Đại Bụng Phụ Tử Tranh Sủng Ký

Chương 6 – Vợ bé nhỏ đêm khuya động dục khóc cầu ông xã

Dự án của Thành phố S xảy ra vấn đề, Dung Thiều phải ở đó trì hoãn nửa tháng, nếu là trước đây Đào Giang đã sớm không chịu nổi mà đi tìm hắn, nhưng hiện tại thì đành phải chờ ở nhà.

Trong nhà cũng vắng vẻ, Thu Trạm vì có việc nên phải trở về Dụ gia ở tạm hai ngày, nửa đêm tỉnh dậy, chỉ có một mình cậu ở trong biệt thự rộng lớn thế này. Rèm cửa vẫn chưa kéo lại, một mảnh trăng lớn dừng ở trên hàng lông mày của cậu, Đào Giang chậm rãi cuộn tròn lại, cậu ôm cái bụng bầu to lớn của mình, hơi thở hổn hển chờ đợi xuân triều kết thúc.

Sau khi mang thai thì thân thể của cậu càng trở nên nhạy cảm và nóng rát, Dung Thiều đã lâu rồi chưa có chạm vào cậu, lần này xuân triều đặc biệt dữ dội, Đào Giang vươn tay sờ qυầи ɭóŧ của mình, qυầи ɭóŧ quả nhiên ướt đẫm, rãnh mông và bắp đùi đều dính đầy da^ʍ thuỷ nhớp nháp, hai mảnh trai thịt căng phồng trong lòng bàn tay ướt dầm dề, bên trong vừa ngứa vừa nóng, tao thủy dọc theo khe hở ngón tay mà chảy ra.

“Ưm……” Đào Giang rên rĩ như một con mèo con ở dưới chăn, cách lớp qυầи ɭóŧ nhẹ nhàng chà sát mảnh trai thịt, nhưng mà ngoại trừ việc trào ra càng nhiều nước da^ʍ thì cũng không được ít gì. Cậu nhớ lại những việc mà Dung Thiều từng làm với cậu, cẩn thận dọc theo qυầи ɭóŧ mà chen vào một ngón tay, mở ra thư huyệt rồi dùng đầu ngón tay gãi gãi tiểu âʍ ɦộ, với không tới được âm đế bên trong, cậu lại duỗi người đưa vào thêm một cái tay khác.

Qυầи ɭóŧ gắt gao bao chặt lấy ngón tay của cậu, trong bóng tối trêu đùa nộn bức một cách không có quy luật, Đào Giang nỗ lực cúi đầu nhìn thử, nhưng cách cái bụng to, trừ bỏ cái rốn phồng lên thì không nhìn thấy được gì nữa.

Khi Dung Thiều chạm vào cậu thì so với bây giờ thoải mái hơn rất nhiều, trước kia Liễu Khê chọc Dung Thiều tức giận, tính dục của hắn vốn rất mạnh, mà vài tên tiểu tình nhân lại bị Liễu Khê tiễn đi, cho nên trừ bỏ ngẫu nhiên thao Thu Trạm, đều sẽ để cậu đi theo bên cạnh, giống chơi đùa với mèo con hay chó con vậy. Cậu nhớ hắn từng ôm mình vào trong ngực mà chơi tao bức rồi sờ soạng thân thể cậu, trên thân thể non mềm lưu lại những vệt xanh vệt tím, rồi những dấu vết khi dùng đôi chân của cậu để bắn ra. Khi cậu đang sung sướиɠ hứng khởi thì được nam nhân cường bá hôn môi, Đào Giang cơ khát mà nuốt nước miếng, đầu lưỡi nhỏ đều bị hút sưng lên.

Trước đây cậu chưa từng chân chính chiếm hữu được hắn.

Nhưng cho dù chỉ là công cụ để tiết dục, thậm chí là chỉ để sử dụng khi trừng phạt Liễu Khê không nghe lời, Đào Giang cũng cực kỳ cao hứng.

Đào Giang nhớ tới ngón tay của Dung Thiều, không ngăn được tao thủy trào ra, cậu xốc chăn lên lộ ra cái mông nhỏ ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ, cái chăn cũng ướt một mảnh, không nhìn thấy được hạ thân của mình, đành phải nỗ lực dựa lên trên giường, bàn tay vươn ra phía sau cởϊ qυầи lót.

