Mỹ Nhân Thủy

Chương 3

Dụ Nhiên mười bốn tuổi, thân hình thon dài đĩnh đạt, nụ cười như ánh mặt trời, cả người tràn đầy khí chất thanh xuân sạch sẽ tinh thần phấn chấn.

Gần đây hắn có chút phiền não, hắn "chào cờ", này cũng không là gì. Tuổi dậy thì nam sinh đều sẽ gặp loại chuyện này, lần đầu tiên hắn như vậy có chút hoảng loạn, vô thố làm nũng với Dụ Ngôn nói khó chịu.

Dụ Ngôn ôn nhu an ủi hắn, dùng tay sục cho hắn, tay Dụ Ngôn thật thoải mái, mềm mại tinh tế, ôm cơ thể thơm hương của y, sung sướиɠ vài lần liền bắn, nhìn chất lỏng trong tay Dụ Ngôn hăn đột nhiên xấu hổ.

Hắn càng dính Dụ Ngôn, tuy nói vốn dĩ đã rất dính nhau, Dụ Ngôn cũng cưng chiều hắn, mỗi sáng sớm đều giúp "tuốt súng", hắn ngậm vυ' y bú ʍúŧ sữa, hôn cổ y, sau đó bắn ra trong tay y, cơ hồ thành công việc thường lệ mỗi sáng.

Thẳng đến một ngày, bạn học tụ họp, hắn vốn không muốn đi, chỉ là lớp trưởng nói hắn bình thường đều không tham gia hoạt động tập thể, lần này nhất định phải tham gia, hắn đành phải gọi điện nói với Dụ Ngôn, nghe giọng y ôn tồn mềm mại, hắn nhịn không được nói thêm vài lời mới cúp điện thoại.

Một đám nam sinh bao một phòng nói xem thứ hay ho, khi hắn nhìn đến hai thân thể giao triền trên màng ảnh, hắn ngốc lăng. Từ nhỏ được Dụ Ngôn che chở lớn lên, hai người vẫn luôn da thịt gần kề, nhưng vẫn không rành thế sự, hắn biết thân thể y không giống người khác nhưng không thèm để ý, hắn thích Dụ Ngôn, y ở trong mắt hắn vẫn luôn là tốt đẹp nhất. Hắn không biết lỗ huyệt Dụ Ngôn còn có thể đút vào, còn là như vậy đút vào.

Hắn một đường hoảng hốt về tới nhà thì đã khuya, Dụ Ngôn ở phòng khách chờ hắn, trên người chỉ mặc sơ mi che đến mông, hai chân thon dài bước đến trước mặt hắn, cởϊ áσ cho hắn bú sữa, nói vυ' vẫn luôn căng sữa chờ hắn về, vυ' bóng loáng mang theo hương thơm, miệng bị nhét núʍ ѵú non mềm, hơi dùng sức hút, dòng sữa thơm ngọt dũng mãnh chảy vào khoang miệng.

Dụ Ngôn vuốt ve tóc hắn, thân thể gần kề. Y ở nhà vẫn luôn mặc rất ít bởi vì Dụ Nhiên không thích thời điểm ôm hắn có vật ngăn cách. Áo sơ mi hoàn toàn mở rộng, ôn nộm da thịt dán vào hắn, Dụ Nhiên ôm eo y, bàn tay du đãng trên làn da mượt mà, hắn đột nhiên cương, thẳng tắp chọt vào đùi Dụ Ngôn.

Hắn ngập ngừng, Dụ Ngôn ngây người. Hôn trán hắn, dẫn hắn đi phòng tắm tắm rửa, ôn nhu tuốt cho hắn bắn ra. Dụ Nhiên nhìn da Dụ Ngôn dưới ánh đèn tỏa sáng, hai viên vυ' hắn có thể một bàn tay nắm trọn, còn có côn ŧᏂịŧ giữa hai chân...màu hồng nhạt.

