Edit : Hannah
“Trung Thúc?” Phương Thần ân cần nhìn hắn, vẫn là như vậy sinh khí sau nhiều năm không gặp.
Nhưng hắn thấy Phương Thần đang có chút không kiềm chế được, đi cùng với một người đàn ông trung niên cũng giống anh bảy điểm, có thể là con của Phương Trung, liền nhanh chóng bỏ vào miệng anh một viên thuốc nhỏ: "Xin lỗi cha. Cảm tình." một chút phấn khích! "
Phương Trung đã khá hơn sau khi uống thuốc này, và nói: "Trước khi bà mất, bà ấy đã lên kế hoạch cho cậu. Nó quá lộn xộn. Khi tôi giải quyết mọi thứ và muốn tìm thấy cậu, cậu đã đi mất!"
Cậu bé nhút nhát đó sẽ trở thành người nổi tiếng trên mạng ngày nay. Điều đó đã phải chịu đựng bao nhiêu khó khăn?
Hôm nay, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, Phương Thần vẫn còn sung sức như vậy, không bị đau khổ lấn át.
Phương Trừng nói: “Đây là cô nương để lại cho ngươi.” Đó là một chiếc nhẫn nhỏ bằng đá quý màu đỏ sáng bóng, Phương Thần có chút kinh ngạc: “Đây… là chiếc nhẫn không gian sao?
Phương Trung gật đầu, những gì được cất giữ trong đó đều là những bảo vật cốt lõi của gia đình, bao gồm sách liên quan đến năng lực, thư pháp cổ và hội họa.
Khi đó phu nhân đã biết kỹ nghệ của Phương gia ở nước ngoài không nên tốt, nhưng với nhẫn không gian những thứ này có thể bảo vệ cơm ăn áo mặc cho con trai mình cả đời.
Phương Trung nói: “Trong tay còn có một nhà máy có chất dinh dưỡng liền.” Người ở nhà máy này biết ơn, sau khi biết Phương gia xảy ra chuyện gì liền nhanh chóng cách mạng, chiếm lấy nhà máy.
Trà cha của Phương Thần có một nhà máy cơ khí nóng, không quan tâm đến nhà máy dinh dưỡng lợi nhuận thấp này.
Phương Trung nói: "Ta thật sự có thể không có nhân tài, nhà máy này hiện tại càng ngày càng kém. Đang giảm chi phí, nhưng mỗi lần chất dinh dưỡng bán ra đều có hạn!" Thật không hổ là nhà máy tốt giao của bọn họ trong tay, chính là Bây giờ đang xuống dốc theo từng năm, cứ đà này thì năm nay nhà máy sẽ đóng cửa hoàn toàn.
Phương Thần nói: "Có thể đi xưởng xem sao?"
"Có, bạn có thể."
Nhà máy của họ được mở ở ngoại ô, chỉ cách đó nửa giờ lái xe, nhà máy này đã có một thời huy hoàng nhưng dần trở nên hiu quạnh, nhà máy bị bỏ hoang và ngừng hoạt động rất nhiều.
Phương Thần vừa đi vào, phía sau có người chào hỏi Phương Trung: "Trung Thúc, người này, nhìn thật là đẹp trai."
Hôm nay, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, Phương Thần vẫn còn sung sức như vậy, không bị đau khổ lấn át.
Phương Trung nói: “Đây là bà chủ để lại cho cậu.” Đó là một chiếc nhẫn nhỏ bằng đá quý màu đỏ sáng bóng, Phương Thần có chút kinh ngạc: “Đây… là chiếc nhẫn không gian sao?
Phương Trung gật đầu, những gì được cất giữ trong đó đều là những bảo vật cốt lõi của gia đình, bao gồm sách liên quan đến năng lực, thư pháp cổ và hội họa.
Khi đó phu nhân đã biết kỹ nghệ của Phương gia ở nước ngoài không nên tốt, nhưng với nhẫn không gian những thứ này có thể bảo vệ cơm ăn áo mặc cho con trai mình cả đời.
Phương Trung nói: “Trong tay còn có một nhà máy có chất dinh dưỡng liền.” Người ở nhà máy này biết ơn, sau khi biết Phương gia xảy ra chuyện gì liền nhanh chóng cách mạng, chiếm lấy nhà máy.