Qυầи ɭóŧ là do Dung Thiều mua, toàn bộ đều là kiểu dáng dành cho con gái mặc, màu hồng phấn viền ren, còn có một cái nơ bướm nho nhỏ. Lúc này qυầи ɭóŧ đã bị tao thuỷ nóng hổi làm cho ướt đẫm, treo ở một bên mắt cá chân của Đào Giang.

Dưới ánh trăng, cái mông nhỏ ướŧ áŧ trong như nụ hoa bách hợp vừa trải qua cơn mưa rào, Đào Giang nỗ lực bẻ ra cánh mông, ngón tay sờ soạng nhét vào bên trong nhụy hoa, bụng cậu quá lớn, dù có dẩu mông cao như thế nào thì cả người cũng dán ở trên giường, cái bụng mềm mại như mắc kẹt vào ga trải giường.

Đào Giang dùng đầu ngón tay khảy khảy trai thịt phấn nộn, bên trong lại không với tới, nhưng âʍ đa͙σ đang rất ngứa, nộn bức cũng ngứa, cậu sắp bị dục hoả thiêu đốt, chỉ có thể tận lực cuộn tròn ưỡn eo dùng ngón tay mò tới mông của mình.

Nhưng mà cũng vô dụng, nộn bức càng ngày càng ngứa, Đào Giang muốn ngón tay của Dung Thiều, muốn cự bổng của hắn, muốn Dung Thiều hôn cậu, nghĩ một hồi nhịn không được mà khóc lên.

Cậu từ trên giường bò xuống, cái bụng nặng nề đè lên eo, Đào Giang dùng đôi tay ôm bụng, đi lắc lư giống con vịt để lấy áo khoác của Dung Thiều.

Áo khoác dường như phảng phất hơi thở của Dung Thiều, Đào Giang cầm quần áo đặt trên thảm, sau đó dang rộng hai chân,ngồi xuống sao cho hai mảnh nộn bức dán lên quần áo.

Từng dòng dâʍ ɖị©ɧ của Đào Giang chảy ra như muốn tưới ướt quần áo, cậu quỳ rạp trên mặt đất giống như một chú ếch, hai tay chống đỡ trọng lượng của thân thể, bụng cũng phồng to giống ếch.

Sau đó đong đưa cánh mông để nộn bức ma xát lên quần áo, đồ của Dung Thiều so với ngón tay còn hữu dụng hơn, Đào Giang vươn đầu lưỡi kêu rên dâʍ đãиɠ, động tác càng lúc càng nhanh, quần áo thô ráp ma sát lên trai thịt, truyền đến kɧoáı ©ảʍ tê dại.

Nộn bức nhanh chóng sưng đỏ lên, quần áo chỉ có thể đυ.ng chạm ở bên ngoài âʍ ɦộ, phía bên trong âʍ ɦộ cùng âm đế đều không chạm tới được, càng đừng nói chỗ sâu trong âʍ đa͙σ.

Đào Giang triều xuy một lần, dần dần không thỏa mãn nữa, bên trong thật ngứa a, tìиɧ ɖu͙© không được thỏa mãn khiến bụng cậu run rẩy, xuyên qua lớp da bụng mỏng manh dường như có thể thấy bảo bảo quơ tay quơ chân cười nhạo ba ba vô dụng của nó, cậu cúi đầu ôm bụng, nước mắt trào trực rớt xuống.

“Ba ba……” Đào Giang lau nước mắt muốn đứng lên, nhưng chân cẳng đã mềm nhũn, nhục huyệt bủn rủn, làm sao đứng lên được, chỉ đơn giản cố bò qua để lấy di động gọi điện thoại cho Dung Thiều.

Trên thảm lưu lại một chuỗi vệt nước, chẳng mấy chốc đã không thấy tăm hơi, Đào Giang quỳ rạp trên mặt đất vừa nghe thấy giọng nói của Dung Thiều thì lập tức òa khóc.

Dung Thiều vừa mới ngủ đã bị đánh thức, xoa xoa cái trán nghe Đào Giang không đầu không đuôi khóc lóc kể lể, một hồi lâu mới hiểu được lý do, vừa buồn cười lại vừa đau lòng.

“Ngoan, đừng khóc nữa.”

Đêm khuya, thanh âm của Dung Thiều dường như đặc biệt ôn nhu, Đào Giang thậm chí không biết cậu muốn Dung Thiều làm cái gì, nhưng chỉ nghe được một chút âm thanh của hắn thôi, cũng khiến cho du͙© vọиɠ dày vò trở nên ngọt ngào.