Vào ban đêm hắn nằm mơ, hắn mơ thấy Dụ Ngôn, mơ thấy y uyển chuyển nằm dưới thân hắn, hai vυ' cùng cặp chân dài run rẩy, mà hắn thì ra sức thao huyệt. Buổi sáng khi hắn thức dậy, hắn nhìn thấy mặt Dụ Ngôn ửng hồng, hắn cúi đầu nhìn háng trần trụi của y, đỉnh côn ŧᏂịŧ chọc qυầи ɭóŧ y, còn bắn ở giữa hai chân y, qυầи ɭóŧ Dụ Ngôn đều bị thấm ướt.

Hắn khóc lóc xin lỗi Dụ Ngôn, Dụ Ngôn dỗ hắn, nói không sao cả, nhưng hắn vẫn yên tâm.

Nếu là bình thường, Dụ Nhiên sẽ không khóc, hai người quan hệ thân mật tuy hai mà một, loại chuyện này căn bản không là gì, hắn khóc chính là vì...hắn muốn cùng Dụ Ngôn càng thân mật, muốn thân thể y, muốn hút sữa y, hắn muốn..hắn muốn hôn lỗ da^ʍ kia..muốn đút vào...hắn muốn..ŧɦασ Dụ Ngôn!

Từ sau chuyện ấy, hắn liền không dám nhìn Dụ Ngôn, hắn sợ khống chế không được bản thân, ngày thường thân mật liếʍ hôn cũng ít, sáng sớm cũng không để y sục ƈôи ŧɦịŧ cho, tự mình đến phòng tấm giải quyết, tuy không thoải mái bằng Dụ Ngôn làm, thời điểm hút vυ' cũng không chuyên tâm, người Dụ Ngôn vừa mềm lại vừa thơm,...không được...lại muốn cương.

Dụ Nhiên ra một thân mồ hôi ủ rũ cụp đuôi dưới ánh chiều ta về đến nhà, gần đây hắn luôn mãi tới tận khuya mới về, Dụ Ngôn hỏi tới, hắn cũng chỉ nói ở trường có hoạt động.

Lầu một không có ai, chắc là bị đuổi về hết rồi. Dụ Ngôn ở cửa đổi giày, chuẩn bị lên lầu.

"Bảo bảo đã về" mới vừa bước chân lên cầu thang liền thấy Dụ Ngôn đứng ở trên tầng nhìn hắn.

Bởi đang là mùa hè, Dụ Ngôn ăn mặc đơn giản, áo ngủ tơ tằm dài vừa đến mông dán lên thân hình hấp dẫn lả lướt, đai lưng thắt hờ, đôi chân dài trắng nõn lộ bên ngoài.

Từ góc nhìn của Dụ Nhiên, có thể nhìn thấy rõ ràng qυầи ɭóŧ màu trắng giữa y.

Hắn có chút hoảng loạn cúi đầu lên tiếng, bước nhanh lên tầng, lướt qua người Dụ Ngôn ngửi thấy được mùi thơm thanh lãnh trên cơ thể y, bụng dưới nóng lên.

"Ăn cơm chưa, về muộn như vậy có đói không?" Dụ Ngôn ôn nhu dò hỏi.

"Ăn rồi, con đi tắm" Dụ Nhiên không thấy ánh mắt Dụ Ngôn rủ xuống, bước nhanh vào phòng.

Dụ Ngôn nhìn dáng vẻ Dụ Nhiên hoảng loạn, trong mắt hiện lên ánh sáng phức tạp, biến hóa gần đây của bảo bảo y đều thấy được, nhưng y không muốn bức ép quá.

Dụ Nhiên ở phòng tắm ngây người thật lâu mới ra.

Kéo màng giường liền thấy Dụ Ngôn nửa ngồi trên giường nhìn hắn, có chút thất thố lên giường, nằm cạnh y.

"Sao vậy bảo bảo, có việc gì không vui sao?" Dụ Ngôn nhìn com trai quan tâm hỏi.

