Chu Tuấn Cùng Dương Thiên

Chương 5

Đổ xong nước nóng, Dương Thiên thử nhiệt độ một chút, rồi mới ôm Chu Tuấn vào, để cậu tựa ở trong ngực, dùng tay đỡ cái đầu rối bời của cậu, cọ rữa tϊиɧ ɖϊ©h͙ khắp trên cơ thể. Chu Tuấn nhắm mắt lại, hơi nước mông lung giữa gương mặt ửng hồng, cánh môi nhỏ thở hổn hển, khóe mắt nước mắt, thân thể đang mệt mỏi được nước ấm ngấm vào có hơi run rẩy. Dương Thiên trong lòng thầm mắng một câu yêu tinh, liền không có hảo ý đem cột nước nhắm ngay vυ' trái của Chu Tuấn tùy ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

“Ưm ư…a…” Chu Tuấn phát ra tiếng rêи ɾỉ đáng thương, núʍ ѵú ở trong nước nóng trùng kích đứng thẳng, nhan sắc đỏ bừng khiến Dương Thiên hận không thể hung hăng cắи ʍút̼ đến khi ra sữa tươi mới thôi. Chơi chán núʍ ѵú đáng thương bên trái, Dương Thiên cũng làm điều tương tự bên vυ' phải, chơi đến khi Chu Tuấn đứng cũng đứng không vững, nức nở cầu xin tha thứ mới buông tha.

Hai người nằm ở trong bồn tắm, Chu Tuấn dựa vào lưng Dương Thiên, hai cái vυ' bị bàn tay lớn phía sau bao quanh xoa nắn, khiến nó càng thêm đỏ sưng. “Anh Dương… A… Đừng, đừng xoa nữa, em muốn tắm rửa…” Dương Thiên cắn vành tai mềm mại của cậu, hơi thở nóng bỏng phả ra, làm Chu Tuấn run rẩy một trận, “Bảo bối, vừa rồi anh Dương chưa bắn đầy tiểu tao huyệt của em, em đang sốt ruột chờ đợi sao?” Lời nói hạ lưu rơi vào tai Chu Tuấn, khiến cậu không thể không hồi tưởng lại hình ảnh hư hỏng da^ʍ uế khi ở trên giường của hai người, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Dương Thiên nóng bỏng bắn lên người cậu, cậu giống như nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© dâʍ đãиɠ, không còn đường lui bị nam nhân bao vây, toàn tâm toàn ý chỉ thuộc về hắn. Âm thanh dâʍ đãиɠ tựa hồ vang ở trong tai, Chu Tuấn cảm giác tính khí của mình căng cứng, cậu giơ chân không muốn để Dương Thiên phát hiện, lại bị nam nhân phía sau cấp tốc đẩy đùi ra, tính khí run rẩy khí lập tức bại lộ ngay trong tầm mắt của hai người.

Chu Tuấn làm bộ không có nghe thấy tiếng cười khẽ của Dương Thiên, xấu hổ muốn tránh thoát, nước trong bồn tắm không ngừng tràn ra, cậu vẫn ngoan ngoãn đợi trong ngực của nam nhân, bờ mông bị côn ŧᏂịŧ đang cương chống đỡ. “Anh…anh Dương!” “Bảo bối, chúng ta đi lên giường.” Dương Thiên ôm Chu Tuấn bước ra khỏi bồn tắm, không kịp lau khô nước trên người, liền cùng Chu Tuấn lần nữa song song đổ ập trên giường đang bẩn. Chu Tuấn nằm xuống, giữa mũi và miệng đều là muid vị của tϊиɧ ɖϊ©h͙, bắp đùi của cậu bị nâng lên, ngón tay Dương Thiên khuếch trương tiểu huyệt ướt nhẹp, cười da^ʍ nói, “Tiểu huyệt của bảo bối bị nước ngâm thật là mềm, đại gia hỏa của anh Dương sẽ đi vào sâu trong bảo bối, thao ra càng nhiều nước có được hay không?” Không đợi Chu Tuấn kịp trả lời, nam nhân đã nâng cao côn ŧᏂịŧ, lập tức đâm vào bên trong huyệt mềm ẩm ướt.

