Xuyên Vào Đạo Văn Thịt Văn

Chương 13: Phụ tử song phi thượng (H)

Thấy đã tới ngày thực hiện kế hoạch, Triệu An Hạo lái xe đi đón Tiết Nặc tan học.

Ở ngoài trước mặt nhiều người như thế, Tiết Nặc vẫn vui sướиɠ nhào vào trong ngực Triệu An Hạo: “Anh Hạo.”

“Nhớ tôi không?” Triệu An Hạo ôm eo của cậu.

Tiết Nặc gật đầu như gà con mổ thóc, theo Triệu An Hạo vào trong xe, không chờ hắn mở miệng nói chuyện, liền trực tiếp không kịp chờ đợi nhướn người tới hôn môi với hắn.

Ngón tay Triệu An Hạo tiến vào trong áo lông Tiết Nặc, trên lưng nhẹ nhàng vuốt ve: “Bảo bối, hôm nay sao vội vậy hả cưng?”

“Ưm…anh Hạo….” Tiết Nặc do dự, “Em có chuyện muốn thương lượng một chút với anh, anh…anh nghe thì đừng giận nhé…”

“Tôi sẽ không giận, em nói đi.” Triệu An Hạo híp mắt, trong lòng vui mừng, trên mặt lại bất động thanh sắc.

“Anh xem ba em bây giờ đang đau khổ vì tình cảm, em nghĩ ông ấy cũng sẽ không cùng người xa lạ yêu đương, cho nên em muốn tìm người quen giới thiệu cho ông ấy…”

“Ừm, ý nghĩ của Nặc Nặc rất tốt a.”

“Nhưng theo em biết thì những người quen biết cùng ba ba bằng tuổi rất ít…”

“Là như vậy sao, bình thường tiếp xúc đều bạn bè của em.” Triệu An Hạo phối hợp với Tiết Nặc, ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ.

“Anh Hạo…ông xã…” Tiết Nặc ôm lấy Triệu An Hạo nũng nịu, “Ông xã anh là người tốt nhất trên đời này đúng không?”

“Đương nhiên rồi.” Triệu An Hạo hôn lên môi Tiết Nặc, nghĩ thầm, Nặc Nặc bảo bối, em thật sự rất tuyệt vời.

“Ừm. . . anh là tốt nhất, tuổi tác so với ba ba cũng không kém bao nhiêu, cho nên. . .”

“Hoang đường!” Triệu An Hạo lập tức sầm mặt lại.

Tiết Nặc giật nảy mình, cậu chưa bao gờ thấy qua vẻ mặt như thế của Triệu An Hạo, lập tức xẹp miệng, khóc lên, vội vàng ôm chặt lấy Triệu An Hạo: “Hu hu, anh Hạo, anh đừng giận mà, ông xã…hức…”

“Em vì sao lại nghĩ như vậy?” Triệu An Hạo hỏi cậu.

“Anh là người yêu tốt nhất..hức…em không nỡ đem ba ba giao cho người khác, giao cho anh là yên tâm nhất, ông xã…đừng giận nữa mà. . .” Tiết Nặc sợ hãi nhìn hắn.

Sắc mặt Triệu An Hạo hòa hoãn một chút: “Em đã thấy có nhà nào phụ tử cùng chung một chồng chưa?”

“Lần trước xem phim thì có a.” Tiết Nặc nháy mắt mấy cái, “Với lại rất nhiều sách đều viết nữa đó.”

Triệu An Hạo ngay tại chỗ muốn hôn lên mặt Tiết Nặc một cái, nhưng hắn giả bộ như bất đắc dĩ nói: “Nặc Nặc không nên nói đùa, coi như em đồng ý, ba ba của em cũng chưa chắc chịu.”

Tiết Nặc nói: “Thật ra mấy ngày gần đây em len lén cùng ba ba xem phim cùng sách tiểu hoàng văn, cảm thấy phụ tử hầu chung một chồng ba ba không có phản cảm, thật đó, em còn cố ý thăm dò, nói đùa là để anh làm bạn trai ba ba, ba ba cũng không có sinh khí.”