"Không có...Chỉ là có chút mệt mỏi" Dụ Nhiên duỗi tay ôm lấy Dụ Ngôn, vùi đầu vào eo y chậm chạm đáp.

"Vậy ngủ đi" Dụ Ngôn vuốt tóc hắn, nhìn hắn hồi lâu mới tắt đèn, đem chăn kéo lên che hai người.

Giữa đêm, nghe tiếng Dụ Ngôn hít thở vững vàng, Dụ Ngôn giật giật, trong bóng tối nhìn mặt y say ngủ.

Hắn tiến vào trong chăn, tay dọc theo chân Dụ Ngôn sờ soạng, xúc cảm hoạt nộn tinh tế, phảng phất hút ngón tay người, chọc ngón tay Dụ Nhiên không ngừng qua lại vuốt ve. Tim hắn đập thật nhanh, hắn cảm thấy bản thân như vậy không đúng, chính là không khống chế được chính mình.

Dụ Nhiên dừng lại một chút, chậm rãi đem tay đến giữa hai chân, làn da bên trong đùi càng thêm non mịn mềm mại, giống như thạch trái cây kẹp tay hắn, di động ngón tay cảm giác sờ đến mảnh vải kia, còn có bánh bao thịt phình phình kia. Dụ Nhiên dừng một chút, ngón tay mới hơi run rẩy nhấn nhấn lên cái khe thịt mềm mại kia...mập mập, còn có chút ẩm ướt, hắn cảm thấy cổ họng khát khô, côn ŧᏂịŧ bao trong quần dưới háng từ từ ngóc đầu dậy.

Dụ Nhiên hít mùi hương thanh lãnh độc đáo quanh Dụ Ngôn, hắn mê muội chạm môi kề môi thịt hôn hôn, ngón tay di động sờ mép qυầи ɭóŧ, hít sâu, nhẹ nhàng kéo mép qυầи ɭóŧ chậm rãi cỡi ra, ngoài dự đoán, quá trình thực thuận lợi. Mảnh vải nhỏ thật nhanh bị kéo tới đầu gối.

Trước mắt toàn một mảnh tối đen, Dụ Nhiên nhẹ nhàng tách hai chân Dụ Ngôn, côn ŧᏂịŧ nhỏ thẳng tắp chọc vào mặt hắn, trấn an hôn nó, chóp mũi cao thẳng theo khe hở bắp đùi hướng bên trong cọ cọ, cảm thấy chạm tới một viên thịt, mềm mại, tiếp theo đυ.ng phải khe thịt non mềm ướt nhẹp, hai mảnh thịt bướm kẹp mũi hắn, ẩm ướt, Dụ Nhiên ngửi thấy một luồng hơi nóng da^ʍ hương. Hắn cảm thấy đầu óc mình có hơi quay cuồng, không nhịn được duỗi lưỡi liếʍ, có chút ngọt, hắn muốn liếʍ sau hơn, không khỏi tăng thêm lực đạo ấn đùi Dụ Ngôn.

Hai cái đùi giật giật, mở rộng ra, Dụ Nhiên thuận lợi liếʍ láρ khe huyệt, chóp mũi cũng cọ loạn, hương vị da^ʍ tao trong bóng tối ngày càng nồng. Hắn thấy mình như say rồi, đầu óc loạn như hồ dán, côn ŧᏂịŧ cứng ngắc muốn nổ tung, hắn kề sát dưới háng Dụ Ngôn, môi lưỡi liếʍ huyệt càng ra sức, đảo qua khe huyệt, đầu lưỡi dùng sức thâm nhập, thường đi vào miệng huyệt, bên trong nước da^ʍ ngọt lịm chảy càng nhiều, thẳng đến khi cảm thấy cơ thịt bên trong co thắt càng lúc càng nhanh, cơ thể ở dưới run nhè nhẹ, đầu lưỡi bị lỗ huyệt nóng ướt gắt gao kẹp lấy không thể động đậy, một dòng nước da^ʍ nóng bỏng thơm ngọt bắn vào trong miệng hắn, hắn vội vàng nuốt, chỉ là nước mật kia chảy ra quá nhiều, một số tràn ra từ khóe miệng hắn rơi xuống nệm, thật lãng phí...

