Xuyên Vào Đạo Văn Thịt Văn

Chương 17: Không giống với Thẩm Phong Vân (H)

Là người thì sẽ có nô tính, không ai có thể tránh khỏi được, hiện tại nô tính trong người Lưu Ngôn Chi bị kích phát ra, chỉ còn có chút giãy dụa mà thôi.

Cậu ngoan ngoãn xoay người, hai tay chống trên ghế sa lon, bờ mông sưng đỏ không chịu nổi bại lộ trước mắt Triệu An Hạo.

Triệu An Hạo xòe bàn tay ra, đặt lên mông của cậu, nặng nề bóp một cái.

“A!” Lưu Ngôn Chi kêu thảm một tiếng, mông thịt bị kéo căng, thân thể theo bản năng ưỡn lên phía trước, muốn nhích cái mông ra khỏi tay Triệu An Hạo.

“Thế nào, không thoải mái à?”

“Không. . .” Lưu Ngôn Chi toàn thân run rẩy, cắn răng lui về phía sau, chủ động đưa mông thịt vào tay Triệu An Hạo, “Tiện. . . Tiện nô rất thoải mái. . .”

Khóe miệng Triệu An Hạo nhẹ cười, tay nắm mông thịt không ngừng nhào nặn, thỉnh thoảng đánh chát chát mấy phát, nhìn xem mông thịt rung động liên tục, run run rẩy rẩy sóng lên sóng xuống.

“A. . . A. . . Tiện nô thật. . . Thật thoải mái. . .rất, rất thoải mái. . . Tạ ơn. . . Chủ nhân. . . A. . . A. . .”

Ngoài miệng Lưu Ngôn Chi kêu rên kiểu này, cứ như là rất thoải mái, thời gian dần trôi trong lòng lại sinh ra cảm giác kỳ dị, càng về sau cái mông càng đau đến mức độ nhất định, đã bắt đầu cảm thấy chết lặng, theo động tác Triệu An Hạo không ngừng nhào nặn, lại sản sinh ra cảm xúc khác, có chút dễ chịu, có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tạo ra một loại cảm giác tê dại ngứa ngáy, rất muốn tay chủ nhân mò thẳng xuống dưới, giọng điệu rêи ɾỉ cũng trở nên chân thực hơn.

“Ưʍ. . . A. . . Chủ nhân. . . Dùng, dùng sức. . . Tiện, tiện nô cái mông. . . Sảng khoái. . . A. . . Dùng sức. . . Đánh, đánh tiện nô. . . A a. . .”

Sự chuyển biến này dĩ nhiên là không qua mắt được Triệu An Hạo, ngón tay Triệu An Hạo nhẹ nhàng tiến vào trong mông Lưu Ngôn Chi mà cắm, nhưng không đi vào sâu, chỉ để ngay cửa hậu môn đang co rút.

Lưu Ngôn Chi không thấy tình hình sau lưng mình, ngoại trừ kêu ra tiếng, cũng không dám phàn nàn điều gì, địa phương chưa từng bị xâm nhập được ngón tay tiến vào, cảm giác bị nhục nhã trong nội tâm liên tục trào ra, còn có một chút chướng bụng, nhưng nhiều hơn là cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến da đầu Lưu Ngôn Chi tê dại, hai chân muốn nhũn ra.

Triệu An Hạo quỳ gối trên ghế sa lon, hai tay dùng sức banh cái mông Lưu Ngôn Chi ra, khiến hậu môn đang khép chặt hơi hé mở, sau đó đặt qυყ đầυ nóng hổi chen vào khe mông của cậu, ma sát hậu môn.

Rốt cục cũng chuẩn bị đâm vào, trong lòng Lưu Ngôn Chi thậm chí còn thở phào một hơi, chuyện này kéo dài quá lâu, thế mà làm cậu có chút chờ mong, bây giờ thấy Triệu An Hạo cuối cùng cũng dùng dươиɠ ѵậŧ thao c̠úc̠ Ꮒσα cậu, toàn thân Lưu Ngôn Chi đều thả lỏng ra.

“Chủ, chủ nhân. . . Cầu ngài nhẹ nhàng một chút. . .” Bờ môi Lưu Ngôn Chi đang run rẩy.

