Chạy Trốn Tới Hoang Tinh Sau, Ta Phát Hiện Chính Mình Mang Thai

Chương 25: Trở về!

Edit : Hannah

Bắc Minh Huy vẫn phát đi thông báo hủy bỏ thông báo truy nã, cư dân mạng đều đang quan sát, mặc dù bức ảnh cuối cùng mặc quần áo nữ của Phương Thần đã được giải thích là do lỗi chính thức, nhưng cư dân mạng lại không nghĩ như vậy!

"Gosh, tôi thực sự nghĩ nó là thật."

"Nếu Phương Thần kết hôn, vậy chúng ta cũng có thể ăn dâu tây sữa ngon. Lần trước ở nhà em họ tôi ăn một quả, nó đã trở thành nốt ruồi chu sa trong lòng! Vương phi xứng đáng."

Tất nhiên, cũng có những ý kiến

phản đối, hắn nói: “Không phải cứ thu hồi lệnh bắt là có thể làm như lấy chứng chỉ”.

"Trên lầu, bọn họ nhất định phải có chuyện. Ngươi nếm thử, ngươi cẩn thận nếm thử."

...

Phương Thần gần đây làm nông rất vui vẻ, sản lượng dâu tây của họ rất cao, họ không chỉ cung cấp cho Hoàng Tinh mà còn cung cấp cho các hàng xóm. sở dĩ, Tinh Trường của Kim Cương Hoàng Tinh còn đặc biệt thông qua ba chiếc tàu bay vận chuyển vật tư mỗi ngày.

Kho chứa của Phương Thần rộng mở, tràn ngập hương trái cây, bên trong có đầy những quả dâu tây tươi màu đỏ và cực lớn, một trăm chiếc được hắn đặt trong không gian, còn có dưa và cam tuyệt hảo.

Bây giờ Hoàng Tĩnh nhân có rất nhiều thứ tốt, mọi người bỏ qua dưa chuột, dưa chuột vụn bán rất tốt lúc đầu cũng có chút không ăn được, cũng may lần trước có Meo Tinh nhân đến mua một đợt, nếu không sẽ tích tụ lại. Dưa chuột cho năng suất cao và rất ngon, nhưng mọi người lại bị hấp dẫn bởi thứ ngon hơn nên phải tìm một lối thoát khác cho dưa chuột.

Hắn không tin, không ai nhận ra dưa chuột của họ có chất lượng tốt như vậy.

Vì vậy hắn tìm đến Hoàng Tĩnh Thượng Thành, nhà sản xuất mỹ phẩm lớn nhất.

Người phụ trách này là một thanh niên mặc áo khoác trắng phòng thí nghiệm, nghe nói hiện tại vẫn là giáo sư đại học, nhìn hắn một đôi kính cận lịch lãm.

"Xin chào, anh muốn tôi làm gì?"

Phương Thần nói: "Tôi là Phương Thần, tôi muốn hợp tác với anh, có thể dùng dưa chuột cao cấp của chúng tôi làm nguyên liệu chiết xuất để sản xuất một số mỹ phẩm như mặt nạ dưỡng da không."

Người phụ trách mắt sáng lên: “Có thể thử xem.” Anh ta không xa lạ với dưa chuột của Phương Thần. Hắn nghĩ là một cô gái giảm cân trong văn phòng dùng dưa chuột mỗi ngày. Đó là mùi thơm của dưa chuột, do hắn giới thiệu, xưa nay mọi người đều mua, ăn vào, thật là sống lên danh tiếng.

Bất quá, Phương Thần là người đầu tiên tìm được bọn họ.

Cả hai đều quan tâm.

Họ cung cấp công nghệ, Phương Thần cung cấp nguyên vật liệu, thành lập nhà máy cần phải rót vốn, Phương Thần hiện có trong tay 12 tỷ, các nhà máy đều ở trong tay, mỗi ngày đổi tiền rất nhanh. Nhưng bên mỹ phẩm phải mất một thời gian rất dài, nghiên cứu và phát triển, lâm sàng và cuối cùng là sản xuất!

Phương Thần đã có kinh nghiệm mấy lần rồi, biết nơi đầu tiên xây dựng nhà máy là ở Hạ Thành, là nơi lớn, tuyển người sẽ thuận lợi hơn.

Phương Thần lần đầu tiên đi điều tra vùng đất, là một người nổi tiếng trên mạng giữa các vì sao, hiện tại hắn đối với Tinh Trường là một người rất yêu thích, Hoang Tinh vốn là một nơi hoang phế, những người có thể sống ở đây đều là người bình thường không có hy vọng, hoặc là hoang tàn quý tộc tuy rằng dài một sao, nhưng cũng là ngày ngày hỗn loạn, hiện tại cùng Phương Thần đột nhiên mang đến cho tinh cầu cằn cỗi này một ít sinh khí khác nhau!