“A a a a a!” Dù cho lúc nãy đã được thao đến vui sướиɠ, nhưng mà kích thước của Dương Thiên không giống người thường, vẫn khiến cho Chu Tuấn có chút không chịu nổi, đặc biệt là ngay từ đầu Dương Thiên còn từ trên thao xuống, lực trùng kích quá lớn, nhiều lần nhắm ngay mật huyệt chảy nước, cắm đến tận cùng, “Ư không! Thật sâu. . . A a a. . . Quá sâu. . . Ân a a a. . .” Chu Tuấn không tự giác giãy dụa cái mông, phối hợp với động tác ra vào của hắn, tay không tự chủ được xoa trước ngực sữa, Dương Thiên thấy càng đâm càng thiêu đốt, côn ŧᏂịŧ càng thô cứng hơn, hắn buông chân Chu Tuấn xuống, vắt lên trên lưng, rồi mới cúi người cắn một bên đầṳ ѵú, như đang mυ'ŧ sữa.

Hắn rất thích ngực của Chu Tuấn, nhất là hai cái núʍ ѵú, nho nhỏ mà vô cùng khả ái, Dương Thiên nhiều lần khi mυ'ŧ luôn muốn đem bọn nó nuốt vào trong bụng. Vυ' trái hút đủ rồi sang hút vυ' phải, hai núʍ ѵú dựng thẳng thay phiên rơi vào trong miệng nam nhân, được khoang miệng ấm áp yêu thương, chọc cho Chu Tuấn kêu khóc, “Đủ rồi. . . anh Dương. . .Cắn hỏng mất. . . Ư. . .” Dương Thiên ngẩng đầu, côn ŧᏂịŧ không ngừng liên tục va đập, chân Chu Tuấn đã sớm không còn khí lực vắt lên eo của hắn nữa, giang rộng trượt xuống.

“Tiểu Tuấn, anh Dương mỗi ngày sẽ giúp em mυ'ŧ đầṳ ѵú có được hay không? Nếu bị anh Dương hút ra sữa thì tốt, Đệt!” Lời nói phóng đãng như thế đối với Chu Tuấn có kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất lớn, vừa nghĩ tới sau này mỗi ngày đều bị Dương Thiên lột sạch quần áo mυ'ŧ vυ', tiểu huyệt liền theo phản xạ co rụt, tính khí bị cơ bụng kiên cố của nam nhân ma sát, rất nhanh đã bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙. Côn ŧᏂịŧ bị mật huyệt chặt chẽ kẹp chặt mà run rẩy, Dương Thiên tiếp tục thao làm cửa huyệt trơn ướt, phá vỡ tầng tầng thành ruột, cơ bụng lướt qua tϊиɧ ɖϊ©h͙ trơn mượt, động tác trừu sáp càng nhanh càng ác.

“A…! Không muốn. . .anh Dương. . . Không. . .” Chu Tuấn vừa mới đạt tới kɧoáı ©ảʍ cực hạn, kɧoáı ©ảʍ xuất tinh còn chưa tiêu tán, thân thể mẫn cảm không thể chịu nổi thêm nhiều kɧoáı ©ảʍ nữa, côn ŧᏂịŧ va chạm tấn công dồn dập, bàn tay to lớn của Dương Thiên nắm chặt cái mông của cậu, hai trái trứng đυ.ng dập bờ mông vang lên tiếng ba ba ba, mỗi lần côn ŧᏂịŧ không vào toàn bộ, Dương Thiên sẽ dùng sức nắm mông cậu dán vào, khiến côn ŧᏂịŧ to dài chạm đến một điểm, chiều sâu đáng sợ này khiến Chu Tuấn hít thở không thông mà sinh ra ảo giác, cậu bị nam nhân vây quanh trong ái dục nồng đậm, hô hấp không được.