Ngón tay ra sức banh mông thịt ra, Triệu An Hạo ưỡn cái eo một cái, qυყ đầυ mạnh bạo cắm vào trong hậu môn Lưu Ngôn Chi, tràng thịt chặt chẽ tiêu hồn lập tức xoắn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ, mang theo lực đẩy to lớn, cơ vòng bóp chặt cán cây, muốn đem dươиɠ ѵậŧ Triệu An Hạo bẻ gãy, cảm giác tiêu hồn chặt chẽ này khiến hắn thoải mái không thôi, nhưng dươиɠ ѵậŧ bị kẹp chặt có chút đau nhức.

“Thả lỏng chút đi, đồ lẳиɠ ɭơ!” Triệu An Hạo vỗ mạnh lên cái mông Lưu Ngôn Chi.

Một khắc khi dươиɠ ѵậŧ tiến vào thân thể, Lưu Ngôn Chi có cảm giác cơ thể mình như bị xé thành hai nữa, đau đớn khủng khϊếp làm cậu thét chói tai, dươиɠ ѵậŧ to dài như một cây côn sắt cắm vào người cậu, đau đớn lan tràn khắp toàn thân, cậu thở hổn hển dùng hết khí lực muốn bỏ chạy, thế nhưng chỉ cần cậu có bất kỳ động tác gì thì đều kéo theo dươиɠ ѵậŧ, nên càng thêm thống khổ kịch liệt.

Trong c̠úc̠ Ꮒσα chưa bài tiết ra dịch ruột non, chỉ có chút ẩm ướt, Triệu An Hạo vừa thoải mái hấp khí vừa chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ ra, chỉ chừa lại qυყ đầυ bên trong, rồi lại đâm vào, hai tay nắm giữ thật chặt mông của Lưu Ngôn Chi, Triệu An Hạo ma sát một chút rồi bắt đầu không ngừng ra vào trong thân thể của cậu, dươиɠ ѵậŧ như cái máy đóng cọc liên tục chà đạp c̠úc̠ Ꮒσα của cậu.

“Ôi chao. . . A. . . Cái mông bị cắm phá. . . Ai. . . Đâm chết tiện nô nha. . . Không được a. . .không cần. . . A. . . Chủ nhân. . . Tha. . . Tha mạng a. . .ôi….” Lưu Ngôn Chi điên cuồng kêu gọi, cơ vòng bị mở rộng đến cực hạn, nếp thịt xung quanh hậu môn bị căng ra hết cỡ, đau đớn trong cơ thể dần dần chết lặng.

Tràng đạo bởi vì bảo hộ cho cơ thể, từ từ bắt đầu bài tiết ra dịch ruột non trơn ướt, theo sự trừu sáp của Triệu An Hạo ngày càng nhiều hơn, hỗn hợp chất lỏng từ qυყ đầυ chảy ra, thời điểm c̠úc̠ Ꮒσα cùng dươиɠ ѵậŧ ma sát phát ra tiếng nước dinh dính. Triệu An Hạo đưa tay dùng sức vuốt ve đít đỏ của Lưu Ngôn Chi, thỉnh thoảng vặn nhéo mông thịt cậu.

Lưu Ngôn Chi hét to, c̠úc̠ Ꮒσα đột nhiên co rút, khiến đại dươиɠ ѵậŧ đang thao hậu huyệt của Triệu An Hạo càng thêm sảng khoái: “Thật sự sảng khoái! Tiểu tao hóa, c̠úc̠ Ꮒσα của cưng rất hăng hái!”

“A! Chủ nhân. . . Cầu anh….cầu anh nhẹ một chút. . . Hậu môn tiện nô. . . Đau quá. . . A. . .” Toàn thân Lưu Ngôn Chi run rẩy, có cảm giác mình sẽ phải chết dưới đại dươиɠ ѵậŧ của Triệu An Hạo mất thôi, nhưng tiểu huyệt sau khi đau đớn chết lặng qua đi bắt đầu sinh ra cảm giác kỳ lạ.

Trực tràng bị đút vào nhanh chóng, dươиɠ ѵậŧ nóng ấm không ngừng chuyển động, ma sát thành ruột mềm dẻo, qυყ đầυ từng chút một đâm mở c̠úc̠ Ꮒσα, xâm chiếm từng tấc thịt trong cơ thể của Lưu Ngôn Chi.

