Chạy Trốn Tới Hoang Tinh Sau, Ta Phát Hiện Chính Mình Mang Thai

Chương 92: Phiên ngoại 5 : Bắc Bối Bối

Editor : Hannah

Đảo mắt, Bắc Bối Bối đã ba tuổi, luôn thích chạy theo anh trai chơi đùa.

Phương Tiểu Bảo cũng siêu yêu thích em trai, nguyện ý bồi nhóc chơi trò chơi xếp gỗ loại trò chơi trẻ con này . Hai bảo bảo ngồi ở thảm phòng khách, chung quanh tất cả đều là linh kiện xếp gỗ !

Phương Tiểu Bảo đang chồng xếp gỗ thành một cái cầu vồng . Bắc Bối Bối ở bên cạnh trợ giúp, tiểu gia hỏa cầm lấy một khối gỗ màu đỏ, phát hiện anh trai đang tìm miếng gỗ màu đỏ .

Bắc Bối Bối nhìn anh trai liếc mắt một cái. Nghĩ nghĩ đem miếng gỗ đang cầm cho anh trai nói: “Ca ca, cho……” Tiểu gia hỏa luôn thực nghiêm túc, nhưng thanh âm thực đáng yêu.

Phương Tiểu Bảo nói: “Cảm ơn, anh đang cần nó.” Nhóc duỗi tay đem tiểu bảo bảo ôm một chút, còn hôn khuôn mặt em trai.

Bắc Bối Bối lập tức liền cao hứng.

Phương Tiểu Bảo đem xếp gỗ dựng lên, chồng lên so với Bắc Bối Bối còn cao hơn.

Bắc Bối Bối trong ánh mắt lóe sùng bái : “Ca ca thật là lợi hại.”

Phương Tiểu Bảo tâm hư vinh nổi lên. Nói: “Này có cái gì lợi hại, chờ ca ca trưởng thành, cho em một cái to hơn. So này còn lợi hại hơn!”

Phương Tiểu Bảo rốt cuộc cũng chỉ là đứa nhỏ, cũng mau chán, đơn thuần xếp gỗ đối với nhóc mà nói có chút buồn tẻ, dỗ em trai chơi trong chốc lát, liền nói: “Anh muốn đi khoang huấn luyện đi học, chính em tại đây chơi trong chốc lát được không?”

“Ân.”

Phương Tiểu Bảo chạy tới huấn luyện, Bắc Bối Bối phát hiện không thể đi theo, có chút uể oải.

Đột nhiên, nhóc lỗ tai nhỏ nghe được cửa phòng mở.

Thực mau Bắc Minh Huy từ bên ngoài vào phòng, Bắc Bối Bối lớn tiếng nói: “Cha……”

Bắc Minh Huy duỗi tay ra , tiểu gia hỏa này liền muốn đứng dậy chạy.

Nhóc chạy không vững, vừa chạy vừa xiêu xiêu vẹo vẹo bị té ngã trầy da.

Bắc Minh Huy lập tức tiến lên, đem con trai ôm lấy, anh từ nhỏ ở quân doanh lớn lên, bị thương là chuyện thường ngày. Nhưng hôm nay thấy con trai nhỏ chân ở chảy máu, tâm lập tức đau đau.

Tìm được hòm thuốc gia đình , lấy ra tăm bông tiêu độc chấm thuốc bôi cho con trai.

Bắc Bối Bối muốn đem miệng vết thương giấu đi, nhưng là Bắc Minh Huy lại không cho, đè chân nhóc lại bôi thuốc Nói: “Nếu bị thương, nhất định phải nói với người lớn!”

“Ân.” Bắc Bối Bối cẩn thận nhìn cha một cái.

“Đau sao?” Nhìn chân con trai chảy nhiều máu như vậy liền hỏi nhóc.

“Không đau.” Bắc Bối Bối nói: “Chúng ta không nói cho ba ba được không?”

“Vì cái gì?”

“Ba ba biết nhất định sẽ lo lắng.”

Bắc Minh Huy nói: “Ân.” Bắc Bối Bối là phiên bản nhỏ của anh, nhưng đôi mắt tròn xoe giống Phương Thần , lông mi cong vυ't dày dậm , rũ mí mắt xuống đang xem miệng vết thương, còn nhỏ tuổi một chút cũng không sợ.

Con trai càng hiểu chuyện , anh ngược lại là càng đau lòng.

Thực mau bôi thuốc xong , sợ con trai chạm vào nước, còn dán thêm băng cá nhân.

Bắc Bối Bối vội vàng vào trong phòng của nhóc, thay đổi một cái quần dài, như vậy ba ba liền nhìn không thấy tới.

“Con đi trong phòng nghỉ ngơi trong chốc lát đi, cha nấu cơm, cơm xong kêu các con!” Bắc Minh Huy nói.

“Ân.” Bắc Bối Bối trở về phòng, xem hoạt hình. Xem trong chốc lát cảm thấy nhàm chán, nhóc liền bò dậy.

