Kết quả thi cuối học kì hai đã đến, một đám học sinh vây quanh bảng thông báo xem thành tích xếp hạng, không ngoài ý muốn, người đứng nhất cả hai học kì lại là Đào Khê Văn. Từ năm đầu vào trường mỗi cuộc thi lớn lớn bé bé, Đào Khê Văn luôn dành hạng nhất, đúng là học bá danh xứng với thực của trung học Nhất Trung.
Đào Khê Văn năm nay vừa tròn 18, không chỉ có thành tích học tốt mà vẻ ngoài của cậu cũng thuộc dạng xinh đẹp nhất nhì được các học sinh nữ rất chào đón còn phong cậu là nam thần của trường, làm một bộ phận nam sinh ghen tị chết đi được.
Nhưng mà, hotboy đẹp trai học giỏi Đào Khê Văn, giờ này phút này lại mặc quần áo xộc xệch ngồi quỳ trên nệm lót nhà kho cất thiết bị thể dục, gương mặt ửng hồng đôi mắt đầy sắc xuân, miệng ngậm một ©ôи ŧɧịt̠ bự vừa đen vừa thô to cường tráng liếʍ mυ'ŧ đến ngon lành, cậu như đang cố lấy lòng ©ôи ŧɧịt̠ bự đầy gân xanh trông cực kì dữ tợn đó, qυყ đầυ cực lớn màu đỏ tím bị liếʍ mυ'ŧ ướt dầm dề lấp đầy toàn bộ khoang miệng cậu, nước miếng bị đẩy tràn ra khóe miệng.
"Ư ô" Đào Khê Văn dùng sức nuốt hết toàn bộ ©ôи ŧɧịt̠ bự vào cổ họng, yết hầu bị căng ra, cảm giác lấp kín không chừa kẽ hở nào đúng là không hề dễ chịu, cậu bị sặc đến nỗi chảy ra nước mắt sinh lý nhưng miệng vẫn ngậm chặt ©ôи ŧɧịt̠ bự không rời, cẩn thận nhấm nháp hương vị đàn ông nồng đậm tràn ngập trong khoang miệng.
Người đang bị Đào Khê Văn liếʍ mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ bự là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, bề ngoài đẹp trai mà tục tằng, đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trên mặt dất, cơ cẳng chân và cơ đùi đều vô cùng rắn chắc vạm vỡ hơn nữa là cơ ngực và cơ bụng của hắn từng khối rõ ràng, tràn ngập cảm giác thú tính hoang dã.
Người đàn ông tên là Trương Nghị, là thầy giáo thể dục của Đào Khê Văn. Hắn từ trên cao nhìn xuống thấy Đào Khê Văn như một con cɧó ©áϊ đang trong thời kì động dục quỳ trên mặt đất liếʍ mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ bự của hắn, trong lòng vô cùng hưng phấn, khóe miệng gợi lên một nụ cười da^ʍ tà thô bỉ, vỗ vô gương mặt Đào Khê Văn cười nói: "Bé dâʍ đãиɠ, ©ôи ŧɧịt̠ của thầy ăn ngon không?"
Đào Khê Văn phun ©ôи ŧɧịt̠ bự trong miệng ra, ngẩng đầu nhìn thầy giáo thể dục, khóe mắt cậu hơi hơi đỏ lên nhiễm hơi thở tìиɧ ɖu͙©, đôi mắt đào hoa phủ một lớp hơi nước mỏng, khóe miệng tràn nước dãi, khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp vô cùng sắc tình mà dụ hoặc. Trương Nghị bị quyến rũ đến run cả tim, hầu kết không khỏi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nuốt một ngụm nước bọt, Đào Khê Văn mị nhãn như tơ, vươn đầu lưỡi liếʍ từ gốc ©ôи ŧɧịt̠ dọc theo thân ©ôи ŧɧịt̠ thô tráng rồi đến qυყ đầυ to lớn, sau đó dùng đôi môi hồng nhuận hôn nhẹ vào qυყ đầυ đang chảy đầy dịch da^ʍ, cười dụ hoặc nói: "Thầy Trương, ©ôи ŧɧịt̠ bự của thầy thô quá suýt nữa là làm nứt miệng em rồi."
Trương Nghị hít thở căng thẳng, nắm gốc ©ôи ŧɧịt̠ bự đánh lên má Đào Khê Văn, hơi thở thô nặng nói: "Côи ŧɧịt̠ bự thô như vậy không phải là vừa ý em lắm sao, đã vậy còn nuốt hết cả cây trong cổ họng, hút đến nỗi suýt thì ông đây bắn ra rồi, mẹ nó, sao kỹ xảo ngậm ©ôи ŧɧịt̠ của em nhuần nhuyễn vậy, cuối cùng thì em đã liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ cho bao nhiêu thằng rồi?"