Cái này thật đúng có chút vượt quá dự liệu của Triệu An Hạo, xem ra Tiết Nặc thật sự toàn tâm toàn ý yêu mình, mới có thể bị thay đổi một cách vô tri vô giác đến như vậy, mọi việc đều thay mình suy nghĩ.

“Bảo bối, em không ghen sao?” Triệu An Hạo nâng mặt cậu lên.

Tiết Nặc nhăn khuôn mặt nhỏ gật đầu, nhướn mi nói: “Thế nhưng chuyện này có thể khiến anh Hạo vui vẻ, cũng khiến ba ba vui vẻ, mọi đều người vui vẻ em cũng vui vẻ, chỉ cần anh Hạo đừng quên em là được rồi.”

Triệu An Hạo kéo cậu vào lòng, ngậm lấy môi cậu, đầu lưỡi luồn vào cẩn thận liếʍ qua điểm mẫn cảm trong miệng Tiết Nặc, đến khi hôn cậu đến hai mắt ngập nước, ở trong ngực của mình không ngừng vặn vẹo, tay nhỏ đã ấn lên côn ŧᏂịŧ dưới hông.

“Bảo bối, tới đây nào.” Triệu An Hạo giọng khàn khàn.

“Vậy anh cần có một kế hoạch, nếu trực tiếp đến ba ba chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.”

“Được.”

Bởi vì mấy ngày nay luôn uống bí phương của Trâu Khang Niên, hung khí Triệu An Hạo sung mãn vô cùng, đem Tiết Nặc lăn qua lộn lại nhiều lần, đến khi đối phương chịu không nổi mê man mới coi như thôi.

Hắn biết, trọng yếu là sinh nhật Tiết Phong Hiến sẽ tới trong ba ngày sau.

Ngày mùng 6 tháng 11 buổi chiều, Triệu An Hạo tan việc đi về nhà, hắn đứng trước tủ quần áo của mình lấy cà vạt, sau đó chọn một bộ tây trang, mặc áo khoác, tay trái cầm cái hộp trên bàn, tay phải cầm một cái túi: “Mẹ, con đi dự sinh nhật một người bạn, đêm nay không về.”

“Ừm, đừng chơi quá trớn đấy.”

Đến Tiết gia, ấn chuông cửa, Tiết Nặc chạy tới mở cửa, nháy mắt xông tới chỗ Triệu An Hạo, Triệu An Hạo vỗ nhẹ trán của cậu: “Tiểu quỷ ranh ma.”

“Bác trai.” Triệu An Hạo thả hộp quà cùng túi giấy trong tay ra, sau đó Tiết Nặc cởϊ áσ khoác của hắn ra, mình thì đi vào phòng bếp.

“An Hạo tới rồi.” Tiết Phong Hiến đưa lưng về phía hắn, đang thái thịt trên bàn.

“Có gì cần tôi giúp một tay không?” Triệu An Hạo đi đến bên cạnh y.

“Không cần đâu.” Thanh âm Tiết Phong Hiến có chút bối rối, không biết vì cái gì, bây giờ nhìn thấy con rể lại có chút chột dạ, khiến y không dám đối mặt, vội vàng mở miệng, “Cậu ra ngoài cùng Nặc Nặc bày bàn đi.”

Trong phòng khách Tiết Nặc đang lau bàn, Triệu An Hạo bỏ đĩa CD vào mở nhạc lên, trải khăn bàn màu trắng, cắm đèm cày sáp hoa sen lên bàn, tiếp theo lấy hoa hồng mang tới cắm vào bình hoa xinh đẹp, đặt ở bên trái bàn ăn chính, ly đế cao sáng loáng, bộ gốm sứ mới tinh cộng thêm đũa ngà, hẳn là đủ lãng mạn, không biết Tiết Phong Hiến có thích hay không.

Tiết Nặc đem một mâm đồ ăn dọn lên bàn, Triệu An Hạo nghĩ nghĩ, từ trong túi giấy hai bình thủy tinh không có nhãn hiệu, đây là loại rượu tự pha chế hắn mua ở nước ngoài, không có vị chát như rượu vang thông thường, tương đối ngọt, nhưng nồng độ lại cao.

Tiết Phong Hiến trong phòng bếp hoàn toàn không biết rõ tình hình, vừa ra tới liền kinh ngạc: “Cái này. . . Đây là?”

