Đại Bụng Phụ Tử Tranh Sủng Ký

Chương 3: Cưỡi tiểu dựng phu bò cầu thang

* dựng phu : đàn ông có bầu

Đào Giang khung xương mảnh mai, nhìn gầy hơn so với bạn cùng trang lứa, sờ lên mới cảm giác có thịt, cho nên cái bụng bự tám tháng càng có vẻ quá lớn, cái bụng ốm tong teo như bị căng phồng lên. Lúc này, nút áo ngủ đã bị bung ra, cái bụng to trắng nõn lộ ra bên ngoài, chặn mất tầm mắt của Đào Giang, nỗi sợ hãi không rõ ràng khiến cậu nhỏ giọng rớt nước mắt, cánh tay vẫn như cũ gắt gao câu lấy khuỷu chân của mình, nỗ lực tách ra hai chân, chờ đợi ba ba trừng phạt.

Hô hấp khẩn trương khiến cho hoa môi của Đào Giang hơi mấp máy, qυầи ɭóŧ hồng nhạt ướt đẫm dính sát lên hoa môi, thoạt nhìn vừa phóng đãng vừa thuần khiết, Dung Thiều ánh mắt tối sầm, cầm lấy roi mây đánh lên hai cánh thịt non mềm kia.

Hắn hơi dùng sức một chút, quả nhiên cánh thịt kiều nộn lập tức sưng đỏ lên, dâʍ ŧᏂủy̠ thấm ra lại bị qυầи ɭóŧ bưng kín, hình thành một túi nước nho nhỏ.

Tiếp theo Dung Thiều lại đánh thêm hai cái, đều dừng ở chỗ bị sưng đỏ, roi mây cách qυầи ɭóŧ đánh vào cánh thịt ướŧ áŧ, truyền đến những âm thanh khó chịu.

Đào Giang chỉ có thể dựa vào âm thanh để biết Dung Thiều đánh tàn nhẫn như thế nào, giống như đau đớn còn chưa xuất hiện, nước mắt của cậu đã rơi xuống trước, cũng thật sự thấy đau, Đào Giang phát ra âm thanh khàn khàn.

"A a a...... Ba ba ô ô...... Đau quá, con muốn ba ba......"

Lần này gọi lại là Thu Trạm, thật sự là quá đau, theo bản năng thì vẫn muốn cha của mình tới dỗ dành.

Dung Thiều đánh ba cái rồi thu tay lại, dùng tư thế ôm con nít bế Đào Giang lên, hai chân cậu quấn quanh eo của hắn, bởi vì bụng quá lớn, cậu với không tới cổ của Dung Thiều, liền dùng ngón tay nắm lấy bộ đồ hắn đang mặc. Dung Thiều đành phải một bàn tay nâng mông của cậu, một tay khác ôm sau eo, phòng ngừa cậu ngã xuống.

"Dung Thiều, mông em đau quá...... anh chừng nào thì thao em, tao huyệt đều sưng hết rồi......"

"Em vẫn còn nửa vòng chưa bò xong."

Đào Giang khóc rối tinh rối mù mà vẫn nhớ thương chuyện phải bị Dung Thiều thao, nghe thấy nam nhân nói thì nhất thời sửng sốt, sau đó giãy giụa muốn đi xuống, cậu không phải là đang bị phạt sao!

"Đừng lộn xộn!" Bụng của Đào Giang to như vậy, Dung Thiều vốn dĩ ôm không hết, đứa nhỏ này vừa cử động, thiếu chút nữa là từ trong lòng ngực hắn ngã xuống, Dung Thiều hung hăng bóp mông của cậu, chờ Đào Giang yên tĩnh lại rồi mới đem cậu đặt ở trên cầu thang, "Chu cái mông ra, ba ba một bên thao Đào Giang, còn con thì cứ việc bò lên"

Đào Giang vội vàng chống tay lên cầu thang, đầu gối quỳ trên sàn nhà, nỗ lực dẩu mông nâng vòng eo lên, nhưng vì bụng quá lớn, nên dù cố gắng thì bụng vẫn chạm gần sát thảm.

"Bảo bối thật ngoan." Dung Thiều vỗ mông nhỏ của Đào Giang như khen thưởng.

Dụ Đào Giang lớn lên càng giống mẹ của cậu, ngũ quan tinh tế, nét mặt cực kỳ thanh tú, khung xương lại nhỏ, trên mặt mơ hồ còn có chút mũn mĩm như trẻ con, cười rộ lên rất xinh đẹp và thuần khiết. Sau khi mang thai, khí chất của thiếu niên hoà hợp với một chút của thiếu phụ trưởng thành, làm say mê lòng người như thuốc phiện vậy.

