa hè, nắng chói chang, mồ hôi đầm đìa lại sắp tới rồi.

“Tao muốn tắt nắng đi quá” Mai Anh lê bước trên con đường tới trường.

“Nếu được đi xe đạp điện là khỏe người rồi” Dương bực tức

“Mau lên đi, tao sắp chết đến nơi rồi”

-----------

“Làm bài tập hè chưa”

“Aaa mau đưa tao toán”

“Bài tập tao còn chưa làm xong”

Tiếng nói ồn ào náo nhiệt trong lớp học, Mai Anh nhìn các bạn lần đầu tiên thấy hả hê đến như vậy, cuối cùng cô cũng biết cảm giác của mấy người làm xong bài trước khi đến lớp rồi.

“Chào buổi sáng” Minh cười

“Buổi sáng cái quái gì mà nóng như lửa đốt, tôi sắp chết chìm bởi mồ hôi của mình này.” Mai Anh vừa ngồi vào bàn vừa làu bàu.

Minh cười, rất biết cách mà lấy từ trong cặp một cái quạt điện cầm tay, bặt sẵn rồi giơ về phía Mai Anh cho cô mát.

Được hưởng làn gió tuy không lớn nhưng có thể thay đổi cảm giác nóng nực làm Mai Anh thoải mái ra mặt, mắt híp híp, hưởng thụ “Aiz, chính là cảm giác này”

“Một thằng con trai như cậu lại đi dùng quạt mini này á?”

Minh lườm cô “Cho cậu đấy, tôi giống người dùng quạt màu hồng hình con thỏ à”

Mai Anh nghe xong có hơi bất ngờ, sau liền cười nịnh nọt “Vị đại gia này tiểu nhân xin tạ ơn, mau mau, nhích quạt đến chỗ này một chút”

Tiếng trống bắt đầu vào giờ học lại vang lên

Cô chủ nhiệm đến, cả lớp sau khi chào liền ổn định vị trí ngồi

“Chào cả lớp, mấy tháng không gặp nhiều bạn nhìn có vẻ khác nhỉ, có ai béo lên không?”

“Có em gầy đi cô ạ”

“Béo lên thì có ấy”….

“Được rồi, đây sẽ là năm quan trọng nhất của các em, thời gian không còn nhiều nữa rồi, hãy tận dụng thật tốt để có kết quả cao nhất nhé”

“Vâng ạ”

--------------

Trong phòng giáo viên

“Việc học của em vẫn ổn chứ” Cô Hằng uống một hớp nước rồi nói

Minh đứng ngay trước mặt “Vâng ạ”

“Cô thấy Mai Anh ngồi cạnh em, trong năm học vừa rồi cực kỳ có tiến bộ, xem ra cách cô xếp chỗ cũng có tác dụng nhỉ” Cô vừa nói nhưng có vẻ ý sâu xa hơn một chút.

Minh không hiểu cho lắm, nhưng vẫn gật đầu “Là do bạn ý cố gắng ạ”

Cô Hằng liền cười “Đúng là bao che nhau nhỉ, chắc là đã thân thiết hơn so với hồi mới chuyển đến rồi. Lúc đầu cô hơi sợ tính cách em không hợp với Mai Anh, hóa ra lại rất tốt đấy chứ”

“Cũng ổn ạ”

Cô Hằng cũng không vòng vo nhiều nữa, đặt cốc nước lên bàn “Cô thấy em kèm học khá tốt, nên cô hy vọng em sẽ đồng ý chuyển chỗ xuống cạnh bạn Lan để kèm bạn”

Minh nhíu mày lại “Em có thể từ chối không ạ?”

Cô cũng không tỏ bất ngờ gì, chỉ cười “Cô rất tôn trọng ý kiến học sinh, nên em không cần cảm thấy áp lực, nhưng có thể cho cô biết lý do không?”

