Thực nhanh liền qua hai tháng, Thần Tinh được cha chiếu cố cẩn thận khí sắc tốt lên không ít, nhưng cậu vẫn rất ít nói, cậu vẫn không thể nào tiếp thu được sự việc này.
Sau khi bác sĩ tới đây kiểm tra như thường lệ đã đề xuất một vấn đề khiến ông chủ cửa hàng tạp hóa chấn động.
"Cậu là nói..."
"Lúc trước anh nói thấy Thần Tinh bị hôn mê trước cửa, điều đó chứng tỏ là tên tội phạm cưỡиɠ ɠiαи biết nơi ở của hai người và còn biết tình huống của Thần Tinh, nếu hắn biết Thần Tinh có thai, lấy việc này uy hϊếp hai người thì hai người biết làm gì?"
Đã gần ba tháng từ khi xảy ra chuyện kia, trạng thái của Thần Tinh vẫn luôn không tốt lên khiến ông chủ ngày đêm quan tâm, nhất thời không nghĩ tới nơi khác, lúc này khiến bác sĩ một nói ra, mới cảm thấy sự tình phi thường nghiêm trọng.
Chính là bởi vì sợ sau khi công khai Thần Tinh bị chỉ trỏ nên mới không thể không im lặng, sợ rằng tên khốn nạn kia vẫn không muốn buông tha bọn họ, nhất là Thần Tinh có thể sẽ bị dây dưa, khi đó chả lẽ bọn họ lại nhẫn nại việc đó?
Nghĩ đến hiện tại tinh thần của Thần Tinh như bị hỏng mất, ông chủ cửa hàng tạp hóa nhất thời vô lực, tê liệt ngã xuống ghế.
"Chỉ có thể dọn đi..."
Cuối cùng, ông chủ cửa hàng tạp hóa lẳng lặng mà nói.
"Chính là, trong nhất thời tôi không có năng lực đi chỗ nào..."
Anh hai bàn tay trắng đi vào cái trấn nhỏ này, vốn đã nghĩ là sẽ sống yên bình ở đây đến khi chết, đối với địa phương khác hoàn toàn không quen. Hiện tại, làm gì có năng lực đi chỗ nào?
Bác sĩ nghĩ nghĩ nói: "Yên tâm đi, việc này tôi sẽ an bài, phương diện này ít nhiều tôi cũng có vài đường."
Ông chủ cửa hàng tạp hóa suy nghĩ, nhìn bác sĩ nói: "Chính là rời đi quá nhanh, Thần Tinh bây giờ..."
Bác sĩ liếc mắt một cái liền nhìn ra ý tứ của anh, nói: "Không sao, tôi và hai người cùng đi, tôi kỳ thật cũng đã muốn rời đi, chẳng qua trong lòng có chút không yên tâm về Thần Tinh, tình huống của thằng bé... Cho nên tôi mới không đi."
Ông chủ cửa hàng tạp hóa vừa nghe thì cảm động không thôi. Mấy năm nay Thần Tinh cảm cúm khó chịu trong người, nếu không có bác sĩ ở đây, thằng bé cũng không biết nhờ ai giúp đỡ. Hiện tại cũng thế, nếu không có bác sĩ ở đây, tình huống của anh với Thần Tinh không biết sẽ như thế nào.
Cuối cùng thì quyết định như vậy, muốn đi đâu ông chủ giao toàn quyền cho bác sĩ.
Một tháng sau, ông chủ nhìn cái tiệm nhỏ mà anh đã ở đây 15 năm, mang con trai lên trấn trên bằng xe hơi của bác sĩ, từ nay về sau rốt cuộc bọn họ cũng sẽ không trở về đây.
**********
"Ưʍ... Bác sĩ, trướng quá..."
"Không sao, nhịn chút, xoa một lát thì không đau nữa."