Không cởϊ qυầи lót ra, Dung Thiều xoa xoa cái qυầи ɭóŧ dâu tây màu hồng phấn thành một đường ngay kẽ mông. Qυầи ɭóŧ vốn dĩ nhỏ xíu, bây giờ toàn bộ cuốn vào bên trong hoa môi của Đào Giang, hai cánh thịt lại bị Dung Thiều đánh sưng lên, Đào Giang vặn vẹo thân thể, giây tiếp theo, cự bổng của Dung Thiều đã thao vào tao huyệt của cậu.

Côn ŧᏂịŧ thô dài hung hăng xâm nhập vào âʍ đa͙σ, bên trong quá chật, nhưng mà một tuần rồi không được nam nhân chạm vào, nhuỵ hoa kia dường như khôi phục bộ dạng xử nữ, tầng tầng nếp uốn giãn ra, thuận theo lại nỗ lực mà nuốt lấy cự bổng của nam nhân.

Ở phía trước Đào Giang, Dung Thiều ôm đùi của cậu nhấc lên nửa người, sau đó bắt đầu cuộc chinh phạt mạnh mẽ.

Dung Thiều một bên thao hoa huyệt của Đào Giang, một bên đánh lên mông cậu, làm cho Đào Giang bò lên trên.

Hoa môi của Đào Giang vốn dĩ đã sưng, Dung Thiều còn thọc vào rút ra cọ xát lên chỗ đó, mang theo từng đợt kɧoáı ©ảʍ liên miên cùng đau đớn, Đào Giang sảng đến nước miếng chảy ròng ròng, làm sao có thể nhớ đến việc leo cầu thang.

Nhưng cậu không bò thì Dung Thiều sẽ dừng lại, Đào Giang đành phải nỗ lực leo lên trên.

Vừa mới bắt đầu Dung Thiều còn nắm chân giúp cậu bò, hai chân mềm như bông của Đào Giang lết trên thảm, toàn dựa vào đôi tay để dùng lực.

Mồ hôi cùng da^ʍ thuỷ chảy một đường, tao huyệt bị thao chín, gắt gao quấn lấy dươиɠ ѵậŧ của nam nhân, ở lỗ nhỏ hồng diễm phun ra chút bọt nước, lúc này mới giống một thiếu phụ đã hoài thai mấy tháng.

Cảm giác được tiểu huyệt của Đào Giang đã mềm xuống, dương cụ ra vào trơn tru hơn rất nhiều, Dung Thiều liền bắt đầu bóp mông cậu mà dụng tâm thao huyệt, không đẩy cậu bò lên trên nữa.

hai chân của Đào Giang mềm nhũn như sợi bún, run rẩy chống đỡ thân thể nặng nề. Hàng cúc áo ngủ đã cởi bỏ toàn bộ, lúc nãy còn bị vướng cái tai nghe ở bên cạnh trên cúc áo. Bộ đồ này cũng khá to, Đào Giang quằn quại nãy giờ mà cả người vẫn được phủ kín ở trong áo, chỉ lộ ra cái bụng cùng quả mông tròn trịa đang bị nam nhân thao huyệt

"A a a ông xã Dung Thiều thật mạnh...... Thao con trai bụng to mất thôi...... ưmm......"

Đào Giang sảng đến không rảnh lo chuyện quần áo, nhưng thật ra Dung Thiều sợ cậu nhìn không rõ mà đυ.ng phải bậc thang, vươn tay cởϊ qυầи áo ném qua một bên .

Tai nghe cũng bị vứt theo, chiếc điện thoại màu đen bên cạnh loé một cái, Dung Thiều không chút để ý mà nhìn lướt qua, khóe môi hơi nhếch, véo bụng Đào Giang cười mắng: "Tiểu tao hóa, mở chân ra chút."

Bụng to đang run rẩy lại bị nam nhân véo, Đào Giang đem chân mở rộng hơn nữa, lắc mông tránh né ngón tay của Dung Thiều, cái bụng mềm mại đong đưa, như là quả bóng nước được rót đầy mà nặng trĩu rớt xuống eo.

Lúc này toàn thân Đào Giang chỉ thừa một cái qυầи ɭóŧ, thân thể cồng kềnh bị Dung Thiều đè ở trên bậc thang mà tàn nhẫn thao, cậu lại như hạn hán gặp mưa rào, càng ngày càng hưng phấn, ngửa đầu rên rĩ.

Thấy Đào Giang đã thích ứng cường độ hoan ái như vậy, Dung Thiều chậm rãi bắt đầu cưỡi ở trên người cậu, tuy rằng hắn đã cố gắng không dùng lực, nhưng vẫn áp đảo Đào Giang một cách kịch liệt.

Như thế còn không tính, sau khi Đào Giang bị hắn làm triều xuy, không đợi người ta nghỉ lấy sức, hắn lập tức thao mông của cậu, bắt cậu phải tiếp tục leo lên.