Minh mím mím môi, cậu cũng không thể nói rằng cậu chỉ muốn ngồi cạnh Mai Anh được “Em cảm thấy, bạn Mai Anh vẫn cần kèm thêm ạ, nếu có em bạn ấy sẽ còn tiến bộ hơn nữa”

“Cô cũng không bắt em phải bỏ quá nhiều thời gian ra kèm bạn Lan, chỉ là nếu em ngồi cạnh bạn có thể tạo ra áp lực, hoặc để bạn lấy được ít động lực học tập từ em”

“…Hay cúng ta làm một bài test nhé”

“Là sao ạ?”

“Cuối tháng này sẽ là bài kiểm tra năng lực, nếu như Mai Anh lọt được vào top15, có nghĩa em giúp được bạn tiến bộ hơn nữa, vậy cô sẽ không bắt em nữa, còn ngược lại em sẽ chuyển chỗ. Thế nào?”

Minh rất tự tin vào chính mình, cũng như tin Mai Anh dù sao cô cũng từng lọt top 1 lần rồi mà, sẽ dễ thôi “Em đồng ý ạ”

Cô Hằng mỉm cười “Được, em có thể về lớp rồi”

Minh trên đường đi, cậu không định nói cho Mai Anh biết, việc này sẽ tạo áp lực lớn cho cô, cứ kèm cô là được rồi.

Minh vừa vào bàn ngồi, Mai Anh liền hỏi “Cô gọi cậu làm gì đấy?”

“Không có gì, dặn dò mấy thứ thôi”

Mai Anh thở dài “Haizzz tôi biết hết rồi”

Cậu giật mình “Sao cậu biết”

Mai Anh hất cằm về phía Dương. Chuyện là Dương bị thầy giáo gọi lên văn phòng nói chuyện, không ngờ lại nghe được một đoạn câu chuyện giữa cô chủ nhiệm và Minh, vì vậy Dương sau khi về lớp liền kể hết cho Mai Anh nghe.

Minh hơi đỏ mặt “Vậy…vậy cậu nghỉ sao?”

Mai Anh không có phát hiện ra cái gì, đập bàn một cái “Cô cũng thật là…vậy mà muốn đem bạn cùng bàn của tôi đi”

“Vậy là cậu không muốn tôi đi sao?”

“Đương nhiên” bị Minh nhìn chằm chằm làm cô có chút không tự nhiên.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ nỗ lực,sẽ không để cậu chuyển đi đâu” Mai Anh vỗ vỗ ngực, tự tin nói

Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Minh làm Mai Anh trong lòng hơi loạn, được rồi ái phi, hãy đợi đấy trẫm sẽ giành cả giang sơn về cho nàng.

Chỉ còn 20 ngày nữa thôi, cố lên. May mà cô đã lấy lại được gốc từ năm ngoái, không chắc giờ này cô chết lâu rồi.

Hai ngày thi áp lực vô cùng, vì kì thi chung cả khối nên, sẽ không ngồi lớp mà chia theo tên. Ngày thứ nhất thi toán, lí. Hôm sau chỉ thi hóa thôi. Mai Anh đã chuẩn bị rất đầy đủ rồi, buổi thứ nhất cô làm bài cực kì trơn chu, cũng rất chắc chẵn sẽ đạt điểm cao.

Đến ngày thứ hai, vì Dương phải trực nhật nên đi trước, nên Mai Anh đang đi một mình trên đường. Bỗng đi qua một con hẻm, tiếng gì đó làm cô phải dừng chân lại.

“Uỵch, ầm….”

“Mau buông tôi ra” Tiếng nói thất thanh, cùng sợ hãi vang lên

“Sợ gì chứ, anh sẽ nhẹ nhàng mà, không làm em đau đâu” tiếp đến là tiếng đàn ông nghe đã thấy da^ʍ dê, ghê sự

Mai Anh ghe đến đây, tay chân cứng đờ, tròng mắt mở to, thân thể không khống chế mà run lên.