Hai má Thần Tinh đỏ bừng, đỏ mặt rũ đầu, quần áo trên người rũ xuống, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thân trên, mà bác sĩ cao lớn thì cúi người xuống, mặt cơ hồ chôn ở trước ngực cậu, hai tay hắn sờ sờ ngực cậu, trên tay là đầṳ ѵú sưng dính thuốc, thịt nhũ thì giống một cái bánh bao nhỏ hơi to lên, khiến mỗi khi hai tay bác sĩ xoa xoa thì đều khiến Thần Tinh than nhẹ một tiếng, sau đó hai má đỏ bừng lên, như sắp thiêu cháy luôn rồi.
Bác sĩ giương mắt, đôi mắt chứa ý cười thâm thúy phá lệ mê người, "Đã xoa nhiều lần rồi mà vẫn đỏ mặt."
Thần Tinh xấu hổ đem mặt chôn đến càng sâu.
Sau khi có thai 6 tháng, Thần Tinh liền cảm thấy ngực trướng đến khó chịu, nhưng lại càng ngày càng to ra, hỏi cha nhưng cha bảo không biết, hai người họ liền đi hỏi bác sĩ đang sống cùng một nhà này.
Bác sĩ cẩn thận kiểm tra sau đó nói là Thần Tinh có thai như kí©ɧ ŧɧí©ɧ phần sinh dục tăng nhiều, dẫn đến vυ' phát dục. Sau này có thể sẽ giống nữ nhân bình thường cho con bú. Hiện tại phỏng chừng là phát dục quá nhanh dẫn đến không ổn định, xoa một chút là tốt rồi.
Thần Tinh cùng cha Lý Thận vừa nghe xong thì cùng thả lỏng một hơi nhưng sắc mặt của Thần Tinh lại không tốt lắm. Cậu vẫn cảm thấy mình là con trai, kết quả hiện tại không chỉ mang thai, còn...
Nhưng việc đã đến nước này còn có thể làm gì đây, ngực thật sự trướng đến khó chịu, đứng ngồi không yên, ngay cả nghỉ ngơi đều không thể nghỉ ngơi, cậu tự thân động thủ thì vẫn không có hiệu quả liền tìm cha, Lý Thận thử một chút, càng xoa càng đau, bác sĩ nói phỏng chừng là thủ pháp không đúng, nói nhiều lần Lý Thận vẫn là không làm được, cuối cùng đành phải khiến bác sĩ tự mình động thủ, quả nhiên là sau khi bác sĩ xoa thì Thần Tinh không cảm thấy trướng như trước nữa.
Hôm nay cũng là như thế, sáng sớm đứng lên ngực liền trướng đến khó chịu, Thần Tinh nhanh chóng đứng dậy, mà không lâu, bác sĩ liền theo thường lệ đi vào phòng của Thần Tinh vì cậu mà xoa xoa đầu nhũ cho cậu.
Trải qua hai tháng phát dục cùng mát xa, vυ' của Thần Tinh không phát dục đến quá to nhưng lại tinh xảo đáng yêu. Bác sĩ một tay chụp lên là hoàn toàn có thể bao phủ, xoa ấn vô cùng linh hoạt, mỗi một chỗ đều vuốt ve một lần.
Không chỉ có một lần Thần Tinh hỏi bác sĩ dịu dàng suất khí đang tươi cười: "Bác sĩ, bây giờ có phải là em thật kỳ quái không?"
Thần Tinh tự ti mà nghĩ, sao lại không kỳ quái chứ, giống nữ nhân có hai vυ' lớn bụng lại to lên, thật là giống quái vật vậy...
Mà mỗi khi Thần Tinh hỏi bác sĩ đều sẽ trả lời giống nhau, lần này Thần Tinh lại hỏi, bác sĩ dừng tay, nhéo khuôn mặt đang đỏ ửng đến đáng yêu, "Sao lại kỳ quái chứ, bác sĩ cảm thấy Thần Tinh phi thường đáng yêu a, mỗi lần đều muốn Thần Tinh là hài tử của tôi thì tốt rồi."
Đối với khuôn mặt dịu dàng của bác sĩ, Thần Tinh không kìm lòng nổi mà lại mê loạn.