Nam nhân không chỉ muốn chinh phục, mà còn muốn bị chinh phục, hoặc là chinh phục người khác, hoặc là bị người mạnh mẽ hơn chinh phục, bây giờ Lưu Ngôn Chi là ở vế sau, cậu bất tri bất giác đã bị Triệu An Hạo chinh phục.

Một khi ý nghĩ như vậy xuất hiện, thì chính là kɧoáı ©ảʍ vô tận cuồn cuộn cuốn tới, qυყ đầυ tại thành ruột đột nhiên sát qua một điểm, khiến ngón chân cậu cuộn lại, cảm giác thật đau xót, Lưu Ngôn Chi nhịn không được kêu ra tiếng.

“Tiện nô, chủ nhân thao cưng có dễ chịu không?” Hai tay Triệu An Hạo nắm lấy cái mông Lưu Ngôn Chi, toàn lực nhanh chóng trừu sáp, hai trái trứng nặng nề va chạm mông thịt đỏ chót của cậu, y như có cái tay đánh vào vậy, tiện dươиɠ ѵậŧ đã bị hắn thao đến cứng rắn, mã mắt tích tách chảy ra dịch nhờn.

Hoa tâm mẫn cảm bị đại qυყ đầυ tàn bạo đâm phá, kɧoáı ©ảʍ như thủy triều trào dâng, đau đớn biến mất không còn, Lưu Ngôn Chi nhịn không được uốn éo cái mông, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dâʍ ɭσạи vặn vẹo, rêи ɾỉ lên tiếng: “A. . . A. . . Chủ nhân. . . A. . .thật dũng mãnh. . . A. . . Muốn bị thao chết. . . A. . . Cứu mạng a. . . Sảng khoái. . .thật sảng khoái….”

“Tiện hóa.” Triệu An Hạo đã lâu chưa làʍ t̠ìиɦ kịch liệt như vậy, không chút nào quan tâm đến cảm thụ của người dưới thân, chỉ để ý đến cảm giác của mình, lại còn là tình địch nằm dưới thân mình rêи ɾỉ, Triệu An Hạo càng thoải mái chết đi được, vô cùng thỏa mãn với sự chinh phục nam tính của mình.

“A. . .em là tiện hóa. . . Chủ nhân thật là lợi hại. . . A. . . Sảng khoái. . . A sao lại thế. . .thật, thật tê. . . Tiện nô không, a a. . . Không được. . .” Lưu Ngôn Chi bị cảm giác tê dại bức muốn phát điên, cậu vốn là xử nam, bình thường ngoại trừ quay tay chứ chưa hưởng qua dư vị tìиɧ ɖu͙© bao giờ, lúc này lại được nếm trải cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến cả người cậu phát điên lên, cái gì tôn nghiêm đều ném ra sau ót không sót lại gì, bây giờ trong lòng cậu chỉ có chủ nhân và dươиɠ ѵậŧ, cậu cảm nhận được tiểu huyệt của mình truyền tới trận trận lửa nóng, dục tiên dục tử.

Cú© Ꮒσα cậu rất trướng, vừa mới khai bao, bây giờ được thao mở, cặp mông ở giữa đè ép, c̠úc̠ Ꮒσα càng thêm nhỏ hẹp, tràng thịt ra sức cắn nuốt dươиɠ ѵậŧ đang xâm lấn, không ngừng co rút, nhúc nhích, Triệu An Hạo bị kẹp đến sảng khoái cực kỳ, thao làm càng thêm mạnh bạo, thao đến nỗi trong c̠úc̠ Ꮒσα Lưu Ngôn Chi đều ứa ra dâʍ ŧᏂủy̠, theo dươиɠ ѵậŧ của hắn trừu sáp mà bị gạt ra: “Tao bức nhìn cho kỹ, hôm nay anh sẽ thao chết cưng! Khiến cho cưng điên cuồng, bây giờ đã biết ai mới là lão đại rồi đi!”

“A. . . Chủ nhân. . . Chủ nhân lợi hại. . . Trời ạ. . . Tiểu huyệt muốn, muốn bị chủ nhân. . . A a. . . Dươиɠ ѵậŧ đâm nát. . . A, a. . . Tiện nô. . . Không chịu nổi. . . A. . . Chịu không được a. . . Tiện nô muốn. . . Muốn bắn a. . . A, bắn a a a!”