Dụ Nhiên đem cửa động cẩn thận liếʍ mυ'ŧ, hôn từ miệng huyệt dần lên eo, chăn từ trên người trượt xuống dưới chân. Dụ Ngôn nằm trên giường trong bóng đêm mở to hai mắt nhìn hắn.

Dụ Ngôn tức khắc cứng người há miệng thở dốc, nhắm mắt lại, im lặng.

Hắn biết Dụ Ngôn tỉnh, vẫn luôn thuận theo mở chân ra nằm dưới thân hắn.

Dụ Ngôn bình lại nhịp thở, mở đèn, ánh sáng mỏng manh không chói mắt chiếu sáng khoảng không trên giường. Dụ Nhiên cúi đầu không dám nhìn y, co rúm ngồi giữa hai chân y, có thể nhìn rõ bướm non bị xối ướt cùng chim nhỏ thanh tú giống như chủ nhân nó.

Dụ Nhiên đỏ mặt, muốn dời tầm mắt không dám nhìn rồi lại luyến tiếc, ngây ngốc cứng ngắt thân mình.

Dụ Ngôn ngồi dậy ôm lấy hắn, hôn môi hắn, dán mặt hắn phun nhiệt khí "Bảo bảo liếʍ ba thật thoải mái...cảm ơn bảo bảo"

Dụ Nhiên đột nhiên buông xuống, ủy khuất mấy ngày nay bốc lên, hắn ôm lấy lòng eo mềm mại thơm hương, "Baba...con"

Dụ Ngôn nhẹ nhàng cười, an ủi vuốt ve đỉnh đầu hắn, "Gần đây vì sao bảo bảo luôn không vui, có thể nói với ba không"

Dụ Nhiên trầm mặc một lát, rầu rỉ đáp" Muốn baba"

"Baba vẫn luôn ở đây mà"

Dụ Nhiên lắc đầu, đem mặt chôn ở cổ Dụ Ngôn, "Là loại muốn thế này..."

"Hửm?" Dụ Ngôn kiên nhẫn dỗ hắn.

"Không gặp được ba liền rất nhớ, gặp được ba tim đập thật nhanh. Muốn hôn baba. Muốn..lần trước còn mơ thấy baba..con.."

"Mơ thấy baba mộng tinh" Dụ Ngôn cười khẽ.

Dụ Nhiên không đáp lại, lỗ tai trộm đỏ.

Dụ Ngôn chỉ cảm thấy lòng tràn đầy triều mến, hôn lỗ tai hắn, nhẹ giọng dỗ hắn "Ba cũng thích con nha, bảo bảo mơ thấy ba ba rất vui, bảo bảo không cần sợ. Cơ thể baba để bảo bảo sờ...để bảo bảo hôn.."

Nghe được lời này, Dụ Nhiên mới thẹn thùng ngẩng đầu "Thật vậy sao?"

"Ừm" Dụ Ngôn gật đầu.

"Nhưng mà ta đối với baba là loại thích này.." Dụ Nhiên nhìn giữa hai chân y.

Dụ Ngôn cười cười, đẩy hắn nằm xuống, một tay vòng qua đầu gối đem qυầи ɭóŧ cởi ra, tháo đai lưng đem áo ngủ tuột xuống, lộ ra thân thể trần trụi đối mặt Dụ Nhiên.

Da thịt Dụ Ngôn bảo dưỡng cực kì tốt, làn da tinh thế dưới anh đèn sáng như ngọc, vòng eo thon mềm, cái cổ duyên dáng, mông căng tròn trắng nõn, cặρ √υ' không lớn nhưng yêu kiều mượt mà.