“Ba ba, sinh nhật vui vẻ.”

“Bác trai, sinh nhật vui vẻ.”

Triệu An Hạo cùng Tiết Nặc trăm miệng một lời.

Tiết Phong Hiến cảm động ngồi xuống, trong nhà rất lâu không có náo nhiệt như vậy, Triệu An Hạo đưa tay rót nữa ly rượu cho Tiết Phong Hiến, sau đó thắp nến lên, đứng dậy tắt đèn.

Tiết Nặc cười hì hì mở miệng: “Ba ba, anh Hạo là quan tâm tới ba, hôm nay một bàn tiệc này đều do anh Hạo tự mình chuẩn bị, anh ấy nói ba mấy năm nay chịu khổ rồi, đêm nay phải hảo hảo hưởng thụ, những chuyện khác cứ giao cho anh ấy là được rồi.”

“Cái gì nha.” Bữa tối dưới ánh nến rõ ràng là sự lãng mạn giữa cặp tình nhân, tại sao muốn dùng trong sinh nhật của y chứ, rốt cuộc con rễ có ý gì đây, Tiết Phong Hiến đỏ mặt suy nghĩ lung tung, trong bóng tối không có ánh đèn chỉ có nến nên không thấy rõ khuôn mặt đỏ ửng của y.

Triệu An Hạo ngồi lại, đầu tiên là cùng mọi người cụng ly, sau đó cười nói: “Đừng để đói bụng, ăn trước đi.”

Đầu tiên hắn đưa tay gắp một miếng ngó sen giòn, đưa tới bên miệng Tiết Nặc, Tiết Nặc a cắn một cái, sau đó hắn lại gắp một miếng ngó sen khác, duỗi thẳng cánh tay, đưa tới bên miệng Tiết Phong Hiến.

Tiết Phong Hiến cảm thấy không quá phù hợp, có chút do dự, nhưng trong lòng không biết vì sao dâng lên một trận vui sướиɠ, Tiết Nặc lại ở một bên thúc giục: “Ba ba, ba ăn thử đi a.”

Xem ra là mình cả nghĩ rồi, Nặc Nặc đều cảm thấy không có việc gì, hành động này hẳn là không có chuyện gì, Tiết Phong Hiến hé miệng đem ngó sen cắn vào trong miệng.

Bởi vì rượu khá giống nước trái cây, Tiết Phong Hiến thấy không sao liền uống hai ngụm, rất nhanh một bình chỉ còn thấy đáy, Triệu An Hạo cứ như vậy cho Tiết Nặc ăn một miếng lại cho Tiết Phong Hiến ăn một miếng, bất tri bất giác mọi người đều vui vẻ hòa thuận, tâm tình cũng thả lỏng ra.

Triệu An Hạo sớm đã cởi âu phục ra, trên thân chỉ mặc một kiện áo sơmi, lúc này còn mở ra hai nút phía trên, toàn thân Tiết Phong Hiến đã sớm nóng lên, y sờ sờ gương mặt của mình, nói: “Tôi đi phòng vệ sinh rửa mặt chút.”

Y đứng lên, muốn đi vệ sinh dùng nước lạnh giảm xuống nhiệt độ trên mặt mình, nhưng bỗng nhiên chân mềm nhũn, trước mắt choáng váng, thiếu chút nữa té ngã.

Triệu An Hạo vội vàng dùng một tay đỡ y, một cái tay khác vòng qua eo y, nhưng dù sao cũng là một nam nhân trưởng thành trọng lượng vẫn tương đối nặng, khiến tay Triệu An Hạo bị trùng xuống, vội vàng dùng lực kéo lên, sợ Tiết Phong Hiến lại ngã.

Cứ như vậy mặt hai người cách rất gần nhau, hô hấp đều có thể nghe thất rõ ràng, hai cánh mối xuýt chút là chạm phải nhau.

Tiết Phong Hiến nháy mắt mấy cái, dần dần bình tĩnh lại, lúc này mới phát hiện tư thế hai người có chút không ổn.