Chu Tuấn giãy dụa ở dưới thân Dương Thiên, nắm lấy cánh tay cơ bắp, sụp đổ cầu xin tha thứ, “Anh Dương. . . Từ bỏ. . . A ân. . . Thật khó chịu. . . A a a a. . . Đừng đâm nữa…a!”

“Được rồi, bảo bối, anh Dương sẽ chậm lại!” Đại nhục bổng ướt nhẹp rút ra, tiểu huyệt bị làm đến nỗi không khép lại được, như cái miệng nhỏ vô lực mở ra, chất lỏng giàn giụa. Côn ŧᏂịŧ Dương Thiên nảy lên một chút, hắn ôm Chu Tuấn trở mình, để Chu Tuấn dạng chân ở trên người hắn, côn ŧᏂịŧ thỉnh thoảng đỉnh lộng khe mông trơn ướt, Chu Tuấn mệt mỏi không quan tâm đến ngượng ngùng nữa, để mặc hắn.

“Bảo bối, em biết tư thế này không?” Tay của Dương Thiên xuyên qua nách của Chu Tuấn, chỉ chừa lại ngón cái ấn núʍ ѵú êm ái xoa nắn.

“Ưm a. . . Cái gì, cái gì tư thế?” Chu Tuấn mặc dù là gay, nhưng bình thường chỉ xem chân dung người mẫu nam tiêu chuẩn, chuyện giường chiếu hoàn toàn như tờ giấy trắng.

Dương Thiên hôn cái trán cậu, dịu dàng nói: “Chính là tư thế cưỡi ngựa, em ngồi lên trên…”

Chu Tuấn chóng mặt nghe không hiểu, nhìn ánh mắt ngây thơ của cậu, Dương Thiên càng thêm yêu thích tiểu gia hỏa này, hắn vỗ bờ mông Chu Tuấn, để Chu Tuấn nhấc mông lên, rồi mới cầm côn ŧᏂịŧ còn chưa phát tiết, đặt qυყ đầυ nhắm ngay cửa huyệt, tiểu huyệt lập tức đóng mở ngậm lấy, liều mạng nuốt vào.

“Tư thế như vậy có thể thao càng sâu, có thể thao bảo bối đến dục tiên dục tử!” Trong lòng Chu Tuấn kinh hoảng, chưa kịp cự tuyệt, Dương Thiên đã nắm eo của cậu, ấn xuống, côn ŧᏂịŧ phốc một tiếng cắm vào tiểu huyệt, dễ như trở bàn tay đâm sâu đến tận cùng.

“A a a a a a a a a a a a! ! ! !” Chu Tuấn theo phản xạ nâng eo lên, núʍ ѵú lập tức bị ngắt, chờ cậu thích ứng, Dương Thiên đã không kịp chờ đợi vịn eo của cậu, dùng sức chuyển động hạ thân, côn ŧᏂịŧ thao vào rất sâu.

“Không. . . ư ư ư ư. . .anh. . . Quá, quá sâu, ư ư ư. . .” Chu Tuấn khóc lóc chôn đầu vào cổ Dương Thiên, đại nhục bổng cắm đến một chiều sâu chưa từng có, quả thực muốn xuyên thủng nội tạng của cậu, mang cậu đến kɧoáı ©ảʍ chồng chất, lan tràn khắp thân thể, kiểu làʍ t̠ìиɦ bá đạo này khiến cậu khó có thể chịu đựng nổi.

“Bảo bối, em đừng gọi anh Dương, gọi ông xã được không nào?” Dương Thiên quay đầu thở hổn hển vào tai cậu, cố ý nói.