Đứng dậy muốn đi tìm ba ba.

Nhóc mở cửa, phát hiện ba ba đang nằm ngủ ở trên giường, chăn tùy ý xốc lên chỉ mặc đồ ngủ, trong phòng còn mở cửa sổ, tuy là đầu mùa xuân nhưng bên ngoài vẫn lạnh. Phương Thần đại khái cảm thấy lạnh tứ chi cuộn tròn.

Bắc Bối Bối vội vàng nhón chân kéo chăn đắp cho ba ba, bận rộn đem chăn đắp thật kín.

Phương Thần mơ mơ màng màng đem con trai nhỏ túm tới rồi trong lòng ngực, đầu chôn ở ngực cậu.

Vô luận là con trai lớn hay con trai nhỏ đều siêu thích bị Phương Thần ôm, Bắc Bối Bối hiện tại một cử động nhỏ cũng không dám. Thực mau cảm nhận được hô hấp đều đều của ba ba, mới lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Có lẽ là bị buồn ngủ cảm nhiễm, tiểu gia hỏa cũng dần dần nheo lại đôi mắt ngủ rồi.

Chờ Bắc Bối Bối tỉnh lại đã là đêm khuya. Phương Thần đang nhìn con trai nhỏ. Thấy nhóc tỉnh lại, lập tức đem bình sữa đưa đến bên miệng nhóc. Bắc Bối Bối chuẩn xác ngậm bình sữa lên uống, sau đó chậm rãi mới mở to mắt.

“Bối Bối, đêm nay cùng ba ba ngủ được không?” Tiểu gia hỏa một tuổi liền đòi ngủ riêng, thực làm Phương Thần thương tâm.

Bắc Bối Bối trong lòng nghĩ hôm nay bị thương, hẳn là có thể ôm ba ba đi, vì thế gật gật đầu.

Nhóc uống hết bình sữa, Phương Thần ôm con trai nhỏ hôn một cái.

Bắc Minh Huy tắm rửa xong ra tới liền thấy, phát hiện một đôi mắt đen nhánh sáng ngời mở to trốn ở trong chăn thật cẩn thận nhìn anh.

Phương Thần nói: “Hôm nay Bối Bối cùng chúng ta ngủ.”

“ Được a.” Anh một bên chà lau tóc, một bên nói. Sau đó liền thấy con trai nhỏ đôi mắt tròn tròn cong lên.

Phương Thần ngủ muốn đem quần bên ngoài của tiểu gia hỏa cởi ra, nhưng Bắc Bối Bối có thương tích trong người, liền không muốn cho Phương Thần thấy, vẫn luôn lôi kéo quần của mình!

Phương Thần buồn cười nói: “Biết thẹn thùng?” Mới bao lớn nha: “Nhưng là ngủ cần thiết cởi ra!”

Bắc Bối Bối sốt ruột, nhìn về phía Bắc Minh Huy cầu cứu, này hai người thoạt nhìn quái quái.

Phương Thần nói: “Làm sao vậy? Các người có chuyện gạt tôi phải không?”

Thấy thế, hai người cũng giấu không nổi nữa, Bắc Minh Huy nói: “ Nhóc con bị thương, không nghĩ cho em thấy?”

Vừa nghe nói con trai bị thương, Phương Thần tức khắc khẩn trương lên.

Lập tức cởϊ qυầи con trai, phát hiện trên đùi dán bông băng. Thật cẩn thận cởi bỏ bông băng, thấy một vết thương hình tam giác , tuy rằng đã bôi thuốc tiêu độc, nhưng trên đùi trắng nõn xuất hiện miệng vết thương phi thường chướng mắt, Phương Thần mày gắt gao nhăn thành một khối!

Bắc Bối Bối còn dỗ Phương Thần nói: “Ba ba, một chút cũng không đau.”

Phương Thần ôm con trai, nói: “Lần sau có thể hay không đáp ứng ba ba đừng bị thương.”

“ Được, con sẽ không làm ba ba lo lắng.” Bảo bảo ôm lấy cậu.

Phương Thần chính mình đều buồn bực, chính mình vô tâm không phổi, sao có thể không phát hiện con trai bị thương?

Đêm đó Phương Thần ôm con trai trên giường ngủ, chờ buổi sáng Phương Thần phát hiện trong chăn lại nhiều thêm một người, Phương Tiểu Bảo buổi sáng phát hiện em trai không ở trong phòng, liền tới đây tìm, quả nhiên thấy nhóc ngủ trong phòng cha và ba ba, tức khắc cũng không khách khí chui vào chăn!

Bắc Bối Bối tỉnh lại phát hiện một nhà bốn người đều ở cùng nhau, cao hứng ở trên giường nhảy nhảy.

Phương Thần bật cười, Bối Bối nói đến cùng vẫn là một nhóc con đáng yêu.