Đại Bụng Phụ Tử Tranh Sủng Ký

Chương 7 – Kiều thê bụng lớn ᗪâʍ Đãиg đánh thức ông xã

Đào Giang luôn luôn ngủ dậy sớm, dù đêm qua bị Dung Thiều làm tới nửa đêm, đồng hồ sinh học vẫn như cũ khiến cậu đúng giờ mà tỉnh dậy, nhớ thương chuyện hắn còn muốn đến công ty, Đào Giang không dám ngủ nướng, rời giường chuẩn bị bữa sáng cho hắn.

Bữa sáng chuẩn bị hoàn hảo rồi nhưng Dung Thiều vẫn còn ngủ, hắn thường rất có kỷ luật, Đào Giang lại nhớ tới bởi vì cậu nên Dung Thiều mới không thể tỉnh dậy đúng giờ, trong lòng vừa tự trách bản thân vừa cảm thấy ngọt ngào, nên làm sao nỡ gọi hắn dậy.

Ngồi đợi ở mép giường cả nửa tiếng, thấy Dung Thiều còn chưa tỉnh, Đào Giang lại có chút sốt ruột, vì thế cởϊ qυầи áo rồi từ cuối giường xốc chăn lên chui vào trong lòng của Dung Thiều.

Dung Thiều bất giác vươn tay ôm cậu, da thịt mềm mại ấm áp dán vào ngực của nam nhân, Đào Giang nhấp môi, cảm giác được dương cụ nửa ngạnh của hắn đang chọc lên đùi cậu, do bụng quá lớn nên tư thế hiện tại làm dương cụ không chạm vào miệng huyệt của cậu được.

Huống chi nộn bức đêm qua bị Dung Thiều thao sưng lên, bên trong vừa nóng vừa đau, Đào Giang gian nan xoay người ngồi khóa trên eo của Dung Thiều, cái bụng nặng trĩu dán lên người hắn, Đào Giang không dám làm quá mạnh, thật cẩn thận mà dựa vào người hắn sau đó dùng hai mảnh hoa môi đầy đặn cắn lấy côn ŧᏂịŧ của Dung Thiều.

Nộn huyệt nóng hôi hổi dán lên trên côn ŧᏂịŧ, thịt bức đã bị nam nhân thao hỏng rồi, nhưng vẫn như cũ phun ra nước da^ʍ nhầy nhụa gắt gao nuốt lấy dương cụ.

“Ưm…… Ba ba, phải thức dậy rồi.” Đào Giang ngồi quỳ ở trên người Dung Thiều, bàn tay đè ở trên ngực hắn để chống đỡ sức nặng của thân thể, cậu cúi đầu nhẹ giọng kêu hắn, nghĩ một hồi rồi lại kêu ông xã.

Kêu một tiếng ông xã xong, Đào Giang cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn. Khí chất của nam nhân càng có khuynh hướng lạnh lùng, nhưng mà được gần gũi với khuôn mặt hắn như thế này, trong mắt cậu chỉ còn dung mạo tuấn mỹ không khuyết điểm.

Thiếu niên xinh đẹp bụng lớn thuận thế mà dựa vào trong lòng ngực của Dung Thiều, trao nụ hôn hàm chứa tình ý nóng bỏng, đôi môi non mềm nghiền nát môi nam nhân, cậu ôm cổ hắn, không còn thỏa mãn với tiếp xúc như vậy, lặng lẽ vươn đầu lưỡi liếʍ ướt môi của hắn.

Hạ thân của nam nhân không hề có động tĩnh, Đào Giang cũng không nóng nảy, hàm răng Dung Thiều vẫn ngậm chặt, Đào Giang không đẩy đầu lưỡi vào được, đành liếʍ láp hàm răng của hắn, cứ như vậy mà dùng đầu lưỡi vẽ lại hình dạng đôi môi ấy, sau đó há miệng mυ'ŧ lấy đôi môi của hắn.

Dần dần môi Dung Thiều được cậu ủ ấm, Đào Giang có chút nhụt chí, mỹ nam ngủ say của cậu vẫn chưa tỉnh lại sao ?

Đào Giang buông môi Dung Thiều ra, đầu lưỡi dọc theo vệt nước mà liếʍ xuống cằm, cằm của hắn có chút râu, cọ xát làm đau cái lưỡi nhỏ nhắn của Đào Giang, cậu bĩu môi muốn cắn cái cằm ấy, nhưng mà cằm Thiều gợi cảm như vậy, Đào Giang chỉ cạ cạ hàm răng rồi bỏ cuộc, nhẹ nhàng liếʍ vài cái coi như nhận lỗi.