“A. . . không. . .” Không nên nói mấy lời xấu hổ như vậy…Chu Tuấn cắn hõm vai nam nhân, suy yếu lắc đầu. Thấy tiểu gia hỏa không nghe theo, Dương Thiên cũng không ép buộc cậu, bất quá hắn vẫn có biện pháp khác khiến cậu phải nghe theo, hắn đẩy khe mông sưng đỏ ra, để côn ŧᏂịŧ được nuốt vào càng sâu, thấp giọng nói, “Côn ŧᏂịŧ của ông xã đâm em có sướиɠ không? Làm đến khi em bắn ra nướ© ŧıểυ được không?”

Chu Tuấn lắc đầu dữ dội hơn, hiện tại tư thế này đã làm cậu ăn không tiêu, cậu sợ Dương Thiên còn muốn làm điều gì khác nữa với cậu. Thế là cậu nhắm mắt lại, dán vào lỗ tai Dương Thiên, cam chịu nhẹ giọng kêu một tiếng ông xã.

Thanh âm mềm mềm nhu nhu lọt vào tai Dương Thiên quả thực chính là xuân dược, hắn vô thanh vô tức ôm tiểu gia hỏa đâm sâu mấy chục cái, chọc cho Chu Tuấn không rõ mình đã làm sai chỗ nào, khóc không ngừng kêu ông xã, “A a a a a. . .ông xã… Không muốn cắm. . . Thật sâu. . . ư ư ư. . . Tiểu Tuấn muốn bị cắm hỏng, ông xã, xin anh…”

“Bà xã ngoan, ông xã đâm em có sướиɠ hay không? Sâu hay không? Hả? Sau này huyệt da^ʍ của tiểu lãng hóa chỉ có thể để cho ông xã cắm, nghe không? Ông xã đâm chết em, thao chết em!” Dương Thiên cưỡng chế ôm lưng tiểu gia hỏa, để cậu không thể động đậy, dưới thân hung hăng nâng cao côn ŧᏂịŧ cuồng cắm, không có chút dấu hiệu ngừng lại, tiếng nước phốc xuy càng ngày càng vang, khe mông Chu Tuấn bị cắm đến run lên, “A không. . .ông xã. . . Không muốn. . . A a a a. . . Tiểu Tuấn không chịu nổi. . . Từ bỏ. . . A a a a a. . . Muốn bị thao chết. . .”

“Bà xã lẳиɠ ɭơ, em thật tuyệt, ông xã rất sảng khoái. . . Mấy ngày sau vẫn muốn tiếp tục chơi em, bà xã…” Thế công mãnh liệt như vũ bão, thật sự muốn đem tiểu huyệt cậu cắm nát, Chu Tuấn đã nói không ra lời, chỉ thỉnh thoảng bị bức phát ra vài tiếng rêи ɾỉ khàn khàn cầu xin tha thứ, “Ư ư…ông xã…, đừng, đừng đâm. . . Thật lớn. . . Từ bỏ. . . A. . .”

“Bảo bối thế nào có thể không muốn, ông xã vì em nhịn lâu như vậy, ông xã hận không thể khóa em khóa lại không cho ai thấy, mỗi ngày đều thao nát tiểu huyệt của em, khiến tiểu tao hóa bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙, để cả thể xác của bảo bối đều nhuốm đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ông xã…ông xã sẽ mỗi ngày dùng đại nhục bổng thao em đến khóc lóc xin tha, mỗi ngày đều ngậm côn ŧᏂịŧ gọi ông xã…!” Bàn tay lớn của Dương Thiên nắm vuốt khe mông, côn ŧᏂịŧ chen vào tiểu huyệt, nhắm ngay điểm G hung ác đảo khuấy, côn ŧᏂịŧ sung mãnh to lớn, một chút cũng không mệt mỏi ủ rũ, biến đổi gốc độ đỉnh ngay điểm G, kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn bộ thành ruột, trứng dái nặng trịch và khe mông đỏ bừng hình thành tạo ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác, tư thế này khiến Chu Tuấn như bị thao chết .