“A!” Tiết Phong Hiến giật nảy mình, vội vàng từ trong ngực Triệu An Hạo nhảy dựng lên, có chút chột dạ nhìn Tiết Nặc, nhưng Tiết Nặc bởi vì uống nhiều rượu quá mà chóng mặt ghé vào trên mặt bàn, mọi chuyện mới phát sinh cũng không biết, Tiết Phong Hiến nhẹ nhàng thở ra.

“Không có sao chứ, bác trai.” Triệu An Hạo quan tâm hỏi.

Trong lòng Tiết Phong Hiến loạn cào cào, nói lung tung mình không có việc gì liền đi toilet, tát nước lạnh vào mặt, hít thở sâu vài hơi mới đi ra ngoài, nhưng vừa ra đã nhìn thấy con trai mình cùng con rễ đang ôm hôn.

Triệu An Hạo dạng chân để Tiết Nặc ngồi trên đùi, tay phải của hắn thò vào trong quần jean Tiết Nặc xoa nắn mông thịt đối phương, tay trái mò vào trong áo lông, ở phía sau lưng Tiết Nặc vuốt ve, bờ môi theo khóe miệng một đường hướng xuống, ở trên cổ gặm cắn.

“Ưʍ. . . A. . . anh Hạo. . . A. . .”

Hai tay Tiết Nặc đặt ở trên háng Triệu An Hạo, một mực vuốt ve, hai người đều có chút hưng phấn, nhất là bây giờ Triệu An Hạo hơi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút liền cứng rắn không chịu được, lúc này dươиɠ ѵậŧ bên trong quần Tây đã cứng rắn sắp nổ tung, hết lần này tới lần khác tay nhỏ Tiết Nặc còn luôn trêu chọc tới nó.

“A. . . anh Hạo. . . em. . . Muốn anh. . .”

“Không được bảo bối, ba ba của em còn ở phòng vệ sinh, lát nữa sẽ ra đây đấy.”

“Ưʍ. . . Không sao, mặc kệ. . . Để ba ba cũng tới nha. . .anh thao em…. . . A. . .hôn ông ấy…tuyệt, thật tuyệt…”

Triệu An Hạo tát một phát lên mông nhỏ của cậu, chợt thấy Tiết Phong Hiến đang đỏ bừng mặt đứng ngay cửa phòng vệ sinh.

“A! Bác trai!” Triệu An Hạo bối rối đứng lên, đem Tiết Nặc còn đang dán lên người hắn nhấc đứng dậy, “Vừa rồi Nặc Nặc là nói lung tung, anh không cần để ở trong lòng.”

Nhưng lời cũng đã nghe, Tiết Phong Hiến làm sao có thể không để trong lòng, y thậm chí cảm thấy bản thân mình khi nhìn thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ rắn chắc của Triệu An Hạo, dươиɠ ѵậŧ thô to trong thân thể Nặc Nặc. . . Không, ở trong thân thể của mình ra vào, mang theo lực độ nóng cháy.

“Không…không sao đâu.” Tiết Phong Hiến cảm giác giọng nói mình lúc nói chuyện hơi phát run.

“Anh Hạo, đầu em đau quá.” Tiết Nặc hơi híp mắt lại, váng đầu vô cùng, tựa hồ là đối với sự tình phát sinh nãy giờ hoàn toàn không biết, chỉ ôm cánh tay Triệu An Hạo nhẹ giọng nũng nịu.

“Có muốn vào phòng nghỉ ngơi một chút không.” Triệu An Hạo hỏi.

“Anh đưa em vào nha.”

Triệu An Hạo ngượng ngùng nhìn Tiết Phong Hiến một chút, hơi xoay người, một tay luồng qua nách Tiết Nặc, một tay luồng xuống chân cậu, bế cậu lên, đi vào phòng.

Nhìn hai người, trong lòng Tiết Phong Hiến không khỏi dâng lên một tia hâm mộ.

Rất nhanh Triệu An Hạo đã ra tới, chỉ thấy Tiết Phong Hiến ngơ ngác ngồi ở trên ghế.

“Bác trai năm nay mới ba mươi bảy sao?” Triệu An Hạo ngồi vào bên cạnh Tiết Phong Hiến, cách y rất gần, tự nhiên mà đưa tay gắp thức ăn tới bên miệng của y.

