Xuyên Vào Đạo Văn Thịt Văn

Chương 08: Lúng túng gặp nhau (H)

Sáng ngày thứ hai Triệu An Hạo cảm giác dươиɠ ѵậŧ mình đang ở trong một nơi ấm áp ướŧ áŧ, không khỏi thanh tỉnh lại, hắn nhìn xuống dưới, Lâm Văn Long đầu tóc rối bời ở giữa háng hắn nhấp nhô, đang khẩu giao cho hắn.

Triệu An Hạo không có ý định nhẫn, mặc cho cậu hút trong chốc lát sau liền bắn ra, Lâm Văn Long mở rộng miệng, không chừa một giọt dư thừa nào toàn bộ nuốt xuống.

Biết Triệu An Hạo đã tỉnh, Lâm Văn Long ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng còn vương chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, cậu lau khóe miệng, đi súc miệng một chút, rồi leo đến bên người Triệu An Hạo, quay đầu cùng hắn hôn môi.

Vươn tay bắt lấy cậu, ngón tay Triệu An Hạo trượt xuống dưới, cắm vào bên trong hậu môn Văn Long, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”

“Hơi hơi.” Lâm Văn Long thành thật thừa nhận.

“Đáng đời” Triệu An Hạo vỗ một cái lên mông cậu, “Ai bảo em câu dẫn tôi.”

Lâm Văn Long nở nụ cười, đưa tay nắm dươиɠ ѵậŧ Triệu An Hạo xoa bóp một cái: “Em không những muốn câu dẫn anh, mà còn muốn anh tiếp tục làm em, được không?”

Triệu An Hạo nhanh chóng gỡ tay cậu ra: “Em là lần đầu tiên, đêm qua còn chưa đủ, buổi sáng còn muốn đến nữa?”

Lâm Văn Long ngẫm lại tiểu huyệt mình bây giờ còn đau, đành hậm hực thu tay lại.

“Mấy giờ rồi?” Triệu An Hạo hỏi, tối hôm qua lúc hắn tắm rửa thuận tay để đồng hồ ở phòng vệ sinh, giờ không biết là mấy giờ rồi.

Văn Long để thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xuống giường, tìm trong đống quần nắm trên mặt đất một chút, thấy được điện thoại: “Hơn tám giờ.”

“Vẫn còn thời gian.” Triệu An Hạo tranh thủ thời gian rời giường rửa mặt.

“Cái gì còn thời gian?” Lâm Văn Long từ phía sau ôm lấy hắn, thân thể trần trụi dán trên lưng Triệu An Hạo, thoải mái oán trách.

“Đi chỗ khác chơi, không có việc gì thì suy nghĩ một chút làm sao đem địa bàn Thôi Cảnh Xuyên đoạt tới.”

Sau khi rửa mặt, ngay đầu giường Triệu An Hạo tìm được mắt kính của mình, đeo lên: “Được rồi, tôi đi làm, em nghỉ ngơi một chút đi.”

Văn Long mặc áo sơ mi vào, đi tới cùng Triệu An Hạo ôm hôn trong chốc lát mới lưu luyến không rời thả hắn đi.

Sau khi tan việc, Tiết Nặc gọi điện thoại tới, hỏi Triệu An Hạo có thể đến đón cậu hay không, bây giờ Triệu An Hạo không muốn cùng Lâm Văn Long gặp mặt, liền vội vàng đồng ý.

Lái xe đến cửa trường học Tiết Nặc, vẫn chưa tới thời gian tan học, Triệu An Hạo dựa vào trước mui xe, đốt điếu thuốc. Chỉ chốc lát sau tiếng chuông tan học vang lên, cửa trường học người người nhốn nháo ùa ra, nhìn thấy Triệu An Hạo dựa xe còn lén lút nhìn hắn.

Đến khi Triệu An Hạo hút xong điếu thuốc, Tiết Nặc mới từ trong trường đi ra, sau lưng đeo một túi sách, đứng ở cửa trường học nhìn ngó khắp nơi.