Có lẽ là động tác của Đào Giang quá mức ôn nhu, hoặc là cậu cũng không muốn đánh thức Dung Thiều, mỹ nam vẫn ngủ say như cũ.

Đào Giang nằm ở trước ngực Dung Thiều, ngửi mùi sữa tắm trên người hắn, ngày hôm qua Dung Thiều dùng chính là sữa tắm của cậu, mùi trái cây thơm ngọt.

Cậu không biết mình bị mùi hương trái cây ngọt thanh này hấp dẫn đến mức nào, cậu chỉ đang đánh giá mỹ nam của mình, giống một tiểu yêu tinh không rành thế sự nghiêm túc mà suy xét nên ăn con người này như thế nào.

Cắn hầu kết của hắn trước, Đào Giang ngửa đầu ngậm chỗ nhô ra kia rồi mυ'ŧ vào, góc độ này quá mất sức, nước miếng của cậu đều dọc theo khóe miệng chảy ra, tiểu yêu tinh lắc lắc cái cổ bủn rủn, quyết định tạm thời buông tha hầu kết, đầu lưỡi một đường liếʍ đến ngực của nam nhân.

Ngực của Dung Thiều ngực quá cứng, tiểu yêu tinh trộm cắn núʍ ѵú nhỏ xíu, hạt đậu nhỏ bị cậu liếʍ đến ẩm ướt, cũng không nếm được mùi vị gì.

“Hư, không ngon chút nào……”

Đào Giang phun ra hạt đậu nhỏ, buông tha cho núʍ ѵú còn lại bên kia, dọc theo cơ bụng nam nhân một đường gặm cắn tới dưới háng, một cây dương cụ nóng bỏng đang dựng thẳng, trên đỉnh còn dính chút dịch nhầy, Đào Giang nuốt nước miếng, nhỏ giọng kêu: “Ông xã, phải thức dậy rồi……”

Dung Thiều tất nhiên vẫn không tỉnh, Đào Giang lập tức vui vẻ bắt lấy côn ŧᏂịŧ của nam nhân rồi giúp hắn khẩu giao.

Cậu dựa vào giữa hai chân Dung Thiều, cái chăn ở trên đầu cậu che khuất phong cảnh phía dưới, nhưng không thể che được cái mông tròn của cậu, chăn chỉ phủ được tới eo, cái bụng to tròn chìm xuống giường nệm êm ái, cậu đành phải dẩu mông lên.

Trên cái mông trắng nõn vẫn còn lưu lại những vết xanh tím do còn nam nhân nhéo vào đêm qua, Đào Giang ngoe nguẩy mông tròn giống như một chú chó con đang vẫy đuôi, rồi dựa vào dưới háng Dung Thiều nhấm nháp côn ŧᏂịŧ của hắn

Qυყ đầυ của Dung Thiều quá lớn, ngay từ đầu Đào Giang cũng ngậm không được, chỉ đành dùng đầu lưỡi liếʍ lỗ niệu đạo, sau khi liếʍ ướt thì lại dùng cái miệng nhỏ mυ'ŧ vào, bàn tay ở một bên nắm phần cán loát loát.

Dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng ở trong lòng bàn tay của cậu giật giật, gân xanh nổi lên, Đào Giang nuốt nước miếng, ngửi thấy mùi tanh nồng đậm từ dươиɠ ѵậŧ nam nhân, da^ʍ huyệt của cậu liền chảy nước dầm dề. Lửa nóng trong tao huyệt càng lúc càng nóng hơn, Đào Giang thở hổn hển mở rộng hai chân ra nữa, hoa môi run rẩy ở trong không khí, dịch nhầy bị thịt huyệt liên tiếp mấp máy phun ra, dọc theo kẽ mông của cậu mà nhỏ giọt tí tách.

Cậu cúi đầu từng chút từng chút mà liếʍ côn ŧᏂịŧ của Dung Thiều, đầu lưỡi phấn nộn cuốn lấy cự bổng cọ xát, sau khi liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ thô dài một hồi, cái miệng nhỏ của Đào Giang lại ngậm lấy tinh hoàn.