Hoàn hảo vẫn luôn có bác sĩ ở bên người.
Cậu nghĩ đến đây, trong lòng liền hơi hơi mà nóng lên.
Lý Thận vẫn luôn ở bên ngoài chuẩn bị bữa sáng, gặp bác sĩ đi ra từ phòng Thần Tinh cười nói: "Bác sĩ, hôm nay lại làm phiền cậu."
"Phiền cái gì chứ, không cần nói khách sáo như vậy." Bác sĩ khoát tay, "Còn có, không phải đã nói không cần gọi là bác sĩ sao. Anh kêu tôi là Tống Nham là được rồi."
"Đây là thói quen , nhất thời không đổi miệng được." Lý Thận đem canh nóng đến trước mặt Tống Nham.
Bác sĩ Tống Nham nhanh chóng tiếp nhận, "Anh không cần bưng tới đâu, cứ kệ tôi đi"
Lý Thận liền không ngừng mà cười, "Cậu xem xem bác sĩ, chính cậu mới là người khách sáo."
"Ai, chúng ta thật sự là..." Tống Nham bộ dáng buồn rầu.
"Ha ha!"
Lý Thận cười lại đi vào phòng bếp bận rộn.
Tống Nham liền đứng ở cửa phòng bếp miệng một hơi một hơi uống canh gà nóng hầm hập, nói:
"Tình huống của Thần Tinh càng ngày càng tốt."
"Đúng vậy, nếu không có bác sĩ , bọn tôi sao có thể thoải mái như vậy."
"Đã nói là gọi tên của tôi."
"Ha ha, từ từ sửa."
"Nói là có tôi ở đây, kỳ thật quan trọng nhất là có anh ở đây đấy Lý Thận, nếu không có anh là lá chắn kiên cường của Thần Tinh thì sao cậu bé có thể hồi phục nhanh như vậy, mà còn rất nhanh liền tiếp thu sự thật."
Lý Thận bỗng nhiên quay đầu lại hướng hắn mỉm cười, "Nhưng hiện tại là tôi thấy Thần Tinh ngày càng ỷ lại cậu rồi đấy."
Tống Nham nói: "Không có biện pháp,Thần Tinh hiểu chuyện nhu nhuận như vậy, cố tình lại gặp gỡ chuyện như vậy... Khiến tôi không có biện pháp không đau lòng cậu bé. Muốn đem cậu bé nâng ở lòng bàn tay mà cho những thứ tốt nhất... Bất quá tôi dù sao vẫn là người ngoài, chờ sau khi Thần Tinh sinh con, tôi sẽ rời đi..."
"Bác sĩ phải rời khỏi?"
Thần Tinh vừa đi ra ngoài cửa đã nghe thấy câu này, nhất thời vẻ mặt kinh hoảng, Lý Thận vừa nhấc đầu liền nhìn thấy, nhìn nhìn con trai, lại nhìn nhìn Tống Nham, Lý Thận khó hiểu mà cười một chút.
Tống Nham buông bát xuống, đi qua xoa đầu Thần Tinh, nói: "Đúng vậy, Thần Tinh trưởng thành, bác sĩ cũng muốn đi rồi, cũng không thể cả đời ở lại cùng hai người."
Thần Tinh theo bản năng mà kéo tay áo Tống Nham, "Sẽ không, bác sĩ đừng đi."
Tống Nham còn chưa kịp nói cái gì, Lý Thận đã mang một bát cơm ra, đặt ở trên bàn cơm, đối với con trai mà cười nói: "Thần Tinh, nếu con không muốn bác sĩ đi thì con ở lại với cậu ta cả đời đi."
Lời này vừa nói ra, mặt khác hai người đều ngây ngẩn cả người, bác sĩ phản ứng đầu tiên "Lý Thận anh đang nói cái gì vậy, như này sẽ chậm trễ Thần Tinh, tuổi của tôi có khi bằng cha...."