Cha Gu của Phương Thần có một nhà máy cơ khí nóng, không quan tâm đến nhà máy dinh dưỡng lợi nhuận thấp này.
Phương Trung nói: "Tôi thật sự có thể không có nhân tài, nhà máy này hiện tại càng ngày càng kém. Đang giảm chi phí, nhưng mỗi lần chất dinh dưỡng bán ra đều có hạn!" Thật không hổ là nhà máy tốt giao của bọn họ trong tay, chính là Bây giờ đang xuống dốc theo từng năm, cứ đà này thì năm nay nhà máy sẽ đóng cửa hoàn toàn.
Phương Thần nói: "Có thể đi xưởng xem sao?"
"Có, cậu có thể."
Nhà máy của họ được mở ở ngoại ô, chỉ cách đó nửa giờ lái xe, nhà máy này đã có một thời huy hoàng nhưng dần trở nên hiu quạnh, nhà máy bị bỏ hoang và ngừng hoạt động rất nhiều.
Phương Thần vừa đi vào, phía sau có người chào hỏi Phương Trung: "Trung Thúc, người này, nhìn thật là đẹp trai."
Phương Trung cũng giống như người thường, thích được người khác khen ngợi, khóe miệng hiện lên: "Đây là quản lý xí nghiệp của chúng ta, là con của phu nhân."
"À, giám đốc xí nghiệp nhỏ."
"Ngươi đều lớn như vậy, có nhớ tới ta không, ta khi còn bé còn ôm ngươi."
"Rất đẹp trai!"
Phương Thần từ nhỏ đã được khen ngợi, nhưng lời khen của những người này vẫn khiến anh đỏ mặt, đây là những nhân viên cũ đã làm việc trong nhà máy hơn 30 năm.
"Tiểu quản lý nhà máy, đừng lo lắng, con của tôi sau khi học đại học sẽ có thể kiếm tiền. Nếu nhà máy của chúng ta không có lãi, tôi không cần bỏ tiền ra mua!"
"Đó là, bà chủ tốt với tôi. Nếu không phải do cô ấy sản xuất bổ sung dinh dưỡng, năm đó gia đình chúng tôi sẽ phải chết đói. Chỉ cần người sống, tiền bạc không là gì thì tôi không cần." trả."
"Tôi không tin rằng thực phẩm bổ sung dinh dưỡng sẽ thực sự mất thị trường." Mọi người đều là nhân viên cũ biết tình hình tiếp thị. Bây giờ cuộc sống tốt hơn, ngay cả trái cây tươi và rau quả cũng có thể ăn được chất dinh dưỡng! Nhưng đối với những nhân viên cũ này, Đây là công việc cả đời, năm đó đã cứu được bao nhiêu mạng người Từ nhà máy đến văn phòng, có biết bao nhiêu cờ hiệu không treo lên được.
Đối mặt với tấm lòng của những nhân viên cũ này, Phương Thần có chút cảm động, đối với chất dinh dưỡng này hắn cũng có cảm tình lắm, lúc trốn vào Hoàng Tĩnh cũng không ăn được đồ ăn vì cái này.
Phương Thần đi tới phòng nghiên cứu phát triển, vừa mới sản xuất ra một ngụm dinh dưỡng, suýt chút nữa nôn không ra, nếu không phải người đói bụng, ăn cái này thật sự cần một chút kiên trì!
Người trong bộ phận R&D hơi lúng túng: "Chúng tôi có chế độ dinh dưỡng cân bằng."
Sự cân bằng cũng nên xem xét vấn đề hương vị, hoặc cố gắng tạo ra một số hương vị trái cây.” Vị chua ngọt, nó nên được thị trường hơn hiện tại.
Bộ phận nghiên cứu hơi khó bảo!
Thấy bọn họ muốn nói gì nhưng lại thôi, Phương Thần nói: "Có chuyện?"