Dụ Nhiên ngốc lăng nhìn Dụ Ngôn nhất chân ngồi lên hông mình, cởϊ qυầи lót hắn, trực tiếp cầm côn ŧᏂịŧ thô to đặt giữa miệng huyệt, chậm rãi đi vào nội bích chật hẹp, gian nan từng chút từng chút ngồi xuống, thẳng đến khi hoàn toàn nuốt vào.

Dụ Ngôn hô hấp dồn dập, cảm nhận kɧoáı ©ảʍ phong phú từ lỗ huyệt, chỉ cảm thấy tâm nguyện nhiều năm qua rốt cuộc được viên mãn. Cúi đầu nhìn Dụ Nhiên bộ dáng ngốc nghếch cười ra tiếng. Lôi kéo tay hắn bao lấy vυ' trắng mềm của bản thân "Bảo bảo, baba đối với con...là loại thích này".

Dụ Nhiên nắm trong tay vυ' thịt trơn trượt mềm nị, cảm nhận côn ŧᏂịŧ được lỗ huyệt ướŧ áŧ bao lấy, đột nhiên bật khóc, "Baba...ô ô. Thao vào...ba có đau không?"

Dụ Ngôn nhìn bảo bối dưới thân khóc thút tha thút thít, có chút hoảng loạn lại có chút buồn cười, cúi xuống hôn mắt đầy nước mắt "Đừng khóc...bảo bối. Không đau..ngoan, nhìn ba"

Dụ Ngôn ôn nhu một tay ấn tay Dụ Nhiên dạy hắn xoa nắn hai vυ', một tay khác cầm tay hắn vuốt ve thân thể mình, đồng thời lắc lư vòng eo lên xuống, dùng chính cái huyệt mình mát xa côn ŧᏂịŧ bự bên trong, lỗ bướm ướŧ áŧ non mềm co rụt một chút, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đôi tay Dụ Nhiên theo thân mình mềm nị vuốt ve qua lại, cuối cùng đè lên mông vễnh đang dùng sức khích thích quá độ, khóc kêu "Baba...ô ô..thật sướиɠ. A. Baba..con thích người...thích"

Dụ Ngôn dung túng ôm vừa là bảo bối vừa là người mình yêu nhẹ giọng thở dốc, tùy ý hắn ở trong cơ thể mình đâm chọc. Ngẩng cao đầu lộ ra cổ dài mảnh, làn da phiếm hồng diễm lệ mị sắc, cả người lộ ra sắc khí câu nhân.

Dụ Nhiên sau một hồi đâm vào rút ra, cuối cùng nhịn không được kɧoáı ©ảʍ bắn tinh vào huyệt da^ʍ ướt nhẹp.

Bắn xong hắn thở phì phò chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, khó nhịn ủy khuất "Baba muốn uống sữa"

Dụ Ngôn nghe được hắn ủy khuât làm nũng, cưng chiều dùng ngón tay kẹp núʍ ѵú vểnh đỏ tươi nhét vào miệng Dụ Nhiên "Bảo bảo ngoan. Đến. Hôm nay cũng chưa uống đâu"

Ngoan ngoãn há mồm ngập lấy đầṳ ѵú phì nộm, cắn ở trong miệng dùng sức liếʍ ʍúŧ, chỉ chốc lát, sữa tươi ngọt lành liền tràn ngập toàn bộ khoang miệng.

"A..bảo bảo.." Dụ Ngôn lắc lư vòng eo, ưỡn ngực hướng miệng Dụ Nhiên đưa tới. Trong miệng nhẹ nhàng thở dốc.

Dụ Nh hút xong một bên, quay đầu ngậm lấy một cái khác mυ'ŧ tiếp tục bú múŧ.

Uống xong sữa tươi cũng không phun ra nữa, ngậm đầu ti cọ Dụ Ngôn giống như lúc nhỏ. Dụ Ngôn vuốt ve tóc hắn, hai thân thể trần trụi gắt gao ôm lấy nhau.