Hắn chưa nói xong đã bị Thần Tinh ôm lấy.
Lý Thận còn nói: "Có phải là bác sĩ ghét bỏ thân thể của Thần Tinh, ghét bỏ Thần Tinh bị người khác chạm qua, đã thế lại còn mang thai?"
Tống Nham cúi đầu liền thấy với ánh sáng mênh mông trên mắt Thần Tinh, theo bản năng mà nói: "Làm sao có khả năng, tôi làm sao có khả năng sẽ ghét bỏ!"
Lý Thận đi tới chỗ bọn họ, nói với Tống Nham: "Tống Nham, kỳ thật đó cũng là tư tâm của tôi, tôi đã suy nghĩ nhiều ngày rồi, tình huống của Thần Tinh như vậy sẽ khó có thể quay lại cuộc sống của một đứa con trai bình thường, hiểu rõ tình huống của thằng bé thì chỉ có mỗi cậu. Nếu như cậu tiếp thu thằng bé coi nó là vợ thì tình huống của Thần Tinh sẽ tốt lên rất nhiều, Thần Tinh sinh con ra thì sẽ không phải là không có danh phận. Nhưng cậu đừng trách tôi, dù sao Thần Tinh là con trai của tôi, tôi sẽ vì thằng bé nghĩ nhiều một chút, đương nhiên, nếu cậu không chấp nhận... Tôi cũng không miễn cưỡng."
Thần Tinh buông tay đang ôm bác sĩ ra, rưng rưng mắt nhìn cha nuôi, một lúc sau mấp máy môi hô: "Ba..."
Lý Thận sờ khuôn mặt cậu nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, "Thần Tinh, ba biết con vẫn luôn coi mình là con trai, nhưng hiện tại ba cảm thấy so với làm con trai thì con đổi một con đường khác vẫn tốt hơn, đương nhiên chủ yếu vẫn là nhìn ý tứ của con, không quản con lựa chọn gì, ba đều sẽ ủng hộ con, chăm sóc con."
Thần Tinh lau đi nước mắt, nhìn phía Tống Nham, một lúc lâu, cậu nói: "Không quản là con trai hay con gái, chỉ cần có thể ở lại bên người bác sĩ..."
Tâm người đều là từ thịt, mấy năm nay mấy ngày nay, nếu không có ba cùng bác sĩ ở bên cạnh làm bạn,cậu căn bản sẽ không chịu nổi, mỗi một điểm mỗi một thứ cậu đều biết, đối với ba là thân tình, chính là đối với bác sĩ... Vừa nghe nói hắn muốn đi, cậu giống như rơi vào địa ngục, trời đất quay cuồng.
Lần thứ hai vươn tay, cũng là thật cẩn thận mà bắt lấy tay áo Tống Nham, cậu nhỏ giọng cầu xin: "Bác sĩ... Thần Tinh cầu anh đừng đi... Ở lại bên người Thần Tinh..."
Vẫn luôn lặng yên rốt cuộc Tống Nham cũng ôm cậu trai nhỏ đáng thương vào người, ôm chặt lấy, "Thần Tinh Thần Tinh, em vẫn còn nhỏ, tôi sợ sau này em sẽ hối hận."
Thần Tinh ở trong ngực của hắn lắc đầu, "Sẽ không bác sĩ sẽ không! Trừ anh ra, em không có biện pháp tiếp thu bất luận kẻ nào, em chỉ muốn anh."
Thần Tinh từ từ ngẩng đầu, trong mắt còn mang lệ, cậu nói: "Bác sĩ... Tuy đứa bé trong bụng không phải là của anh, nhưng đứa bé tiếp theo, em nhất định giúp anh sinh, được không?"
Tống Nham thật không biết nói cái gì cho tốt, chỉ có thể ôm lấy cậu, đem cằm để trên trán của cậu, nhẹ nhàng mà cọ, "Thần Tinh, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em cả đời."
Lý Thận ở một bên nhìn, trong mắt bất tri bất giác cũng chứa nước mắt.