“Nặc Nặc, chỗ này.” Triệu An Hạo vẫy tay.

Tiết Nặc chạy tới lập tức nhào vào trong ngực Triệu An Hạo, ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh Hạo.”

Triệu An Hạo lấy cặp sách của cậu, ném tới chỗ ngồi phía sau, sau đó nhét Tiết Nặc vào ghế phụ, mình thì quay người lên xe.

“Có đói bụng không?” Triệu An Hạo hỏi cậu.

“Có.” Tiết Nặc gật gật đầu.

“Vậy chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi.” Triệu An Hạo đánh tay lái, xe dần đi khỏi cổng trường.

“Anh Hạo.” Tiết Nặc có chút bất an, nhưng cố trấn định nhìn Triệu An Hạo, “Chúng ta tới nhà em đi.”

“Sao cơ?” Triệu An Hạo nghe vậy nghiêng qua cậu một chút, “Ba em kêu à?”

“Không có, không có.” Tiết Nặc nhanh chóng lắc đầu.

Triệu An Hạo nhàn nhạt quay đầu, trong giọng nói không có cảm xúc gì hỏi: “Nói thật với tôi.”

“Ừm…” Tiết Nặc bỗng nhiên ôm lấy cánh tay Triệu An Hạo nhẹ giọng nũng nịu, “Anh Hạo, anh đi nha, đi mà, ba đã làm cơm xong rồi, đang đợi ở nhà.”

“Ba của em không phản đối em quen với con trai sao?” Triệu An Hạo hỏi.

“Không phản đối, hôm nay ông ấy còn kêu bạn gái tới nữa, chuẩn bị giới thiệu cho anh biết.” Tiết Nặc trơ mắt nhìn Triệu An Hạo. Triệu An Hạo nghĩ nghĩ, không nhất định mọi chuyện sẽ tiến triển giống như trong sách, mình khắc chế một chút không chủ động câu dẫn ba Tiết Nặc là được rồi.

Lời này tại nửa giờ sau, lúc Triệu An Hạo trông thấy ba Tiết Nặc, Tiết Phong Hiến trong lòng đều cứng rắn khắc chế, không nghĩ được bất cứ gì điều gì nữa.

Bởi vì dáng dấp Tiết Phong Hiến thật sự quá có mùi vị.

Mặt mày của y cùng Tiết Nặc vô cùng giống nhau, nhưng so với Tiết Nặc thiếu niên nhu hòa, thì y nảy nở hơn, trên mặt mang nụ cười như gió xuân, dáng người thon dài, hình thể cân xứng, giữa lông mày mang theo khí chất phong độ của người có tri thức, vô cùng tuấn tú. Đây là người nam nhân đầu tiên Triệu An Hạo có thể so sánh cùng với Thẩm Phong Vân, người nam nhân này đang mặc tạp đứng trong phòng bếp nấu cơm, đưa lưng về phía Triệu An Hạo, cái mông tròn trịa vểnh cao khiến hắn miệng đắng lưỡi khô.

“Móa nó, lão tử thật sự cong rồi, đệt!” Trong đầu Triệu An Hạo thầm mắng một tiếng.

“Bác trai, tôi đến giúp anh.” Triệu An Hạo đi vào phòng bếp, chủ động mở miệng.

Tiết Phong Hiến quay đầu nhìn Triệu An Hạo một chút, cười đẩy hắn ra phòng bếp: “Cậu nghĩ ngơi cho tốt đi, chờ tiểu Bình tới, cô ấy sẽ giúp tôi.”

Tiểu Bình? Hẳn là bạn gái Tiết Phong Hiến, mặc dù chưa nhìn thấy người này, nhưng nghĩ đến về sau hai người có thể sẽ kết hôn, trong lòng vô cùng khó chịu, liền muốn đem mười tám đời tổ tông của cô ta đều thao một lần.