“Ừm. . .” Tiết Phong Hiến theo thói quen há mồm, lại cảm giác đầu đũa ở mặt lưỡi đè ép một chút, mang theo ý tứ trêu chọc.

“Bác trai vậy mà nhìn còn rất trẻ lại đẹp trai, dáng người bảo trì rất tốt, nhìn giống như là anh tai của Nặc Nặc vậy.” Triệu An Hạo lại gắp một miếng rau cần, đưa tới bên miệng Tiết Phong Hiến.

Tiết Phong Hiến há mồm, muốn cắn miếng rau cần kia, nhưng rau cần lại dời ra một chút, Tiết Phong Hiến không có để ý, nhích đầu đuổi theo cái đũa đáng gắp rau cần kia, đến khi ăn vào trong miệng rồi, y phát hiện cả người mình đều nằm úp sấp trong ngực Triệu An Hạo, ánh mắt nhìn xuống dươиɠ ѵậŧ đang căng phồng phía dưới.

“Xem ra bác trai xác thực rất đói a.” Triệu An Hạo cười xấu xa.

“An Hạo, cậu. . .” Tiết Phong Hiến đỏ mặt, oán trách trừng Triệu An Hạo một chút, “Còn dám trêu cợt bác trai cậu.”

Triệu An Hạo thấy trong mắt Tiết Phong Hiến không có ý trách cứ, biết việc này sắp thành, ngay tại chỗ buông đôi đũa xuống, nắm chặt tay của y: “Tôi nói thật, bác trai đẹp trai như vậy, tôi rất thích.”

Tiết Phong Hiến sửng sốt một chút, muốn đem tay rút trở về: “Không cho phép nói bậy.”

Nhưng sức lực của Triệu An Hạo so với y lớn hơn rất nhiều, cầm tay y không buông: “Phong Hiến, tôi nói thật mà.”

Tiết Phong Hiến vẫn như cũ chỉ coi là hắn đang nói đùa, dùng sức rút cổ tay ra: “An hạo, không được quậy, bác…Ưʍ.”

Triệu An Hạo nghiêng thân hôn lên môi Tiết Phong Hiến, hai người mũi chạm mũi, môi chạm môi. Triệu An Hạo đầu tiên là ngậm lấy bờ môi Tiết Phong Hiến nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó dùng răng ở bên ngoài ma sát, đến khi Tiết Phong Hiến cảm giác bờ môi có chút ngứa mà há miệng ra mới đem đầu lưỡi luồn vào, cuốn lấy đầu lưỡi của y.

“Ưʍ. . . An hạo. . .” Tiết Phong Hiến muốn dời đầu mình ra, nhưng hai tay nam nhân nắm chặt lấy y, l*иg ngực hai người dính sát vào nhau, bụng của y có thể cảm giác cái đó của nam nhân cứng rắn cương lên.

Vì để cho Tiết Phong Hiến triệt để luân hãm, Triệu An Hạo lấy tất cả kỹ xảo của mình vận dụng ra hết, cuốn lấy đầu lưỡi của y vừa cắn vừa liếʍ, đầu lưỡi lướt qua những nơi mẫn cảm trong miệng y, lại đem đầu lưỡi của y câu lại tiến vào trong miệng mình.

Cả người Tiết Phong Hiến cứng ngắc, theo thời gian dần trôi cũng mềm nhũn xuống, hai tay không tự chủ ôm lấy eo Triệu An Hạo, chìm đắm trong nụ hôn này.

Nhận ra đối phương buông lỏng thân thể, Triệu An Hạo dời tay xuống, từ trong lưng quần mò vào, kéo qυầи ɭóŧ ra, bàn tay nắm lấy mông Tiết Phong Hiến, bắt lấy dùng sức xoa nắn.

Tiết Phong Hiến ngồi trên người Triệu An Hạo nâng hai tay lên ôm lấy cổ hắn, đầu lưỡi vòng quanh cuốn lấy đầu lưỡi của đối phương, chủ động đáp lại hắn, nước bọt không kịp nuốt theo khóe miệng Tiết Phong Hiến chảy xuống.