Bộ phận nghiên cứu cho biết: "Chất dinh dưỡng bán lẻ của chúng tôi chỉ có giá 30 tệ một phần. Nếu bán buôn thì sẽ được 15 sao. Thêm hương vị trái cây vào sẽ phá hủy chất dinh dưỡng trong đó. Tốt nhất là sử dụng trái cây tự nhiên nguyên chất, nhưng bây giờ liên sao hoa quả Nó thực sự quá đắt. "
Phương Thần nghe vậy, thần sắc chợt lóe: “ Tôi có thể cung cấp dâu tây.” Trong kho chứa của hắn không chỉ có những hộp quả dâu tây loại lớn, còn có rất nhiều hạt giống dâu tây và cây giống dâu tây, loại này rất dễ trồng. .Các bạn chỉ cần nhận khoán một mảnh đất, hơn nữa diện tích nhà xưởng của họ rất lớn, tháo dỡ gần hết chỉ cần dọn vài thứ linh tinh và chằng buộc nhà kính để trồng dâu tây.
Các nhà nghiên cứu nhìn Phương Thần lấy ra một hộp dâu tây trong không khí loãng, hai mắt trợn tròn kinh ngạc, sau đó cả căn phòng tràn ngập mùi dâu tây ngọt ngào, Phương Thần mời bọn họ ăn dâu.
Lần đầu tiên ăn, họ đã tan chảy vì vị béo ngậy của dâu tây mà không cần chế biến, ngon quá, nếu bổ sung thêm loại dâu tây chất lượng cao như vậy vào thực phẩm bổ sung dinh dưỡng thì chắc chắn sẽ bán rất chạy.
Phương Thần đến đây bằng đường hàng không, sau khi đến nơi thì bắt đầu công việc tái cơ cấu, vừa yêu cầu tháo dỡ máy móc lớn không sử dụng để xây dựng vườn dâu tây, vừa yêu cầu kế toán hạch toán tiền lương của nhân viên, để giữ cho nghiệp tồn tại. , mọi người đã chủ động một nửa của riêng mình. Tiền lương.!
Mọi người đều rất duy trì cậu ấy, coi cậu ấy như đàn em của mình vậy. Mọi người đều bận rộn, nụ cười trên mặt cũng thay đổi: "Ông chủ nhỏ của chúng ta thật sự có thể tung hoành."
"Người đàn ông trẻ."
"Các bạn phải cho những người trẻ tuổi để tiếp thêm một chút sinh khí cho chúng tôi."
Phương Thần cũng giúp tháo rời thiết bị, dọn dẹp nơi này, anh cũng không làm nhiều việc, tuy rằng làm không nhiều nhưng thoạt nhìn rất vất vả, trên mặt Thanh Quân dính đầy bụi cỏ và những thứ tương tự.
Phương Trung kéo hắn sang một bên, lấy khăn tay lau mặt cho hắn, nói: " Cậu nghỉ ngơi một lát để người khác làm."
Phương Thần nói: "Trung thúc, tôi muốn khôi phục mẹ tôi mà làm."
Phương Trung đặt xuống, vẻ mặt vui mừng: "Được rồi, tôi còn xương cốt già nua, con cháu tôi, chỉ cần cậu dặn dò, ta sẽ dốc hết sức lực, chết đi sống lại!"
Phương Thần nói: "Lời nói thật nặng."
Hai người ở đó bận rộn, Phương Trung tuổi càng ngày càng lớn, liền giới thiệu Phương Thiện con trai của mình cho thiếu gia.
Phương Thần chỉ giao cho anh một nhiệm vụ, chính là thu thập thêm hạt giống, rau củ quả, nguyên liệu.
Phương Thiện ngẩn ra, nhanh chóng đồng ý, theo hắn đây là thói quen nhà giàu sưu tầm, hắn cũng không hỏi nhiều.
Phương Thần bận rộn một ngày, về nhà gần như mềm nhũn trên giường, giống như hắn, quanh năm không tập thể dục, nếu làm một chút sẽ bị đau thắt lưng và đầu gối!
Phương Thần mở chiếc nhẫn không gian mà Phương Trung đưa cho anh, sau khi nhìn kỹ hơn, chiếc quạt giàu có của anh đột nhiên sáng lên!
Cha của hắn thực sự thiển cận, và ông ta cảm thấy lúng túng sau khi có một vài công ty.
Linh giáp bên ngoài dùng để rèn ra bán theo gam, giá trị kinh người, trong không gian loại linh giáp này hơn 100 linh thạch.
