Hôm sau khi Thu Kha tỉnh lại, y thấy mình đang nằm ở trong phòng, ánh sáng chói lòa biểu thị đã không còn sớm nữa, y ngây ngốc nhìn đỉnh giường một lát rồi mới ngồi dậy, nha hoàn ở bên cạnh vội vàng buông kim chỉ tiến lên đỡ y, nói: "Thiếu gia, người tỉnh lại rồi, cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa ạ, lão gia đã dặn dò là hôm nay phải để cho người nghỉ ngơi thật tốt."
Thu Kha vừa mới cử động thân thể liền cảm giác đau nhức ở một số nơi, đặc biệt là tiểu huyệt dưới thân vừa sưng vừa nóng, lập tức khiến y nhớ tới chuyện đêm qua, mặt liền đỏ gắt. Nhưng mà ngoại trừ mấy chỗ đau nhức trên người thì y không cảm thấy dính nhớp gì cả, hơn nữa lại vô cùng thoải mái, hẳn là phụ thân đã tự mình lau chùi sạch sẽ cho y, Thu Kha thầm nghĩ như vậy. Theo truyền thống của tổ tiên thì hôm qua là trung thu, nhưng các cấp quan viên đều không được nghỉ phép, Thu Kha biết phụ thân đã vào triều, trong lòng bực bội vì bản thân mê ngủ mà không biết phụ thân đi ra ngoài. Mai Hương cũng không biết trong lòng của tiểu chủ nhân đang rối rắm, chỉ nhanh nhẹn hầu hạ Thu Kha đứng dậy rửa mặt chải đầu rồi thay quần áo. Bởi vì trước khi ra cửa hắn đã nói với hạ nhân là đêm qua y bị cảm lạnh, cho nên Mai Hương không muốn để y ra khỏi phòng, hơn nữa Thu Kha phát hiện người y không tiện cử động nhiều, vì thế cả một ngày này y đành ngoan ngoãn ở trong phòng, đọc sách viết chữ để gϊếŧ thời gian.
Sau giờ ngọ, Thu Kha vẫn còn hơi mệt mỏi, y chợp mắt trong chốc lát, lúc tỉnh lại thì đã là thời điểm nhóm quan viên tan ca trực, nghĩ đến lát nữa thôi thì được gặp phụ thân rồi, trong lòng Thu Kha có chút vội vàng khó hiểu. Y dựa vào đầu giường mà miên man suy nghĩ, bỗng nghe Mai Hương kêu lên "Đại thiếu gia", Thu Kha quay đầu lại, liền thấy đại ca nhà mình từ ngoài tấm rèm chậm rãi tiến vào, trên người vẫn đang mặc công phục lục bào, hiển nhiên là không kịp thay quần áo mà vội vàng chạy tới đây. Khi Thu Giác dậy sớm ra cửa thì nghe nói tiểu đệ bị bệnh, trong lòng có lo lắng, đúng lúc hắn có mua mấy quyển thoại bản Dung Hoa Đường, cho nên lập tức đến xem Thu Kha nhân tiện đưa sách cho y. Hiện tại tuy rằng thấy tiểu đệ vẫn còn nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng nhìn sơ qua thì khí sắc đã tốt hơn, hắn liền yên tâm.
Đối với vị đại ca cùng một mẫu thân, hơn nữa lớn lên lại thập phần giống phụ thân, Thu Kha ngày thường rất kính trọng hắn, tuy rằng đại ca ngoài miệng không nói, nhưng thỉnh thoảng sẽ mang cho y chút đồ chơi hoặc mấy quyển thoại bản linh tinh, giúp cho y không cảm thấy nhàm chán khi ở một mình, trong lòng Thu Kha luôn biết ơn vị đại ca tốt bụng này.