Đào Giang kéo cái bụng to chậm rãi hướng lên lầu, mông bị sưng lên, cánh hoa cũng sưng, tiểu côn ŧᏂịŧ đã mềm xuống không thể bắn nữa, nhưng cự bổng của Dung Thiều vẫn còn ngạnh.

"Ô...... Dung Thiều, Tiểu Giang bò không được......" Đào Giang sảng khoái đến nói không rõ ràng, nước miếng chảy cuống cằm nhỏ giọt ở trên thảm, nhưng cậu thật sự không còn sức lực.

Dung Thiều chính là rất thoải mái, hoa huyệt của Đào Giang vốn dĩ đã bị thao mềm xốp, khi leo cầu thang lại từng đợt siết chặt, gắt gao cắn lấy cự bổng của hắn. Lúc thì nghĩ thể lực của Đào Giang quá kém, mới đi vài bước đã không còn sức lực, lúc thì lại nghĩ lần sau muốn cưỡi Liễu Khê leo cầu thang, trong ba cha con thì cậu là người có sức chịu đựng nhất, thao tàn nhẫn cỡ nào cũng không chịu khóc lóc năn nỉ.

Nhưng hiện tại Liễu Khê không có ở nhà, đành phải dỗ dành Đào Giang bò thêm vài bước, Dung Thiều vuốt ve lưng của Đào Giang, khẽ cười : "Tiểu Giang là tiểu ngựa mẹ lợi hại nhất, ngoan, bò thêm một chút nữa, ba ba sẽ yêu thương mà bắn cho con."

"Ân...... Tiểu ngựa mẹ lợi hại nhất," Đào Giang khụt khịt mũi, chống đỡ tay chân mà cố gắng leo lên trên, bụng nặng trĩu mà cọ lên tấm thảm, Đào Giang kêu càng ngày càng lãng, Dung Thiều cưỡi ở trên mông cậu, theo từng đợt xóc nảy mà làm càng ác liệt hơn.

Dung Thiều sau khi trở về chỉ cởϊ áσ khoác, còn chưa kịp thay quần áo đã tóm được Thu Trạm đang nấu cơm ở phòng bếp làm một hồi, quần không biết ném đi đâu, áo thì vẫn mặc bình thường, dươиɠ ѵậŧ là lấy ra từ trong qυầи ɭóŧ, thoạt nhìn thật sự giống như cưỡi ngựa. Mà tiểu dựng phu loã lồ đang ghé lên bậc thang, da thịt trắng nõn ở dưới ánh đèn tựa như phát ra ánh sáng.

Dường như thật sự biến thành tiểu ngựa mẹ của ba ba, Đào Giang ngẩng cổ vừa bò vừa kêu rên, cậu nỗ lực nâng vòng eo lên, dùng hai chân chống đỡ thân thể, nhưng Dung Thiều đang cưỡi ở trên người cậu, da^ʍ huyệt mẫn cảm sắp bị nam nhân thao hỏng rồi, thân thể của Đào Giang co giật từng đợt, cái bụng to lớn kéo lê trên thảm, theo từng động tác mà bị đè ép lên bậc thang.

Thu Trạm tắm rửa xong đi ra thì thấy đúng một màn này, Đào Giang thấy anh, khóc lóc muốn bổ nhào vào trong lòng ngực anh, nhưng lại bị Dung Thiều cưỡi không thể động đậy.

"Cha cứu ta...... Đào Giang sắp bị ba ba làm hỏng rồi...... Ô ô ba ba xấu lắm......"

Thu Trạm nhìn lướt qua, biết Dung Thiều sắp tới rồi, đỡ bụng đi qua quỳ ở bên cạnh hắn, ngửa đầu liếʍ tinh hoàn của hắn.

Đầu lưỡi mềm mại ướŧ áŧ nhẹ nhàng liếʍ láp đôi trứng đạn, ngậm mυ'ŧ ở trong miệng, Thu Trạm nhắm mắt chuyên tâm hầu hạ nam nhân, áp lực của Đào Giang quả nhiên giảm được rất nhiều, Dung Thiều thọc vào rút ra cũng chậm lại

Dung Thiều thở càng nặng nề, dươиɠ ѵậŧ toàn bộ cắm vào tao huyệt của Đào Giang đột nhiên bất động, Thu Trạm hiểu ý, dùng đầu lưỡi chen vào chỗ kết hợp, cẩn thận liếʍ côn ŧᏂịŧ của Dung Thiều, một bên thì dùng hàm răng khẽ cắn âm đế của Đào Giang.

Khe thịt bị anh đẩy ra một chút, dâʍ ŧᏂủy̠ liền rót vào trong miệng Thu Trạm, anh nỗ lực nuốt hết mật dịch, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ mυ'ŧ ở nơi giao hợp của chồng cùng con trai mình.

Dung Thiều thong thả thao lộng, không bao lâu liền bắn ra một cổ nùng tinh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng bị Thu Trạm nuốt vào một ít.