Ý thức của Chu Tuấn từ từ tan rã, nước bọt chảy xuống hõm vai Dương Thiên, toàn thân mềm nhũn bất lực bị Dương Thiên giam cầm trong ngực, cánh môi phun ra những tiếng rêи ɾỉ thống khổ và cầu xin, Dương Thiên thấy cậu thật sự không chịu nổi nữa, đành tăng tốc độ thao càng nhanh càng mạnh, hơn hai mươi phút sau Dương Thiên gắt gao ôm Chu Tuấn, đem cậu đặt trên côn ŧᏂịŧ nở lớn, dươиɠ ѵậŧ trực tiếp đâm đến độ sâu nhất, đến tận điểm G rồi bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc, Chu Tuấn tan vỡ trợn trắng mắt, run rẩy co giật, đến khi bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ mỏng manh, tiểu gia hỏa đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Khi Chu Tuấn tỉnh lại, thì phát hiện Dương Thiên đang ôm cậu, nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể của hắn truyền đến khiến cậu có cảm giác thật an tâm. Bỗng hơi nhúc nhích thân thể, liền không tự giác rêи ɾỉ thành tiếng, thì ra côn ŧᏂịŧ của Dương Thiên vẫn còn cắm ở trong mật huyệt của cậu, tiểu huyệt căng đầy, côn ŧᏂịŧ sau khi xuất tinh vẫn mang kích thước rất kinh người, lúc này nước trong hậu huyệt đang bị chặn lại, Chu Tuấn khẽ động, tiếng nước ùng ục trong phòng ngủ an tĩnh đặc biệt lớn, Chu Tuấn lập tức cứng người không dám động.

Nhưng cậu rất nhanh đã nhận ra, côn ŧᏂịŧ cắm ở trong tiểu huyệt đang từ từ cương cứng nóng lên, cậu cuống quít nhìn về phía Dương Thiên, phát hiện Dương Thiên đã tỉnh dậy, đang cười nhìn cậu.

“Anh…Anh Dương…” Chu Tuấn cảm giác trên cơ thể của hai người đều dính nhớt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ với mồ hôi, cả phòng ngủ ngập tràn hương vị da^ʍ mỹ: “Bảo bối, xảy ra chuyện gì?” Dương Thiên đưa tay vỗ về chơi đùa một bên núʍ ѵú của Chu Tuấn, cái tay khác thì di chuyển từ eo trượt xuống khe mông, xoa nắn, “Bảo bối bị ông xã làm đến hôn mê, bây giờ đã tốt hơn chưa?” Nói xong liền đem bàn tay tại khe mông đi lên ấn xuống phần bụng của Chu Tuấn, côn ŧᏂịŧ to lớn cắm vào càng sâu.

“Không ư…” Chu Tuấn nghẹn ngào lên tiếng, cậu nghĩ không ra tại sao Dương Thiên lại nhiều tinh lực đến như vậy, cậu mệt muốn chết, tiểu huyệt vừa tê dại vừa sưng, trên thân đều in dấu vết lưu lại lúc ân ái. “Anh Dương, anh thả em ra, em muốn đi vệ sinh…”

Tính khí của Chu Tuấn bị vỗ về chơi đùa một hồi, rồi Dương Thiên mới rút côn ŧᏂịŧ ra, sau đó ôm Chu Tuấn bằng tư thế si em bé đi tiểu, côn ŧᏂịŧ trướng đại chậm rãi không cho phép kháng cự cắm vào.

“Không a…anh Dương…” Chu Tuấn vô lực giãy dụa, côn ŧᏂịŧ lại càng cắm càng sâu, đến khi hai trái trứng bị cửa huyệt cản lại, lôиɠ ʍυ bao lấy cặp mông, mang đến cảm giác tê dại.“Anh Dương, anh thả em xuống đi…”

“Bảo bối ngoan, cứ như vậy đi tiểu đi…côn ŧᏂịŧ của anh Dương không thể rời khỏi em.” Tay Dương Thiên đẩy bắp đùi của cậu ra, dưới đáy bắt đầu không chút lưu tình thao làm, bức Chu Tuấn run rẩy một trận.