Đào Giang nắm di động chờ Dung Thiều nói chuyện.

“Bé ngoan, để ba ba dạy con.”

Dung Thiều kêu cậu bò đến trước gương, Đào Giang ngồi thẳng lưng đối diện với tấm gương, hai chân mở rộng, lộ ra cái mông trắng nõn cùng song huyệt phấn nộn.

Ánh trăng dừng ở hoa môi mềm mại, bên trên còn dính một giọt nước.

“Ngón tay của ba ba muốn bẻ ra đại hoa môi của bảo bối……”

Đào Giang nghe Dung Thiều nói xong thì dùng ngón tay vạch ra hai mảnh trai thịt, cậu hơi hấp tấp và mạnh bạo, trai thịt sưng đỏ lại vừa bị dâʍ ŧᏂủy̠ ngâm nên đau nhói , giọng nói của Dung Thiều lại truyền tới, “Ba ba sẽ làm nhẹ một chút, Đào Giang vừa rồi có phải chơi hư tiểu tao huyệt rồi hay không?”

Đào Giang cắn môi gật đầu. Hoàn toàn quên mất Dung Thiều không nhìn thấy cậu.

Trong gương, Đào Giang nghe Dung Thiều nói mà cẩn thận tách ra âʍ ɦộ, mị thịt bên trong chưa được sờ tới vẫn luôn phấn phấn nộn nộn, bao bọc lấy âm đế, cậu dùng ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ nhàng xoa nhẹ hoa môi, nước chảy ra ngày càng nhiều.

Hoa huyệt không ngừng phun nước, Đào Giang dùng ngón tay kẹp tiểu âʍ ɦộ mà xoa nắn, xoa cho chỗ mềm mại như bông kia nóng lên, tiếp theo Dung Thiều kêu cậu niết lấy âm đế, nhưng là tiểu thịt đậu của Đào Giang quá nhỏ, cậu cũng không có nhiều sức lực, ngón tay bị làm cho nhớp nháp nên càng không niết được.

Ngón tay không ngừng tuột khỏi tiểu thịt đậu, Đào Giang tức tối mà khóc nức nở, muốn ba ba trở về.

“Bảo bối, quần áo của ba ba đâu.” mỗi một tấc tìиɧ ɖu͙© của thiếu niên xinh đẹp này đều liên quan đến hắn, thích thẳng thắng cùng nhiệt tính đối với du͙© vọиɠ của mình như vậy, Dung Thiều kiên nhẫn dỗ dành cậu, “Ba ba dùng góc áo chọc tiến vào tiểu hoa huyệt của Đào Đào, có chạm đến thịt đậu hay không……”

Đào Giang nắm góc áo khoác, vội vàng xoa nóp chỗ thịt đậu, Tiểu Đậu Tử tròn tròn bị bóp thành nhiều hình dạng, góc áo màu đen ướt đẫm lại càng cứng, Đào Giang dùng sức ma sát âm đế, không biết có phải do góc nhọn của áo chọc vào hoa môi hay không, mà kɧoáı ©ảʍ liên miên không dứt.

Lực đạo như vậy còn chưa đủ, Dung Thiều lại nói gì đó mà Đào Giang cũng không biết nữa, cậu hoảng loạn há miệng, sảng đến nước miếng chảy ròng, góc áo càng ướt đẫm, cậu đơn giản cầm mép áo kẹp lại chọc vào khe thịt.

Quần áo thô ráp cào lên khe thịt, mị thịt mềm mại gắt gao bao chặt quần áo, cậu lại di chuyển quần áo qua lại, âm đế cùng âʍ ɦộ bị ma sát đến đau nhói, rồi lại sảng không chịu được, Đào Giang quỳ xuống nửa cưỡi trên quần áo, làm cho góc áo đi vào càng sâu.

Nhưng mà quần áo dù sao cũng mềm, chống đỡ không được trọng lượng của cậu, chỉ một lúc sau Đào Giang đành vô lực mà ngồi trên quần áo, gắt gao ôm bụng ngửa đầu rên rĩ, cái bụng mượt mà lắc qua lắc lại.

Lần này tiểu huyệt cao trào đã phun không ra nước nữa, Đào Giang dùng tay chân chống đỡ thân mình nửa nằm ở trên thảm, theo dư vị triều xuy mà hơi co giật thân thể.

