Qua ngày hôm sau thì Thu Hành lại tới thăm Kha Nhi, lúc này không có Mai Hương xen vào nên hai huynh đệ trò chuyện rất tự nhiên, trong lòng giống như ăn mật vậy. Quả nhiên vào ngày thứ hai thì bệnh tình của Thu Kha đã tốt lên nhiều, tuy không thể để bị nhiễm phong lần nữa nhưng vẫn có thể xuống giường đi lại vài bước.
Vào ngày này, Thu Anh mới trở về phủ liền đi thẳng đến tây sương giống như trước đây, vừa vào thì thấy Thu Kha đang ngồi xếp bằng trên chiếc giường gỗ chạm khắc hoa văn tháo gỡ mấy cái vòng xích đồ chơi, hắn tiến lại gần nói: "Mới vừa khỏi bệnh đã chơi mấy thứ này rồi, con không sợ bị đau đầu hay sao."
Thu Kha nghe được giọng nói liền quay đầu nhìn, một nam nhân cao lớn hùng dũng đang sải bước đi về phía y, Thu Kha lập tức mỉm cười rồi ném mấy cái vòng xích qua một bên, giơ hai tay ra với phụ thân, Thu Anh ngầm hiểu, hắn dùng tay luồn dưới nách của ái nhi rồi ôm toàn bộ người vào trong lòng ngực, sau đó ngồi xuống giường, Thu Kha vòng tay ôm lấy cổ phụ thân rồi ngồi trên cặp đùi rắn chắc của nam nhân.
Khi Thu Anh vào phủ đã dặn dò Mai Hương không cần hầu hạ, lúc này trong phòng chỉ có mỗi phụ tử hai người, đương nhiên hành động không có chút cố kỵ, một tay của hắn bám trên eo của nhi tử, tay kia thì cẩn thận nhéo khuôn mặt Thu Kha, đau lòng nói: "Nhìn mặt con có chút khí sắc lại rồi, nhưng đang êm đẹp lại bị bệnh một trận thế này nên nhìn thật gầy."
Đối mặt với ánh mắt quan tâm của phụ thân, Thu Kha chỉ nghĩ đến nguyên nhân khiến y bị bệnh, không khỏi có chút chột dạ, vội vàng áp sát vào lòng ngực của phụ thân, mềm giọng nói: "Là Kha Nhi bất hiếu, khiến cho cha lo lắng."
Thu Anh nghe vậy hơi mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ về lưng của Thu Kha, nói: "Nếu con đã biết vậy thì nên tự chăm sóc bản thân thật tốt mới phải." Nói xong lại hỏi: "Ta nghe nói nhị ca con có đến thăm hỏi phải không?"
Đột nhiên phụ thân nhắc tới nhị ca, trong lòng Thu Kha lập tức chấn động, y miễn cưỡng khắc chế biểu tình trên khuôn mặt, làm giọng thật bình thường: "Vâng, nhị ca nghe nói con bị bệnh nặng nên có tới thăm hỏi, dặn con phải cố gắng dưỡng bệnh."
"Ừm." Thu Anh gật đầu, nói: "Huynh đệ các con có thể hòa thuận như vậy thật là phúc của Thu gia." Trong lòng lại nghĩ đến chuyện tuy hắn vẫn còn sung sức, nhưng tuổi của Thu Kha lại nhỏ, một khi...... Với tình cảnh như vậy của Kha Nhi, chỉ sợ là phải dựa vào hai vị ca ca kia thôi.
Thu Kha lại không biết suy nghĩ trong lòng của phụ thân, y cùng nhị ca mới làm chuyện đó, thật sự rất chột dạ, sợ phụ thân lại hỏi chuyện nhị ca nên y vội vàng ngẩng đầu lên, ngậm lấy đôi môi của Thu Anh rồi mυ'ŧ liếʍ, vừa hôn vừa nói: "Cha, Kha Nhi rất nhớ cha đó."