Vốn dĩ người dân Hạ Thành không đủ ăn nên phải vào khu vực khai thác nguy hiểm để làm việc, nhưng bây giờ họ có nhiều lựa chọn hơn, chưa kể ba bữa một ngày trong nhà máy, họ có thể kiếm được hơn mười. ngàn sao mỗi tháng., trong khoảng thời gian ngắn đã tăng lên gấp đôi, đặc biệt là ở Hạ Thành rất nhiều người, nếu mỗi nhà vài người tiến vào công xưởng, thậm chí có một ít tích lũy.

Họ là những người làm việc chăm chỉ, có tiền, không chịu tiêu xài hoang phí, sẽ cất tiền vào ngân hàng, tinh trường có thể xây dựng bằng tiền, ví như cảng tàu vũ trụ của họ có thể sửa chữa được.

Phương Thần là người mang đến thay đổi cho Hoàng Tĩnh, Tĩnh Trường đối với anh rất lịch sự: "Hạ Thành còn có bảy tám chỗ. Anh muốn ở đâu?"

Phương Thần sống ở đây đã mấy thời gian, nói: “Khu vực này.” Tuy rằng nơi này không lớn, nhưng đi lại cũng rất thuận tiện…

Bây giờ Tĩnh Trường nói: “Tuyển người không dễ.” Hiện tại anh đang xây dựng một bến cảng, khi tuyển người, anh thấy chỉ tuyển được mấy chục người, sau khi hỏi kỹ thì những người đó đã vào nhà máy làm việc và Kiếm tiền dễ dàng hơn rất nhiều. , bọn họ cũng có một lòng dũng cảm, hy vọng một ngày nào đó có thể giống như kim cương phụ cận Như Hoàng Tinh, có thể thoát khỏi đất hoang, tiến vào Liên Bang, chính thức trở thành tinh cầu đăng ký hộ khẩu.

Phương Thần nói: “Trường hợp này, tại sao không đi Hoàng Tinh khác thu người?” Phương Thần sau này cũng biết được tinh cầu của bọn họ coi như là ở trong Hoang Tinh, còn có rất nhiều sao khác không tốt bằng của bọn họ. , ví dụ như Văn minh đã bị phá hủy, rất nhiều người bản địa chỉ có thể bị ép buộc phải sống ở nơi đó, và các loại hành tinh nguy hiểm đầy rẫy những hung tinh, đối với họ, được sống trong hòa bình là ước mơ lớn nhất!

Tình Trường nghe Phương Thần nói, hắn cao hứng ...

Hoàng Tinh dựa vào thực lực của bản thân không chỉ để nuôi sống người dân trên hành tinh của mình, mà còn giúp đỡ người khác, những người này tập hợp lại với nhau sẽ là một thế lực hùng mạnh, đây là điều mà Tinh Trường trước đây không dám làm. , nó nhất định sẽ được ghi vào lịch sử của Hoàng Tĩnh!

Tình Trường mời Phương Thần gia nhập đội vệ binh Hoàng Tinh để giải cứu những người đồng hương còn đang đau khổ ở Hoang Tinh.

Phương Thần đồng ý ngay.

Nhưng việc này không thể thực hiện ngay được, bọn họ còn cần liên hệ bên ngoài đặt mua phi thuyền cỡ lớn, cũng cần lên kế hoạch, đợi ít nhất nửa năm sau mới rời đi!

Phương Thần khá cao hứng, con trai mơ mơ màng màng, cao hứng ôm con trai lên trên đầu: " Ba ba đi thám hiểm biển sao!"

Bắc Minh Huy vừa đi ra, nghe được những lời này, nhìn về phía Phương Thần.

Phương Thần lập tức đặt con trai xuống, nhìn Bắc Minh Huy bất mãn nói: "Tại sao? Có ý kiến

gì không?"

Bắc Minh Huy nhẹ giọng nói: “Những kẻ chân yếu tay mềm như cậy, tôi sợ rằng sẽ không còn đường trở lại.” Một số Hoàng Tinh đã hủy diệt hoàn toàn sinh thái rất nguy hiểm, ngay cả quân đội cũng phải cảnh giác bất cứ lúc nào. huấn luyện quá khứ, cẩn thận binh lính trẻ tuổi sẽ chết ở đây, bọn họ còn như vậy, huống chi Phương Thần.