Đang ôm ấp, Dụ Nhiên ôm thân thể Dụ Ngôn xoay người ngồi dậy, đem côn ŧᏂịŧ chôn ở lỗ huyệt ấm nhuận rút ra, cuối đầu nhìn giữa hai chân y.

Dụ Ngôn thuận theo banh rộng hai chân, để Dụ Nhiên xem rõ hơn.

Giữa hai chân huyệt da^ʍ ướt đẫm, hai mảnh mép huyệt bị thao chín rục đỏ tươi, lỗ huyệt bị nông ra một cái lỗ nhỏ, theo hô hấp run run chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà hắn bắn ra.

Dụ Nhiên tách mép huyệt phì nộn, ngón trỏ cẩn thận vói vào lỗ nhỏ kia, vừa mới đút vào huyệt nhỏ liền tự phát mυ'ŧ lấy, co rụt vách huyệt mời hắn vào sâu hơn.

Thẳng đến khi đem ngón trỏ hoàn toàn nhét vào, Dụ Nhiên cảm thấy bên trong khẩn cấp bao lấy ngón tay, chuyển bụng ngón tay ấn vào vách huyệt, vừa mềm vừa ướt.

Dụ Ngôn hô hấp hỗn loạn, nhìn bộ dáng như nghiên cứu sinh vật mới lạ thật quá đáng yêu, cảm giác bên trong vừa ấn vừa xoa, chổ sâu nhất trong huyệt da^ʍ ngứa ngáy khó chịu, côn ŧᏂịŧ nhỏ lặng lẽ đứng thẳng lên.

Dụ Nhiên nghiên cứu đủ rồi, rút ngón tay mang theo dâʍ ɖị©ɧ ra liếʍ liếʍ "Baba người thơm quá" lại cúi đầu thẹn thùng "còn ăn ngon"

Dụ Nhiên sủng nịnh nhìn hắn, nhấc chân đặt lên eo hắn, "Tiến vào"

Dụ Nhiên gật gật đầu, hôn ƈôи ŧɦịŧ nhỏ Dụ Ngôn, cẩn thận dùn đỉnh côn ŧᏂịŧ đâm thọc lỗ nhỏ, nhắm ngay vị trí chậm rãi đi vào. Chờ toàn bộ đi vào, hắn bất động nhìn Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn cảm thụ được trướng đầy bên trong huyệt, lau cái trán đẫm mồ hôi của Dụ Nhiên ôn thanh "Sướиɠ không..bảo bối"

"Sướиɠ lắm..còn baba" Dụ Nhiên thẹn thùng gật đầu.

"Chỉ cần ở cùng bảo bảo bất luận làm cái gì baba đều vui vẻ...Về sau có chuyện không vui đều phải nói với baba" Dụ Ngôn nhẹ giọng dỗ hắn.

Dụ Nhiên gật đầu, có chút áy náy hôn lên môi Dụ Ngôn, "A. Thật xin lỗi..Baba. Con đã nhiều ngày không nên..."

"Baba chấp nhận bảo bảo xin lỗi... Bảo bảo muốn cái gì thì nói cho ba, baba đều cho con. Dụ Ngôn hôn môi hắn, mỉm cười nhìn.

"Vâng" Dụ Nhiên mở to đôi mắt sáng ngời nhìn Dụ Ngôn, bỗng nhiên lại thẹn thùng nhìn y "Đó chính là nói...Về sau còn có thể thao baba?"

Dụ Ngôn co rút lỗ huyệt, vừa lòng nghe hắn tăng thêm thở dốc, hôn đôi mắt hắn "Bảo bảo muốn thao thao thế nào...Đều được. Baba thuộc về ngươi."

"Baba! Con yêu ba!" Tiểu gia hỏa kích động ôm eo y, côn ŧᏂịŧ trong cơ thể hung hăng ra vào, ȶɦασ Dụ Ngôn lớn tiếng rêи ɾỉ, hai chân vòng lên eo Dụ Nhiên, nhu thuận mở ra thân thể, mặc hắn thao thao.