“Cứu tôi với, huhu, ai cứu…a” tiếng kêu cứu khẩn thiết vang lên nhưng nó hòa vào với tiếng xe ồn ào ở ngoài đường lớn mà như hóa hư vô.

“Im miệng ngay cho tao, mày nhìn yêu đuối thật đấy, làm tao nổi hứng quá đi” tiếng đàn ông tức giận.

“Đừng xé, tôi xin ông..” cậu nhóc nhỏ gầy đến đáng thương, đang cố gắng lấy tay che lại da thịt đang bị hở ra.

Người đàn ông không có chút thấy đáng thương, khuôn mặt da^ʍ của hắn ta càng thấy rõ, tay lần sờ qua người, ngực cậu bé “Ngoan nào, rồi chú cho kẹo nhé”

“Cứu với, con xin chú,” nước mắt chảy dài lăn qua những vết xước, tím bầm trên mặt.

Gã đàn ông có vẻ đã hết chịu nổi, tay cởi khóa quần, sau liền cởϊ qυầи cậu nhóc.

“Aaa, mau buông tôi ra, không…”

“Im miê…”

“Bụp” hai âm thanh cùng một lúc vang lên.

Người đàn ông bị đánh đến đau điếng, nổi đỏ hết lên mặt, quay về đằng sau “Là con chó nào đánh tao?”

Mai Anh run run cầm cây gậy gỗ nhỏ, giá như vừa nãy cô đánh mạnh hơn chút nữa, có lẽ hắn sẽ ngất đi.

Cậu nhóc sững người khi nhìn thấy cô, đôi mắt tuyệt vọng bỗng có sự xuất hiện thêm một luồng sáng

Gã đàn ông tức giận đứng dậy “Chó thật, không sao coi như mày đến đây mua vui cho tao vậy”

Cậu nhóc sợ hãi hét lên “Mặc kệ tôi, mau chạy đi”

Mai Anh giờ này run cầm cập, vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh, tay càng nắm chặt cây gậy “Chạy cái gì, tôi đã đến đây tức là sẽ cứu được cậu ra”

“Đừng, cậu mau đi đi, cậu không đấu được với hắn ta đâu”

Gã đàn ông không nghe nổi nữa “Ha, chúng mày đến đây diễn tuồng cho tao xem à, không ai chạy được hết” gã bắt đầu tiến đến Mai Anh

Mai Anh giật thót tim, tay giơ thật mạnh đập vào mặt hắn “Bụp”

“Con điên này, hôm nay tao sẽ làm chết mày”

Cậu nhóc nắm chặt tay lại, trân trân nhìn cô. Mai Anh lấy điện thoại ra “Tôi không xử được ông nhưng chắc cảnh sát thì có nhỉ, hành vi ấu da^ʍ này mà lên trang nhất, ông nghĩ thế nào”

Là quay được một đoạn video về cảnh hắn ta đang cưỡng bức cậu nhóc, cũng như thu âm được lời hắn nói.

Gã ta chững lại “Giờ mày muốn thế nào?”

“Hỏi thừa, thả hai chúng tôi ra, tôi sẽ xóa cái này”

“Được, nhưng mày phải hứa đấy” Gã ta cười quỷ dị nhưng không để cô nhìn thấy

“Được” Mai Anh hết hồn,dù có xóa cô vẫn còn bản sao mà, gã này chính là lão điên phải tù mọt gông.

Gã ta thấy cô thả lỏng hơn, liền cười lạnh “Nhưng có một cách nữa để video này không thể phát đấy”

Mai Anh giật mình “Ý của ông là sao?”

“Là như này này” gã ta vừa nói vừa rút con dao bên người ra chạy nhanh về phía Mai Anh.

Mắt cô co rút, đứng thẳng hướng hắn chạy đến, con dao chắc chỉ còn cách cô vài cm nữa.

“Chết đi”