Thân thể Lưu Ngôn Chi bỗng nhiên điên cuồng uốn éo, âm thanh rêи ɾỉ muốn banh nóc nhà, khiến Triệu An Hạo hưng phấn không thôi, hắn càng thao càng hăng, làm Lưu Ngôn Chi không ngừng cao trào, muốn bất tỉnh, một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, theo hai chân trượt xuống, làm ghế sa lon bằng da ướt một mảnh, thủy quang ướt nhẹp sáng loáng.

“Tiện bức, quay mặt qua đây.” Triệu An Hạo ngồi lại trên ghế sa lon, l*иg ngực chập trùng, có thể thấy rõ vừa mới trải qua tình sự rất kịch liệt.

Lưu Ngôn Chi mệt lả, nhưng nghe thấy lời Triệu An Hạo vẫn quay đầu lại, ánh mắt cung kính nhìn chủ nhân, giữ vững tinh thần.

“Liếʍ sạch sẽ mấy thứ dơ bẩn mà cưng bắn ra đi.” Triệu An Hạo chỉ vào ghế sô pha ướt nhẹp.

Lưu Ngôn Chi lập tức cúi đầu lè lưỡi liếʍ ăn sạch sẽ dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙, trong lòng sinh ra kɧoáı ©ảʍ biếи ŧɦái.

Bình phục lại một chút, Triệu An Hạo trực tiếp tách hai chân ra, lộ ra dươиɠ ѵậŧ nửa mềm: “Trên này đều là thứ nước bên trong của tiện bức cưng, không cần anh dạy cũng biết nên làm thế nào rồi chứ.”

Thiếu niên nghe lời từ trên ghế salon trượt xuống, quỳ gối giữa hai chân Triệu An Hạo, đầu tiên là duỗi ra đầu lưỡi phấn hồng, đem dươиɠ ѵậŧ cùng cao hoàn cẩn thận mà liếʍ, dọn dẹp sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ dính trên đó, sau đó nhả dươиɠ ѵậŧ ra, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, tiện nô sẽ liếʍ sạch sẽ dươиɠ ѵậŧ của ngài.”

“Liếʍ cũng khá đấy, tiếp tục đi.” Tay trái Triệu An Hạo luồn vào trong tóc Lưu Ngôn Chi, nhẹ nhàng vuốt ve, tay phải thì cầm điếu thuốc, dựa ra sau, nhắm mắt lại. (sướиɠ ghê nhỉ )

Được khích lệ, Lưu Ngôn Chi lập tức dùng một tay bóp chặt nửa còn lại của dươиɠ ѵậŧ, tay khác vuốt ve trên đùi Triệu An Hạo, thỉnh thoảng lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ hòn dái, dùng bờ môi ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ mυ'ŧ vào.

Hít sâu một hơi, Triệu An Hạo đưa tay lấy điện thoại trong quần ra, chụp vài tấm hình Lưu Ngôn Chi đang ngậm dươиɠ ѵậŧ của mình, rồi ném sang một bên, hưởng thụ môi lưỡi chăm sóc.

Lưu Ngôn Chi lập tức hoảng sợ, liên thanh cầu xin tha thứ: “Chủ nhân, cầu anh….đừng để mấy tấm hình đó cho mẹ em thấy, van anh, van anh….”

“Liếʍ cho tốt vào.” Triệu An Hạo nhướng mày.

Một ít tàn thuốc rớt xuống tấm lưng trần trụi của Lưu Ngôn Chi, thân thể cậu run lên, nhưng động tác trên tay vẫn không dám dừng lại.

“Chủ nhân, cầu anh…. Tiện nô nguyện ý mỗi ngày liếʍ dươиɠ ѵậŧ cho chủ nhân, xin chủ nhân đừng nói cho mẹ của tiện nô….” Lưu Ngôn Chi kìm nén nước mắt, thân thể có chút phát run, khẩn cầu nhìn Triệu An Hạo.

Loại ánh mắt này nếu đặt trên người mỹ nữ, trong lòng Triệu An Hạo chắc sẽ có mấy phần thương tiếc, nhưng đối với tên này Triệu An Hạo chỉ muốn gian da^ʍ cậu ta, ở trên người cậu ta phát tiết dã tính nguyên thủy nhất trong mình.