Tại sao còn chưa tỉnh nữa chứ, Đào Giang phiền muộn mà ngoe nguẩy cánh mông, muốn ba ba thao nộn huyệt quá. Cậu phun ra quả bóng nhỏ, ngẩng đầu hôn lên qυყ đầυ, tiếp theo nỗ lực há to miệng ngậm lấy qυყ đầυ, chậm rãi nuốt xuống.

Đào Giang thu răng lại, dùng đầu lưỡi nhỏ nhắn mà càn quét côn ŧᏂịŧ, bỗng nhiên bị một người cách tấm chăn ấn đầu xuống.

“Khụ khụ!” Đào Giang khó chịu hô khan một tiếng, biết là Dung Thiều đã tỉnh, ngoan ngoãn nuốt côn ŧᏂịŧ của nam nhân vào, dùng yết hầu vuốt ve.

Dung Thiều mới vừa tỉnh lại nên hơi mê mang, một lúc sau rốt cuộc nhớ tới buổi sáng hôm nay có cuộc họp ở công ty, hắn ngồi dậy xốc lên chăn, đối mặt với Đào Giang.

Chớp chớp mắt, Đào Giang phun ra dươиɠ ѵậŧ của Dung Thiều, cự căn thô to màu đỏ tím đánh vào mặt cậu vài cái, Đào Giang vội vàng nắm lấy, nhỏ giọng nói: “Ba ba, con đang kêu ba thức dậy.”

“Mấy giờ rồi?” Dung Thiều xoa xoa cái trán, nghĩ lại xem dạo gần đây mình có phải quá trụy lạc hay không.

Lúc Dung Thiều nói chuyện thì trên đôi môi vẫn còn dính nước miếng khi Đào Giang hôn hắn, có vẻ vô cùng sắc tình, Đào Giang nhìn chằm chằm bờ môi kia, thấy Dung Thiều không có ý tức giận, thò tay qua ôm hắn làm nũng: “Con đã chuẩn bị xong bữa sáng vào 6 giờ, hiện tại mới 7 giờ thôi, công ty 9 giờ mới họp mà, ba ăn bữa sáng xong rồi đến công ty là vừa kịp giờ.” Đối với những chuyện của Dung Thiều thì Đào Giang luôn luôn để bụng, dù rất mê zai nhưng cũng không dám làm hắn chậm trễ công việc của mình.

“Đào Đào cứ như vậy mà kêu ba ba thức dậy sao?”

Vật nhỏ này vào sáng sớm lại làm cho chính mình thành như vậy, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ướŧ áŧ ngồi ở trong lòng ngực hắn động dục, quay đầu liền nhắc hắn phải đi làm.

“Con đang kêu ba dậy mà, còn gọi ông xã thật nhiều lần……” Đào Giang cảm giác được bàn tay của Dung Thiều để ở trên mông cậu vuốt ve, sợ Dung Thiều đánh cậu, căng chặt cánh mông, ủy khuất nói: “Con nhịn không được, huyệt vẫn luôn chảy nước, mà ba ba lại không tỉnh, con mới nghĩ là nên khẩu giao cho ba ba trước đã ……”

Đào Giang đĩnh cái bụng bự , trên người không còn sức lực, mềm như bông mà ngồi ở trên đùi Dung Thiều nói chuyện, trai thịt mềm mại ướŧ áŧ dán lên đùi hắn, Đào Giang vô ý động đậy thân mình, trai thịt bị cọ xát thì càng mở rộng ra, kiều nộn tiểu hoa môi kiều nộn cùng hoa đế xoắn lại bài trừ ra nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt làn da của Dung Thiều.

Trong lòng ngực có tiểu thê tử bầu bì vừa mềm vừa tao, thân thể mềm nhẵn tinh tế ngoan ngoãn dựa sát vào hắn, cái bụng lớn bị kẹp giữa hai người còn mang con nối dõi của hắn, bộ dạng ngửa đầu nói chuyện như đang cầu xin một nụ hôn.

Dung Thiều nhéo cằm Đào Giang rồi đột nhiên hôn cậu, Đào Giang đã sớm nhớ thương nụ hôn này, lập tức há miệng để đầu lưỡi của hắn vói vào trong quấy loạn, đói khát mà mυ'ŧ lấy đầu lưỡi nam nhân.

Cái miệng nhỏ bị Dung Thiều hôn đến sưng lên, Đào Giang gắt gao ôm cổ nam nhân không chịu buông ra. Dung Thiều cũng liền thuận thế hôn nhiều hơn một hồi, Đào Giang thở hồng hộc liền buông ra, xương cốt đều đã mềm nhũn rồi.