Triệu An Hạo trước tiên không gấp gáp đi sờ c̠úc̠ Ꮒσα y, mà là đưa tay chuyển đến phía trước, nắm chặt dươиɠ ѵậŧ Tiết Phong Hiến, nhẹ nhàng xoa nắn một chút.

“Ưm!” Thân thể Tiết Phong Hiến thể đột nhiên run rẩy, dươиɠ ѵậŧ nảy lên, từ từ cứng rắn.

Không nghĩ tới bờ môi cùng đầu lưỡi Tiết Phong Hiến lại mềm như thế. Đợi lát nữa nhất định phải để cho y thổi ống cho mình, nghĩ đến dáng vẻ y ở ngay giữa háng mình ngậm dươиɠ ѵậŧ, dươиɠ ѵậŧ đối phương theo động tác trong tay Triệu An Hạo càng nhanh. Qυყ đầυ của y đã chảy dịch nhờn, dính khắp bàn tay Triệu An Hạo.

Hai ngón tay Triệu An Hạo tách bao qυყ đầυ ra. Nơi đó ướt nhẹp chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, lòng bàn tay hắn đè lên mã mắt, sau đó dùng lực chuyển động, lòng bàn tay thô ráp ma sát vài nơi mềm mại nhất, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể Tiết Phong Hiến run rẩy một trận, nhả đầu lưỡi của nam nhân, ngửa đầu ra sau, dùng tay câu cổ và quấn lấy eo Triệu An Hạo làm điểm tựa, toàn bộ thân thể đột nhiên chắp lên, dươиɠ ѵậŧ giữa háng hướng tới tay của nam nhân đυ.ng vào, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái: “A. . . A. . .”

Thấy chiêu này có hiệu quả, động tác trên tay Triệu An Hạo không ngừng, lòng bàn tay đè mã mắt không ngừng xoa nắn, một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠ chảy xuống, không chỉ làm ướt bàn tay Triệu An Hạo, còn theo ngón tay của nam nhân chảy xuống, khiến hạ bộ bên dưới ẩm ướt voi cùng, theo lòng bàn tay nhanh chóng xoa lấy, một luồng kɧoáı ©ảʍ chạy thẳng lên đại não Tiết Phong Hiến, khiến đầu óc y vì cồn mà có chút mơ hồ càng thêm mê mang, chỉ biết bám theo loại cảm giác này.

“A. . . Ân. . . Dễ chịu. . . An hạo. . .”

Triệu An Hạo khuấy động xoa nắn tốc độ càng lúc càng nhanh, sau đó dùng móng tay nhẹ nhàng khẩy khẩy mã mắt.

“A!” Tiết Phong Hiến thét lên, miệng y mở rộng, đầu lưỡi màu hồng có thể thấy rõ ràng, đôi môi nhẹ nhàng run run, hầu kết trên dưới nhấp nhô, thân thể cứng ngắc, dươиɠ ѵậŧ nảy lên, bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc.

Triệu An Hạo đem hai chân chen vào giữa hai chân Tiết Phong Hiến, ôm y ngồi xuống trên ghế sa lon, dạng chân y ngồi trên ghế, trên ngón tay của hắn còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt của đối phương bắn ra, lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi trơn, Triệu An Hạo duỗi một ngón tay cắm vào bên trong hậu môn Tiết Phong Hiến.

Ngồi xuống trên đùi Triệu An Hạo, l*иg ngực Tiết Phong Hiến ở trước mặt của hắn, quần áo phong phanh ở nhà của y hiện ra hai điểm trước ngực rõ ràng. Triệu An Hạo há miệng, cách quần áo thật mỏng, dùng đôi môi ngậm lấy đầṳ ѵú nổi lên ma sát.

Vải vóc thô ráp ma sát núʍ ѵú, mang theo kɧoáı ©ảʍ run rẩy, núʍ ѵú vốn đã cứng rắn càng thêm đứng thẳng, bị nước bọt thấm ướt vải vóc có chút trong suốt, Triệu An Hạo dùng răng cắn núʍ ѵú, ma sát mυ'ŧ vào.

“A. . . An Hạo a. . . Không. . .” Tiết Phong Hiến cắn môi, hai cánh tay ôm lấy đầu Triệu An Hạo, ưỡn ngực để hắn mυ'ŧ vào càng thêm thuận tiện.