Phải làm sao mới có thể đem Tiết Phong Hiến thu tới tay đây? Triệu An Hạo ngồi trên ghế sô pha khổ não suy nghĩ.

“Anh Hạo.” Tiết Nặc từ trong phòng đi ra, như một làn khói nhào vào ngực Triệu An Hạo, Triệu An Hạo vô thức đưa tay tiếp được, ngón tay quen thuộc tiến vào bên trong quần áo của cậu, đùa bỡn núʍ ѵú.

“Ưʍ. . .” Tiết Nặc khó nhịn phát ra tiếng rêи ɾỉ, chống đẩy một chút, dán lên tai Triệu An Hạo nói, “Anh Hạo, đang ở nhà đó.”

Lúc này Triệu An Hạo mới lấy lại tinh thần, nhìn Tiết Nặc trong ngực, cảm thấy chuyện cùng hai ba con song phi còn cần cậu hỗ trợ. Bất quá điều kiện tiên quyết là bạn gái Tiết Phong Hiến mang mục đích khác chứ không phải thật tâm thật ý ở bên Tiết Phong Hiến thì mới được, nếu hai người thật lòng yêu nhau, Triệu An Hạo cũng không muốn làm loại tiểu nhân kia.

“Nặc Nặc, bạn gái của ba em là người như thế nào?” Triệu An Hạo hôn lên môi Tiết Nặc mấy cái.

Tiết Nặc rúc vào trong ngực của hắn, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Tiết Phong Hiến trong phòng bếp một chút, cau mày nhỏ giọng nói: “Không biết, nhưng em không thích dì ta.”

“Vì sao không thích?”

“Bởi vì đôi khi ánh mắt của dì ta hơi là lạ.” Tiết Nặc nói, “Ba đã độc thân mười sáu năm, không biết vì sao lần này nhất định phải cùng dì ta kết hôn, còn nói sau khi kết hôn hai người cùng nhau mở một cửa hàng gì đó, tiền đều chuẩn bị xong.”

Triệu An Hạo trong lòng vui mừng, xem ra suy đoán của mình đúng tám chín mười phần rồi.

Một lát sau, chuông cửa vang lên, trong phòng bếp truyền ra tiếng nói của Tiết Phong Hiến: “Nặc Nặc, dì con tới, nhanh đi mở cửa.”

“Để tôi đi.” Tiết Nặc vểnh miệng nhỏ không vui, Triệu An Hạo chủ động đứng dậy đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa một cô gái nhìn rất trẻ trung nữ tính, ước chừng không đến ba mươi tuổi, xinh xắn lanh lợi, ngây thơ chân thành, mặc váy liền áo vàng nhạt, mang đôi giày cao gót màu vàng, tóc vén lên, kẹp trên đỉnh đầu.

“A…chỗ này là nhà Tiết Phong Hiến đúng không?” Nữ nhân nhìn lại bảng số phòng, lại nhìn Triệu An Hạo, có chút mê mang.

“Đúng rồi.” Triệu An Hạo nghiêng người để cho cô đi vào.

Nữ nhân này lớn hơn mình không bao nhiêu, nếu thật sự cùng Tiết Phong Hiến kết hôn, nói không chừng hắn liền có thêm mẹ vợ lớn hơn mình sáu bảy tuổi…Nghĩ thôi đã thấy quái dị rồi.

“Anh Tiết.” Hà Bình cùng Tiết Nặc lên tiếng chào hỏi, thả túi trong tay đi vào phòng bếp.

Cơm rất nhanh làm xong, Triệu An Hạo cùng Tiết Nặc hỗ trợ bày thức ăn, mấy người lúc này mới ngồi xuống.

“Tiểu Bình, anh giới thiệu với em một chút về vị này.” Tiết Phong Hiến thân là chủ gia đình, chủ động chịu trách nhiệm giới thiệu, “Vị này là bạn trai Nặc Nặc, Triệu An Hạo. An Hạo, vị này là bạn gái bác, cậu cứ kêu cô ấy là dì Bình là được.”