Đào Khê Văn dâʍ đãиɠ chủ động dùng mặt cọ cọ ©ôи ŧɧịt̠ bự, giọng nói vừa ngọt ngào vừa lẳиɠ ɭơ : "Đúng vậy, em thích ăn loại ©ôи ŧɧịt̠ vừa thô lại vừa cứng như thế này lắm, ăn ngon cực kì!" Cậu nói dâʍ đãиɠ như vậy rồi lại duỗi đầu lưỡi ra liếʍ láp ©ôи ŧɧịt̠ bự, liếʍ từ đỉnh qυყ đầυ đến gốc ©ôи ŧɧịt̠, rồi lại từ gốc liếʍ lêи đỉиɦ liếʍ tới tới lui lui, một bên liếʍ láp một bên dùng bàn tay trắng nõn xoa bóp hai viên trứng dái làm cho Trương Nghị thở nặng nề, hai khối cơ ngực to lớn rắn chắn phập phập phồng phồng dồn dập, ©ôи ŧɧịt̠ bự bị liếʍ láp không ngừng hưng phấn nhả ra đầy dâʍ ɖị©ɧ, toàn bộ đều bị Đào Khê Văn dùng lưỡi nuốt hết vào miệng giống như đang nhấm nháp món ănngon nhất trần đời.
Đào Khê Văn mặc một cái áo trắng, cổ áo rộng thùng thình, Trương Nghị hưng phấn khó chịu, ánh mắt bừng bừng lửa dục quét từ cần cổ trắng nõn của Đào Khê Văn chui vào bên trong quần áo, loáng thoáng thấy được đầṳ ѵú nhỏ hồng nhạt, cầm lòng không đặng nuốt nước miếng, hắn thật sự là bị dụ hoặc đến lửa cháy phừng phừng, không chịu được nữa dùng sức đẩy ngã Đào Khê Văn trên nệm lót, sau đó cả người như một con sói đói nhào lên, đè thân thể mảnh khảnh của cậu học sinh dưới thân, cách lớp vải dệt trắng ngậm lấy một bên vυ' liếʍ mυ'ŧ vài cái, sau đó hàm răng cắn mạnh dùng sức xả giận làm Đào Khê Văn rêи ɾỉ kêu lên: "Ha a không cần dùng sức cắn như vậy, đau a."
Bàn tay Trương Nghị thô ráp mà to rộng bắt lấy bộ ngực của Đào Khê Văn dùng sức xoa bóp chúng, sau khi xoa nhẹ vài cái, tay hắn đi xuống, túm lấy quần Đào Khê Văn kéo xuống, Đào Khê Văn giả vờ vặn vẹo thân thể giãy giụa, đầu nghĩ một đằng nói một nẻo: "Ư không cần mà."
Trương Nghị ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Đào Khê Văn, nói: "Lúc nãy trong tiết học em vẫn luôn liếc mắt đưa tình với tôi, lúc tôi cầm tay dạy em ném bóng rổ, em còn cố ý dùng cái mông da^ʍ này cọ ©ôи ŧɧịt̠ bự của tôi! Em chẳng biết xấu hổ quyến rũ tôi như vậy không phải là muốn tôi ȶᏂασ em hay sao, bây giờ giả bộ rụt rè cho ai xem, đĩ da^ʍ!"
Hắn thô lỗ cởϊ qυầи Đào Khê Văn, nhìn thấy Đào Khê Văn mặc một cái quần vải dệt chữ Đinh (丁) cực nhỏ, không khỏi run rẩy, mắng: "Mẹ nó, qυầи ɭóŧ cũng mặc da^ʍ như vậy, em hôm nay đến trường đi học hay là đi tìm ȶᏂασ?"
Đào Khê Văn không hề ra vẻ rụt rè, nâng chân duỗi ra giữa háng người đàn ông, dùng mu bàn chân cọ xát ©ôи ŧɧịt̠ cứng bang bang của hắn, cười quyến rũ nói: "Thấy Trương ơi, huyệt da^ʍ của em sắp ngứa chết luôn rồi, thầy mau dùng ©ôи ŧɧịt̠ này tiến vào được không?"
"TᏂασ mẹ nó, em da^ʍ như vậy là muốn quyến rũ ông đây hả, hôm nay ông kiểu gì cũng phải ȶᏂασ em đến khi không thể khóc lóc xin tha luôn!" Trương Nghị lời to tiếng lớn mắng, dùng sức lột quần chữ Đinh (丁) của Đào Khê Văn ra, quần chữ Đinh (丁) yếu ớt chịu không nổi sức lực mạnh bạo như vậy bị xé rách dễ như trở bàn tay, chim nhỏ hồng nhạt giữa háng của Đào Khê Văn cương cứng lung lay lộ ra, Trương Nghị vừa mới chuẩn bị nâng hai chân cậu lên hung hăng chà đạp thịt mông, sau đó đem ©ôи ŧɧịt̠ bự thọc vào bên trong c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ của cậu, đâm thật mạnh thật tàn nhẫn ȶᏂασ cậu, ȶᏂασ khóc con đĩ da^ʍ thích hút khô người ta chết không đền mạng, thì đột nhiên bị bé sò dưới gốc chim nhỏ của Đào Khê Văn cướp đi toàn bộ lực chú ý, đứng hình mất 5s.
"Em em sao em lại có cái l*и của đàn bà vậy?" Trương Nghị khϊếp sợ lại kinh ngạc, vươn ngón tay ra chạm chạm vào l*и Đào Khê Văn trong vô thức, hai mảnh môi l*и màu hồng nhạt mềm mại nộn nộn, bị ngón tay nhẹ nhàng sờ, khe hở giữa hai mảnh môi âʍ ɦộ liền chảy ra nước sốt nhớp nháp.
"Ư hừ" Đào Khê Văn cắn đôi môi hồng hào, dùng ánh mắt mị hoặc nhìn người đàn ông, khẽ cười nói: "Đúng vậy, em là người song tính, bây giờ thầy còn muốn ȶᏂασ em không?"