Ra lệnh cho Lưu Ngôn Chi quay người lại nằm sấp xuống, Triệu An Hạo ném điếu thuốc trong tay, một tay đỡ dươиɠ ѵậŧ mình, một tay nắm cái mông cậu, chuẩn bị đâm vào lần nữa.

Lưu Ngôn Chi chống đất lên đất, cái mông trắng nõn cao cao nhếch lên, hậu môn vừa mới bị dươиɠ ѵậŧ thao qua chưa khép lại hoàn toàn, Triệu An Hạo phốc một cái, lão nhị liền cắm vào nhục động tràn đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của cậu.

“A. . . Chủ nhân. . . Dươиɠ ѵậŧ chủ nhân thật, thật lớn. . . A. . . A. . .”

Triệu An Hạo vừa ra sức cắm, vừa nắm chặt tóc Lưu Ngôn Chi, ngón tay luồn vào trong miệng của cậu, đùa bỡn đầu lưỡi.

Đằng sau bị dươиɠ ѵậŧ chủ nhân mạnh mẽ hữu lực xỏ xuyên, miệng thì bị ngón tay của hắn đùa bỡn, khiến Lưu Ngôn Chi cảm giác có hai cái dươиɠ ѵậŧ đang chơi mình, kiểu tưởng tượng này làm toàn thân cậu căng cứng, kɧoáı ©ảʍ biếи ŧɦái không ngừng truyền khắp cơ thể, tiểu huyệt liên tục chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ đầm đìa, trong miệng phát ra âm thanh ưm ưʍ.

Dươиɠ ѵậŧ bị đè ép, truyền đến cảm giác sảng khoái, qυყ đầυ tức thì bị hoa tâm sâu nhất trong c̠úc̠ Ꮒσα hút chặt, không ngừng mài, tràng thịt tinh tế tỉ mỉ giống như tơ lụa, khiến Triệu An Hạo thao làm càng ngày càng hung hãn, rút ngón tay ra, bàn tay tang nhẫn đánh một phất lên mông của cậu: “Thao chết tiện bức cưng!”

“A a a. . . Chủ nhân. . . Không muốn a. . .mài chết….thật xót…a a. . . Không chịu nổi. . . Tiện nô sảng khoái a. . . Dươиɠ ѵậŧ thật, thật lớn…..Cứu mạng a, phải chết. . . A a. . .” Kɧoáı ©ảʍ quá mãnh liệt khiến Lưu Ngôn Chi thật sự không chịu nổi, cậu há mồm rêи ɾỉ, cảm thấy cây dươиɠ ѵậŧ thô to kia càng ngày càng nóng, càng ngày càng hữu lực, đâm vào hoa tâm làm cậu run rẩy liên tục, kɧoáı ©ảʍ như cuồng phong bạo vũ khiến cậu có ảo giác mình sẽ chết ngay lập tức.

Thấy thời gian đã không còn sớm, lo lắng Văn Long đang ở ngoài, Triệu An Hạo nhanh chóng trừu sáp gần trăm lần, rồi bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong tiểu huyệt Lưu Ngôn Chi, sau đó nhét dươиɠ ѵậŧ vào trong miệng của cậu, Lưu Ngôn Chi lập tức hé miệng say mê mυ'ŧ.

Đến khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ được liếʍ sạch sẽ, Triệu An Hạo rút dươиɠ ѵậŧ ra bỏ vào trong quần, sau đó đá Lưu Ngôn Chi một cước: “Mặc quần áo cho đàng hoàng lại, rồi cút ra đây.”

Ngoại trừ cửa kho hàng, Văn Long không ngây ngốc đứng ngoài hứng gió lạnh, mà ngồi ở trong xe, nhàm chán chơi điện thoại.

“Văn Long.” Triệu An Hạo tiến vào trong xe.

“Chơi thích không?” Văn Long bĩu môi, cất điện thoại đi, “Cảm giác thế nào?”

“Không tuyệt bằng em.” Triệu An Hạo cười hì hì rờ qua.

“Anh xác định anh còn tinh lực sao?” Văn Long nghiêng qua hắn một chút.