“Dì Bình.” Triệu An Hạo khó ở kêu lên, Tiết Nặc nhìn vẻ mặt của hắn lén cười trộm.

“Bạn trai? !” Hà Bình mở to hai mắt, nhìn Triệu An Hạo cùng Tiết Nặc, trong mắt chợt lóe lên sự chán ghét nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười hồn nhiên tỉ mỉ quan sát Triệu An Hạo, “Bạn trai Nặc Nặc thật sự là tuấn tú lịch sự.”

Tiết Nặc nghe thấy có người khen bạn trai mình, cao hứng vô cùng, nhanh nhẹn ôm cánh tay Triệu An Hạo: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Ánh mắt của Hà Bình đều thu vào trong mắt Triệu An Hạo, khác biệt giữa Tiết Phong Hiến là tình yêu cuồng nhiệt và Tiết Nặc mù quáng tuổi nhỏ vô tri, Triệu An Hạo biết nữ nhân này không đơn giản. Nhưng nữ nhân này càng không đơn giản, trong lòng của hắn càng vui, hắc hắc, đợi đến khi mục đích của nữ nhân này bị vạch trần, thì cũng chính là lúc lão tử thừa thắng xông lên.

Người trên bàn nói đến công việc của Triệu An Hạo, vừa nghe nói hắn trong công ty là quản lý, Hà Bình đối với hắn càng thêm thân thiết, liên tiếp gắp thức ăn trên bàn cho hắn, so với Tiết Nặc là bạn trai đường đường chính chính còn muốn nhiệt tình hơn.

Ăn cơm xong, Hà Bình chủ động rửa bát, Tiết Phong Hiến đi ra ngoài một lát, thuận đường đưa cô trở về, xem ra chắc chừng hai tiếng sau mới trở về, Triệu An Hạo liền ở nhà cùng Tiết Nặc.

Ôm Tiết Nặc đến căn phòng của cậu, Triệu An Hạo cố ý không đóng chặt cửa phòng.

“Anh Hạo.” Tay Tiết Nặc chạm vào cổ áo Triệu An Hạo, sờ vào l*иg ngực của hắn, chợt mò tới núʍ ѵú, cũng học Triệu An Hạo sờ của mình nhẹ nhàng vuốt ve.

Đem Tiết Nặc ném lên trên giường, Triệu An Hạo đè xuống, đem áo cùng quần cậu cởi ra, đầu lưỡi màu hồng phấn trên đầṳ ѵú xoay một vòng, một tay chống lên giường, một tay nắm cái mông nhỏ của cậu, trong khe đít trên dưới luật động, ngón tay bên ngoài cúc huyệt nhẹ nhàng đâm vào.

“A. . . Ân. . . Hạo. . . anh Hạo. . .” Tiết Nặc đã khí tức bất ổn, ngẩng đầu lè lưỡi cùng Triệu An Hạo quấn quýt lấy nhau, nước bọt trong suốt theo khóe môi chảy xuống, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ đứt quản.

“Dâʍ đãиɠ như vậy, đã ướt rồi.” Ngón tay Triệu An Hạo bên trong tiểu huyệt Tiết Nặc khuấy động, ngón trỏ tại điểm G xoay một vòng, cảm giác nhột nhột ngứa ngứa khiến Tiết Nặc càng thêm khó chịu, cậu nhịn không được nâng cái mông nhỏ lên, chủ động đυ.ng chạm ngón tay Triệu An Hạo: “Anh Hạo…em, em muốn…nhanh…nhanh cho em…”

Triệu An Hạo rút tay ra, nâng cái mông Tiết Nặc lên, đỡ dươиɠ ѵậŧ mình, đặt ngay miệng cúc huyệt, nơi đó đã ẩm ướt rối tinh rối mù, c̠úc̠ Ꮒσα khẽ mở ra đóng lại muốn đem dươиɠ ѵậŧ nuốt vào, giống như là có miệng nhỏ đang hút qυყ đầυ, vô cùng thoải mái.