Phương Thần bất mãn, bị dội gáo nước lạnh lên đầu: "Này, này không nói chuyện được."

“Tôi đang nói sự thật từ sự thật.” Bắc Minh Huy trực tiếp mở dây đeo tay, ngay sau đó một biển sao đã xuất hiện trước mặt anh.

Bắc Minh Huy nhấp vài cái Hoàng Tĩnh xung quanh: "Ở đây càng an toàn càng kém. Cậu đừng đi thì tốt hơn."

Phương Thần nhướng mày, vừa mới mắng hắn, hiện tại nhận được sự giúp đỡ của hắn thoạt nhìn chật vật ngửa cổ, nhưng sắc mặt đã tốt hơn: "Tại sao lại giúp tôi?"

Bắc Minh Huy mặc kệ hắn, thu lại hình chiếu, nói: "Tôi đi Mông Hoa Tinh trở về." Bên người có rất nhiều chuyện, dù sao Phương Thần cũng không ra khỏi lòng bàn tay, cho nên ta không. " tôi phải ở đây mọi lúc.

"Nếu trở về, trở về đi."

Bắc Minh Huy nói: “ Tôi muốn bắt hắb làm con tin.” Nói xong, Bảo Bảo chui vào trong tay hắn.

Phương Thần và Phương Tiểu Bảo bị ép tại chỗ.

Sau đó Phương Tiểu Bảo trên mặt khóc rống lên: "Oa ... Con muốn ba ba, không tồi ba ba."

Phương Thần đau khổ đi tới, ôm cục cưng!

Bắc Minh Huy rất nguyên tắc không chịu trả lại cho anh, vì vậy Phương Thần nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đi cùng anh."

Bắc Minh Huy nói: “Tối nay rời đi, cậu thu dọn đồ đạc rồi đi.” Anh dắt con trai trở về nhà.

Phương Tiểu Bảo vừa rồi dở khóc dở cười, sau khi đóng cửa ngừng khóc, cũng rụt cổ lại vì sợ cha xấu bắt nạt mình.

Bắc Minh Huy dùng tay bóp bóp khuôn mặt đầy thịt của mình, nói: "Cảm giác khá tốt."

Phương Tiểu Bảo tức giận, vẻ mặt càng không dám nói.

Dáng vẻ này thật giống Phương Thần từ nhỏ đã nghịch ngợm như vậy, lớn lên làm sao có thể Bắc Minh Huy bóp mặt con trai mình là cố ý hay vô ý.

Thỏ khi lo lắng sẽ cắn người, huống chi là trẻ con, tức giận cắn vào lòng bàn tay Bắc Minh Huy, nhanh chóng buông ra, lại khóc!

Phương Tiểu Bảo răng nhỏ đáng yêu, không thể cắn xương cứng như vậy.

Phương Thần rất đơn giản thu dọn nơi đó, hắn nhượng Tề Tiểu Quân bọn họ đơn giản nói: "Anh trở về. Các em có thể chăm sóc vườn rau ăn quả, nhà kính trong sân đi!"

“Anh họ.” Tề Tiểu Ninh kêu lên.

Tề Tiểu Quân so với hắn tốt hơn, nhưng là hai mắt đỏ hoe.

Đối với bọn họ, Phương Thần và Phương Tiểu Bảo đã là người thân quan trọng nhất của bọn họ.

Tề Tiểu Quân nói: "Đừng lo lắng, em sẽ lo liệu."

"xin vui lòng."

...

Hộp xe đẩy của Phương Thần đều được đặt ở trong kho chứa, đêm đó phi thuyền tàng hình quân sự lặng lẽ hạ cánh, Phương Thần và Phương Tiểu Bảo cũng đặt chân lên phi thuyền quân sự này.

Phương Tiểu Bảo lần đầu tiên sau khi sinh ra đã đi ra ngoài.

Phương Thần ngồi sang một bên cảm nhận được sự xa hoa của quân đội, phi thuyền của phi thuyền này rất lớn, bay rất ổn định, có tiếp viên hàng không người máy bán đồ, Phương Thần gọi một ly nước cam, vừa uống một ngụm liền nôn ra. Quả cam này có thể so sánh được, nhà bọn họ khác nhau xa!

Những người lính đứng canh bên cạnh, thực sự cảm thấy an toàn.

Lúc này, những người lính đi cùng không động như núi, con nhím đất gào lên: Chết tiệt, những gì trên mạng nói hóa ra là sự thật.

A a a a, nguyên soái còn ôm nhi tử? Ngươi này không phải nguyên soái a, nhìn thật tốt a.

Chắc chắn, nó đã được giấu tốt.