Thân thể thon dài tinh tế giãn ra dưới ánh trăng, cái bụng bầu tuyết trắng mượt mà nặng trĩu trên eo của thiếu niên, bụng bầu đối với cậu mà nói là quá lớn, thân mình Đào Giang khẽ run, cái bụng liền lay động, nó mỏng manh trong suốt như muốn vỡ ra.

Giống như một nụ đào se lạnh giữa trời xuân.

“Ba ba…… Đào Đào rất nhớ ba a.” Sau khi cao trào trào hạ thân càng thêm hư không, bên kia Dung Thiều thật lâu cũng không có nói chuyện, Đào Giang mờ mịt khóc nỉ non, cậu thậm chí không dám phát ra âm thanh lớn sợ hắn nghe thấy.

Đào Giang thoạt nhìn rất mít ướt, nhưng những lúc khổ sở ở trong lòng lại không chịu để Dung Thiều biết.?

Nỗi nhớ nhung cứ quanh quẩn trong đầu cậu, cậu quỳ rạp trên mặt đất yên lặng mà rơi lệ, giống như một thiếu niên từ xưa tới nay nhớ thương người yêu của mình.

Tiếng bước chân truyền đến, Dung Thiều cúi người bế Đào Giang lên, cười nói: “Lại làm sao thế này?”

Đào Giang ngơ ngác nhìn hắn.

“Hửm? Như thế nào lại khóc nữa rồi ?”

Ôm cậu vào phòng tắm, Dung Thiều mở nước ấm trong bồn tắm, thuận tay lấy khăn lông lau nước mắt cho Đào Giang.

“Anh sao lại trở về vậy ?” Đào Giang có chút ngượng ngùng, cái đầu xuống nhỏ giọng hỏi.

“Nửa đêm anh đã đáp xuống sân bay, do buổi sáng ngày mai có cuộc họp nên anh tính nghỉ ngơi ở chung cư, làm sao mà biết có người ban đêm khóc thành tiểu hoa miêu gọi điện cho anh.”

Dung Thiều ôm Đào Giang đi ra đặt ở trên giường, cúi đầu nghiêm túc hỏi cậu: “Vừa rồi vì cái gì lại khóc?”

Đào Giang lắc đầu không nói lời nào, chỉ nhấp môi nhìn hắn cười, trên lông mày tràn ngập ý cười.

Dung Thiều xoa xoa tóc của cậu, không tiếp tục hỏi nữa.

Lại nói Dung Thiều đã bận rộn hơn nửa tháng, hôm nay rất mệt mỏi, nhưng càng mệt thì tính dục càng mạnh, hắn vốn định ngày mai trở về sẽ lăn lộn cho Đào Giang không xuống giường được, nhưng nếu bây giờ đã về rồi thì cũng không định buông tha cậu.

Đào Giang đứng dậy đem quần áo Dung Thiều cởi ra treo lên, lại cởi dây lưng của hắn, lúc cởϊ qυầи áo ra, Đào Giang đỡ bụng ngồi xổm xuống, nhìn thấy vết sẹo trên chân phải của hắn, cúi đầu hôn một cái, cái bụng dán lên cẳng chân Dung Thiều. Hắn đang tháo cà vạt, cảm giác trên chân có xúc cảm khác thường, liền liếc nhìn Đào Giang một cái.

Đào Giang cũng chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, bắt đầu ngồi quỳ giúp Dung Thiều cởi vớ.

Dung Thiều cởϊ qυầи áo xong thì đi tắm vòi sen trước, bể tắm là chuẩn bị đợi lát nữa làʍ t̠ìиɦ. Đào Giang xoa eo đi thử độ ấm của nước, cảm thấy ổn rồi thì liền tắt nước. Dung Thiều tắm rửa xong sẽ muốn uống nước chanh, cậu khoác một bộ quần áo đã được chuẩn bị sẵn, lại đi lấy áo ngủ cho Dung Thiều, thay ga trải giường rồi dọn dẹp giường một lần nữa.

So với Thu Trạm cùng Liễu Khê, nhiều lúc trông Đào Giang càng giống vợ bé nhỏ của Dung Thiều hơn, đối với việc chăm sóc cho hắn, cậu dường như đã mô phỏng vô số lần trong lòng, cảm giác như ngay từ đầu đã được gả cho Dung Thiều cả đời.

Sau khi làm xong xuôi mọi việc, Đào Giang cởi sạch quần áo đi vào phòng tắm, ôm lấy Dung Thiều và đón nhận nụ hôn đã chờ đợi thật lâu.