Thấy Triệu An Hạo chỉ đặt ở cửa mà không đi vào, cậu sắp bị sự trống rỗng ngứa ngáy tra tấn điên rồi, Tiết Nặc không khỏi nghẹn ngào nói: “Ưm…tiến vào, muốn…anh Hạo…anh thật là xấu. . . Mau vào nha. . .”

Giọng nói Tiết Nặc đều phát run, Triệu An Hạo không đùa cậu nữa, qυყ đầυ thô to chen vào nhục động nho nhỏ bên trong, dùng sức đâm tới, qυყ đầυ hung hăng thao trúng điểm G của cậu.

“A!” Tiết Nặc cong lưng phát ra tiếng rêи ɾỉ kiều mị, dươиɠ ѵậŧ phía trước co giật, mấy giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra.

Triệu An Hạo đem hai chân Tiết Nặc quấn ngang hông của mình, dươиɠ ѵậŧ thô to ngay giữa hai mông trắng nõn mượt mà hung ác ra vào, ngón tay xoa nắn núʍ ѵú cậu, nhào nặn xoa nắn lòng ngực, thỉnh thoảng dùng sức nắm chặt một cái, làm Tiết Nặc rêи ɾỉ không thôi.

“A…anh Hạo…tuyệt, tuyệt quá… Thoải mái chết. . . Ân, ân. . . A. . . anh Hạo. . . Phải chết. . .” Hai tay Tiết Nặc nắm chặt ga giường, mắt nhắm lại, thân thể ưỡn thật cao, thoải mái tới cực điểm rêи ɾỉ khóc lóc.

“Nặc Nặc, tôi thao em có sướиɠ hay không??” Tốc độ Triệu An Hạo thao làm rất nhanh, vô cùng dùng sức, như muốn đem tiểu huyệt Tiết Nặc thao hỏng, qυყ đầυ mỗi một lần đều vừa chuẩn vừa ngoan đỉnh vào điểm G trong huyệt da^ʍ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt không ngừng thít chặt.

“Thoải mái. . . A. . . Sảng khoái. . .anh Hạo, anh Hạo. . . Dươиɠ ѵậŧ. . . Thật lớn, a a. . . Muốn, không được. . . em muốn bắn. . . A ha. . . Muốn bay. . .”

Tiết Nặc điên cuồng lắc đầu, muốn đem loại kɧoáı ©ảʍ ngạt thở từ trong đầu vẫy ra.

Cậu bỗng nhiên dùng sức ôm chặt Triệu An Hạo, tiểu huyệt thật chặt nhúc nhích, đồng thời dươиɠ ѵậŧ trước mặt co lại, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra.

Triệu An Hạo cảm thụ được tiểu huyệt chặt chẽ, lại liên tục động mấy chục cái, mới đưa tϊиɧ ɖϊ©h͙ phóng thích vào chỗ sâu nhất trong thân thể Tiết Nặc.

“Tôi đi tắm rửa.” Triệu An Hạo đứng lên, trực tiếp để thân thể trần trụi đi ra khỏi phòng, đưa tay đẩy ra cửa phòng rửa tay.

Trong toilet Tiết Phong Hiến đang ngồi ở trên bồn cầu, một tay sau chống đỡ, một tay cầm dươиɠ ѵậŧ thật nhanh tuốt động, nước theo cái đùi thon dài bóng loáng chảy xuống, cắn môi nhắm mắt, phát ra tiếng thở dốc nặng nề.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tiết Phong Hiến bối rối mở to mắt, thấy đứng tại cửa phòng rửa tay là Triệu An Hạo thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không khỏi càng thêm xấu hổ.

Hai người đều ngây ngẩn cả người, nhìn tính khí đối phương, thời gian nháy mắt đọng lại.