Thu Anh không kịp suy nghĩ thì đã kịch liệt hôn lại, hắn đẩy đầu lưỡi chui vào trong miệng của Thu Kha, giữa lúc môi lưỡi dây dưa thế này hai người đã nuốt rất nhiều nước bọt của nhau, hôn một hồi lâu mới buông ra được, Thu Anh thở hổn hển, nói: "Mấy ngày không thao đã khiến con phát lãng thế này hả ? Nhưng mà thân thể con vẫn chưa khỏi bệnh hoàn toàn, nhẫn nại một chút nhé."
Thu Kha vốn chỉ muốn lái sự chú ý của phụ thân đi chỗ khác, nhưng lúc này y lại thật sự nổi lên da^ʍ tính, nghe phụ thân nói không muốn thân mật, y liền nôn nóng, đành phải dùng hạ thể mềm mại của mình cọ xát lên chỗ thô to kia của phụ thân, sau vài lần cọ xát thì tiểu ngọc hành đã trướng to ra, y gắt gao ôm lấy Thu Anh, nói: "Con đã khỏe rồi, cha thương Kha Nhi đi mà."
Thu Anh vốn không phải thánh nhân, thấy ái nhi tao lãng đến như vậy, tất nhiên trong lòng vui như mở cờ, ngay sau đó thì hai cha con đã trần trụi mà quấn quít lấy nhau. Thu Kha có làn da trơn bóng trắng nõn, tuy rằng trước ngực không có bầu vυ' to lớn như nữ tử, nhưng núʍ ѵú của y lại rất phấn nộn dễ thương, Thu Anh ấn lên tấm lưng của ái nhi, đút hai viên đầṳ ѵú kia vào trong miệng mình, vừa hút vừa cắn, hôn đến nổi đầṳ ѵú run bần bật.
Thu Kha bị hắn nhấm nháp khiến cho cả người nóng hổi phát ngứa, tiểu ngọc hành ở phía dưới đã hoàn toàn dựng thẳng, đang cùng đại côn ŧᏂịŧ của phụ thân giao triền bên nhau, phía dưới ngọc hành còn thừa ra một tiểu huyệt, lúc này hoa môi đang khẽ nhếch lên, dính sát vào hai túi thịt to bự ở gốc dương cụ của phụ thân, cọ xát lẫn nhau, lại bị đám lông đen rậm rạp làm cho càng thêm tao ngứa, trong âʍ ɦộ tiết ra một chút dâʍ ɖị©ɧ. Thu Kha nhớ tới tư vị sảng khoái khi bị cắm vào tử ©υиɠ, nhục đạo càng thêm hư không, y vội vàng thúc giục : "Cha, người là một vị quan tốt, làm ơn thương xót con, mau thưởng đại nhục côn cho nhi tử đi mà."
Thu Anh hiếm thấy ái nhi gấp gáp như thế, hắn cảm thấy y hết sức đáng yêu, cũng không tiếp tục dày vò y nữa, hắn điều chỉnh vị trí một chút rồi nắm lấy dươиɠ ѵậŧ thô to nhét vào tao huyệt chật hẹp kia. Tuy dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra rất nhiều nhưng rốt cuộc cũng không đào bới huyệt, sau khi Thu Anh dùng lực mạnh như vậy thì buộc phải dừng lại, thầm nghĩ trong lòng: "Lỗ huyệt này nghỉ ngơi mới có mấy ngày, không ngờ lại có thể siết chặt như hồi khai bao, thật sự quá mất hồn." Nghĩ xong, hắn duỗi một tay đến chỗ phía trên âʍ ɦộ đang căng chặt của Kha Nhi, vân vê âm hạch nhỏ xíu.
Dương cụ thô dài cắm vào bên trong âʍ ɦộ, cả người Thu Kha mềm nhũn ra, giờ phút này lại bị nắm lấy chỗ quan trọng, hoa huyệt bỗng nhiên ứa ra một trận dâʍ ŧᏂủy̠, tràn ra phía ngoài âʍ ɦộ khiến cho dương căn lọt thỏm trong đám lông mao rậm rạp. Thu Anh nhân cơ hội này lại dùng sức cắm vào bên trong, qυყ đầυ phá vỡ tầng lớp thịt huyệt, chui vào chỗ sâu trong nhục đạo ướŧ áŧ, vừa vặn thao đến hoa tâm, chỉ còn thừa gốc rễ của nhục côn là không thể nhét vào, nhưng mà cũng đủ khiến cho Thu Kha nhi sảng đến nổi cả người đỏ ửng, kêu rên dâʍ ɭσạи.