“A a a. . . Không muốn. . . em muốn đi tiểu. . . ư ư. . .” Tinh khí thiếu niên nhô lên, mắc tiểu càng bức càng gấp, thân thể cậu căng cứng, cố nén kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà mật huyệt mang tới, lỗ hậu bí mật thít chặt côn ŧᏂịŧ đang không ngừng ra vào, thoải mái đến mức Dương Thiên càng cắm càng hăng, mị thịt đều lòi ra bên ngoài.

Lặp đi lặp lại đâm vào điểm G của mật huyệt, dòng điện từng cơn chảy dọc toàn thân, thân thể thiếu niên run rẩy trên phạm vi lớn, âm thanh khàn khàn dâʍ đãиɠ muốn ngăn cũng không được, “Bảo bối, anh Dương muốn thấy em bắn ra nướ© ŧıểυ, đừng thẹn thùng. . .” Nhận ra Chu Tuấn sắp cao trào, Dương Thiên cúi đầu ở bên tai thổ lộ tâm tình, “Sau này anh Dương sẽ cắm bảo bối mỗi ngày, khiến em thoải mái, đâm đến khi nào em bắn ra nướ© ŧıểυ mới thôi, bảo bối, em tuyệt lắm. . .”

“Không muốn. . . Em không muốn. . . ư ư. . .” Chu Tuấn ngoài miệng kháng cự, nhưng mật huyệt lại cắn chặt côn ŧᏂịŧ đang chinh phục không tha, tính khí nhô cao, bất đắc dĩ thân thể đang bị giữ chặt, tính khí muốn được an ủi, du͙© vọиɠ càng ngày càng mãnh liệt, “Cho. . .cho em sờ. . . A. . .”

“Không thể bảo bối, em nhịn một chút. . . Để tôi thao em đến bắn ra.” Dương Thiên gặm cắn bờ vai của cậu, làm bộ không nghe thấy thiếu niên trong ngực kêu đau, đến khi lưu lại một hàng dấu răng nhàn nhạt mới thôi, rồi tiếp tục trên bả vai còn lại và cổ, hắn ước gì toàn thân cao thấp của Chu Tuấn đều có ấn ký của mình.

“Không muốn. . . ư ư. . .” Chu Tuấn gào khóc, “Thật sâu. . . Quá sâu. . . A. . .” Trận tra tấn này cơ hồ kéo dài cả đêm, mật huyệt của cậu từ đầu đến cuối đều bị côn ŧᏂịŧ Dương Thiên cắm vào triệt để, bất kể là thân thể hay là tâm linh.

Tốc độ côn ŧᏂịŧ trừu sáp bỗng nhiên tăng tốc, điên cuồng ra vào mật huyệt, khiến Chu Tuấn muốn ngất xỉu, côn ŧᏂịŧ đâm mạnh một cái, tính khí của cậu chợt bắn ra nướ© ŧıểυ màu vàng nhạt, “A a a a a a. . .” Cảm giác xấu hổ do bắn nướ© ŧıểυ và kɧoáı ©ảʍ cực lớn trộn lẫn vào nhau, trước mắt Chu Tuấn biến thành màu đen, mật huyệt mẫn cảm xiết chặt côn ŧᏂịŧ đến bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn vào tuyến tiền liệt, đánh thẳng vào ý thức làm Chu Tuấn mê mang, cao trào qua đi, cậu vùi vào l*иg ngực của Dương Thiên, toàn thân co quắp, kɧoáı ©ảʍ vẫn lượn lờ không tan.

“Bảo bối, em thật tuyệt.” Dương Thiên nhìn Chu Tuấn đã bất tỉnh, vén mái tóc ẩm ướt của cậu lên, hôn lên trán một cái, rồi mới ôm cậu đi vào nhà tắm lần nữa để cẩn thận tẩy rửa một phen, sau đo bế cậu vào trong phòng khác đi ngủ.