Thuốc Trâu Khang Niên đưa cho Triệu An Hạo tất nhiên là không lo tới vấn đề này, trực tiếp bắt lấy ngón tay Văn Long đè vào trên háng mình, Văn Long kinh hô một tiếng: “Anh mới rồi bắn mấy lần thế?”

“Ba lần.” Triệu An Hạo cười cười.

Văn Long cười mắng: “Anh đó nha, thật sự là tinh lực tràn đầy.”

“Buổi tối tới chỗ của tôi chứ?” Triệu An Hạo hỏi.

“Có muốn em gọi Bảo nhi tới luôn không.”

“Bảo nhi còn ở bệnh viện, đừng nháo.” Triệu An Hạo vỗ nhẹ cậu một chút.

Lúc này, Lưu Ngôn Chi run lẩy bẩy đi tới, đứng ở ngoài xe không dám vào.

Triệu An Hạo nhấn cửa kính xe xuống: “Sao đây, còn muốn anh mời cưng lên xe nữa sao?”

Lưu Ngôn Chi vội vàng khom người leo lên.

“Ngoan ngoãn nghe lời, cưng sẽ không chịu thiệt.” Triệu An Hạo nắm vuốt cái cằm Lưu Ngôn Chi.

“Vâng…. Tiện nô nhất định sẽ. . .ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân. . .” Lưu Ngôn Chi liều mạng gật đầu.

“Được rồi, Văn Long, lái xe đi.”

Trên đường tùy tiện tìm một chỗ thả Lưu Ngôn Chi xuống, Triệu An Hạo còn sờ đầu của cậu, dịu dàng cảnh cáo một phen: “Chuyện lúc nãy tự mình ngẫm nghĩ lại cho tốt, cậu có nắm chắc được thành công khi làm chuyện gì hay không, những chuyện cậu làm có mang tổn hại tới gia đình mình hay không.”

Lưu Ngôn Chi hoảng sợ gật đầu.

“Vẫn còn trẻ con lắm.” Văn Long cười lái xe, không quá để ý

“Tôi có chút mệt, đến nhà thì gọi tôi.” Triệu An Hạo dựa vào xe, nhắm mắt lại.

Cùng Văn Long làm bừa một buổi tối, ngày thứ hai hấn vẫn thần thanh khí sảng lên công ty, thì thấy Thẩm Phong Vân ở đại sảnh.

Sắc mặt đối phương vô cùng mỏi mệt, hình như có chút lo lắng bất an, dưới mắt thâm quầng một mảng, tóc tai cũng không được gọn gàng, cả người nhìn không có tinh thần.

Bởi vì hôm trước lo vội vàng giải quyết chuyện của cha con Tiết gia, tối hôm qua còn cùng Văn Long đại chiến ba trăm hiệp, nên không có thời gian điều giáo Thẩm Phong Vân, ngay cả video cũng không gọi, vậy mà không biết vì sao y lại thành ra cái bộ dạng này.

Giữa trưa đi bệnh viện thăm Bảo Đinh một chút, rồi tiếp tục lăn giường, Triệu An Hạo không khỏi cảm thán, tại sao mấy bà xã của mình nhìn có vẻ như rất đói khác a, giữa trưa mình thật sự chỉ đơn thuần đến thăm Bảo Đinh, gặp y một chút, kết quả vừa thấy được Bảo Đinh, tay của đối phương liền sờ dưới háng của hắn, lời gì cũng không nói, trực tiếp ngồi xuống bắt đầu khẩu giao.

Triệu An Hạo chỉ có thể đem mấy lời ôn nhu ém lại đợi sự tình qua đi lại nói.

Sau khi tan làm, cùng ba mẹ ăn cơm xong, Triệu An Hạo quay về phòng, gửi lời mời gọi video, chỉ trong nháy mắt, đối phương đã tiếp nhận, như đang chờ hắn gọi tới vậy.

“Hôm nay mặt tiểu nô ɭệ của anh sao tiều tụy vậy?” Triệu An Hạo chậm rãi đốt thuốc, như cũ dí màn hình nhắm ngay phần hông mình.

“Anh đã đi đâu vậy.” Thẩm Phong Vân trầm mặc hồi lâu, rốt cục mở miệng hỏi một câu.