Thu Anh vòng tay qua đầu gối để ôm chặt ái nhi, phần eo và hông xuất lực từ dưới lên trên, cắm hăng say đến nổi bên trong nhục huyệt run rẩy liên tục, dưới háng hai người ướt nhẹp một mảnh. Nỗi lo sợ của Thu Kha đã bị phụ thân đâm đến vứt ra sau đầu, y hoảng loạn an ủi tiểu ngọc hành dưới thân, một tay gắt gao bám ở trên bả vai phụ thân, giọng nói run lên: "Cha, cha thao sâu quá à ! A! Đâm chết con mất thôi !" Thu Anh thao đến sảng khoái vô cùng, nghe vậy hừ cười một tiếng, nói: "Còn chưa đút vào hết đã muốn bị thao chết rồi sao ?" Dứt lời, hai tay đột nhiên dùng lực nâng Thu Kha đứng dậy, tư thế đột nhiên thay đổi, thân mình của Thu Kha trầm xuống, côn ŧᏂịŧ to lớn lập tức lún vào thêm một đoạn, chọc vào giữa khe âʍ ɦộ mềm mại.
"A ——" Thu Kha hét lớn một tiếng, sung sướиɠ tột độ, âʍ đa͙σ co rút từng trận, dâʍ ɖị©ɧ ùng ục từ trong tử ©υиɠ trào ra ngoài, từ cổ tử ©υиɠ xối lên qυყ đầυ thô dày, thậm chí gậy thịt nhỏ bé của y cũng phun ra dương tinh, dính đầy trên bụng của Thu Anh.
Dươиɠ ѵậŧ thô dài bị âm tinh của ái nhi tưới lên nóng hổi, không ngờ lại trướng đại thêm vài phần, trên chóp mũi của hắn đã lấm tấm mồ hôi, cả người căng chặt cơ bắp, liên tục khuấy đảo và nghiền nát thịt huyệt mềm mại, chỉ là một lát sau đã thọc vào trong tử ©υиɠ ướt ướt mà quấy loạn, thao đến mức Thu Kha vừa đau vừa sảng, nước mắt chảy xuống đần đìa. Thu Anh rất là thực tủy biết vị, cố tình rút dương cụ ra khỏi tử ©υиɠ rồi đột nhiên đâm vào, túi trứng to bự đánh lên âʍ ɦộ phát ra một tiếng bang, sau đó thoải mái phóng ra nùng tinh dày đặc nóng hổi.
Thu Kha đã bị thao đến nói không ra lời, toàn thân mềm nhũn dựa vào ngực của phụ thân, môi khẽ nhếch lên rêи ɾỉ đứt quãng tiếng, nhục côn sau khi phun tinh thì bủn rủn từng trận, mật dịch ở trong tử ©υиɠ chảy ra liên tục, khiến Thu Anh thao đến càng thêm thoải mái. Hắn tiếp tục thao kịch liệt một hồi, Thu Anh không kìm nén nổi mà đâm qυყ đầυ vào sâu trong tử ©υиɠ rồi bắn ra một trận tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt.
Phụ tử hai người da thịt thân cận, gắt gao quấn chặt lấy nhau thở dốc không ngừng, Thu Kha yếu ớt nói: "Phụ thân thật tuyệt, thao chết ta mất rồi." Thu Anh cười cười hôn nhẹ lên vành tai của y, nói: "Ái nhi thật ngoan, nhưng ta vẫn chưa thấy đủ." Trong bụng của Thu Kha còn chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi, nghe vậy thì nhục huyệt không khỏi co rút vài cái, từ âʍ ɦộ lại chảy ra từng dòng dâʍ ŧᏂủy̠, y nhỏ giọng nói: "Kha Nhi sinh ra là người của phụ thân, chỉ cần làm cho người vui vẻ là tốt rồi." Ái nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy khiến trái tim Thu Anh nóng lên, du͙© vọиɠ lại tăng vọt, hắn ôm Thu Kha quay trở về giường, tiếp tục thao trận thứ hai.