Phương Thần đã tìm thấy một cuốn sách nói về khả năng ở đây. Việc nâng cấp mọi kỹ năng đều rất nguy hiểm, để có thể sống sót qua cơn nguy hiểm một cách suôn sẻ, anh ấy có thể tìm một ít cỏ Tử Đằng và đun ở nhiệt độ 220 độ để thành chất lỏng đặc sệt. Sau khi nguội bớt , sẽ có mùi nho đặc biệt bồi dưỡng tinh thần lực, Phương Thần cẩn thận kiểm tra, vì lần trước Phương Thần bị công kích trong quá trình tiến hóa nâng cấp, vẫn còn có chút bóng dáng tâm lý, trong thời gian ngắn. , Hắn không định Thanh tẩy những hạt vật chất đó. Nhiều nhất, nó là tinh chất của một số hạt giống trái cây!
Nhắc đến cỏ Tử Đằng có mùi thơm của nho, rất muốn ăn nho, không biết có tìm được hạt giống nho tốt không!
Vừa nghĩ tới đây, chuông liên lạc vang lên, Phương Thần cầm lên, nhìn thoáng qua Phương Tiểu Bảo đáng yêu của bọn họ, Tiểu Gia bĩu môi muốn hôn hắn trong video.
“Bảo bối, hôm nay chơi thế nào.” Phương Thần chưa từng xa rời con trai lâu như vậy, hắn thực lo lắng không thôi.
Phương Tiểu Bảo nói: “Hôm nay con đi xem người máy hay lắm.” Con trai thích lắm, nhắc đến chuyện này, hai mắt sáng ngời: “Ba, chờ sau này ba lái được người máy, con sẽ dẫn ba đi. Phat!"
Hắn nên nói về máy móc.
Phương Thần cười nói: "Được."
"Ba, con nhớ ba. Con nhớ ba rất nhiều ..." Con trai của hắn là một đứa nhỏ, rất bám, đôi mắt ngấn nước nói ra những lời tâm tình đến mức Phương Thần cũng không chịu nổi.
“Ba cũng nhớ con.” Phương Thần nói.
Bắc Minh Huy đang ở trong phòng làm việc, nghe được hai người bọn họ nói bậy bạ như vậy nổi da gà, hắn nhẫn nhịn chịu đựng, không kìm lòng được, nói: "Muốn hắn thì tới đây!"
Phương Tiểu Bảo hướng camera trên tay cầm về phía Bắc Minh Huy.
Hắn vẫn mạnh mẽ đẹp trai trong ống kính, hai người nhìn nhau, Phương Thần nói: "Được, ngày mai tôu đi gặp con trai."
Bắc Minh Huy im lặng một lúc rồi nói: “Nếu không thì cậu dọn vào đi.” Lúc đầu hắn muốn bắt Phương Tiểu Bảo làm con tin, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, hắn cũng có chút cảm tình với. chàng Tiểu Gia ban ngày thì được, ban đêm thì khóc đòi ba, mấy tên quân tử cũng không dỗ nổi, Tiểu Gia chỉ biết mệt đến phát khóc lên giường, thật đáng thương.
Phương Thần không ngờ sẽ có bất ngờ như vậy, anh nói: “Được rồi.” Anh cho rằng mình tốt bụng và cảm tính: “Đừng lo lắng, tôi hứa sẽ không để người khác biết. Chúng ta đang ở bên nhau và sẽ không bao giờ trì hoãn việc tìm kiếm của anh. một đối tác."
Cách vẽ một đường này lại khiến Bắc Minh Huy có chút tức giận, liền tắt chiếc vòng tay.
Phương Tiểu Bảo thoái thác: "Con muốn ba ba."
Bắc Minh Huy ôm hắn vào lòng: "Ba ngươi xấu nhất không biết người tốt."
Phương Tiểu Bảo nói: “Vớ vẩn.” Tên Tiểu Gia còn quá nhỏ, môi cũng không tốt, để chống lại hắn, cậu nhớ tới bài đồng dao Phương Thần dạy cậu: “Thế gian chỉ có ba là tốt với con nhất. không có ba giống như cỏ ... "
Bắc Minh Huy ngẩng đầu nhìn đứa con trai mập mạp này, trên thế giới này nơi nào có một cây cỏ nhỏ mập mạp như vậy?