Thấy tiểu đệ cũng không đáng lo ngại, Thu Giác chỉ dặn dò vài câu như chú ý mặc thêm quần áo để không bị cảm lạnh, sau đó liền rời đi, mấy năm trước hắn đã thành thân, hiện tại cũng đã làm cha, cho nên phải trở về phòng của mình sớm. Thu Kha không dám chần chừ, khoác xiêm y tiễn đại ca ra cửa. Bởi vì sinh bệnh, một mình Thu Kha ở trong phòng nhỏ dùng cơm, cầm đèn soi để lau người bằng nước ấm, sau đó đi xem mấy cuốn thoại bản mới mẻ do Thu Giác đưa tới. Một lúc lâu sau, Thu Kha cảm thấy khát nước nên gọi Mai Hương châm trà, chốc lát sau thì một chén trà nóng được đưa tới trước mặt y, nhưng bàn tay bưng trà lại không phải của nha hoàn. Thu Kha ngẩng đầu lên thì thấy phụ thân Thu Anh đã tự mình mang trà đến cho y, Thu Kha lắp bắp kinh hãi, vội vàng đứng lên, tùy tiện ném cuốn sách trong tay xuống bàn, khom người muốn hành lễ, Thu Anh thấy thế liền đi về phía trước một chút, khi Thu Kha cúi lưng thì đúng lúc nhào vào trong lòng ngực hắn.
Thu Anh đặt tách trà xuống bàn, đôi tay vòng qua ôm lấy ái nhi của mình, cười nói: "Kha Nhi nhiệt tình thật đấy, nhớ ta sao ?"
Dáng người của Thu Kha chỉ tới ngang tai phụ thân, hiện tại dựa vào trong lòng ngực phụ thân, ngửi được mùi hương quen thuộc kia, y không muốn buông ra chút nào, đôi tay không ngại xấu hổ mà ôm lấy vòng eo cường tráng của hắn, gật đầu nói: "Kha Nhi rất nhớ phụ thân, cả ngày cứ miên man suy nghĩ ."
Ái nhi trực tiếp thổ lộ nỗi nhung nhớ như vậy, Thu Anh kìm lòng không đặng, ra lệnh cho tất cả hạ nhân lui xuống, sau đó hắn lập tức vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Kha, cúi đầu ngậm lấy hai cánh môi, vừa liếʍ vừa mυ'ŧ, khiến toàn thân y càng thêm mềm mại. Bàn tay to lớn trượt xuống dưới cái eo thon thả cùng quả mông đầy đặn, hai người gắt gao ôm chặt lấy nhau, Thu Anh buông đôi môi bị hôn đến sưng đỏ ra, ôn nhu nói: "Phụ thân cũng rất nhớ Kha Nhi." Vừa nói xong, một tay đã vói vào áo trong rộng thùng thình của Thu Kha, vuốt ve da thịt mịn màng, " Phía dưới còn đau không ?"
Bàn tay của phụ thân đột nhiên sờ vào nơi quan trọng, lòng bàn tay ấm áp mang theo ký ức của đêm hôm qua, Thu Kha e thẹn nói: "Đã không còn đau nữa."
"Ha ha, để ta tự mình nhìn một chút." Vừa dứt lời, Thu Anh liền cởϊ qυầи nhỏ của ái nhi ra, đẩy đống sách trên bàn qua một bên, trải áo khoác của Thu Kha lên mặt bàn, sau đó đôi tay mạnh mẽ ôm Thu Kha tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi lên trên bàn. Bởi vì vừa mới đọc sách, cho nên ánh nến bên này càng sáng hơn một chút , Thu Anh dùng sức tách đôi chân trắng non mịn màng ra hai bên, cúi đầu nhìn. Khi nãy bị hôn môi, lại còn bị sờ mó, ngọc hành màu da kia đã lập tức cứng lên một nửa, hắn cảm thấy rất đáng yêu, nhẹ nhàng sờ soạng vài cái, khiến Thu Kha xấu hổ xoay mặt đi chỗ khác không dám nhìn.
Ngọc hành bị đẩy qua một bên, phía dưới chính là tiểu huyệt non nớt, sau một ngày nghỉ ngơi thì dấu vết bị thao kịch liệt đêm qua đã biến mất hơn phân nửa, chỉ còn lại một chút vệt đỏ chứng minh nó đã được khai bao. Nếu không phải tự mình tiến vào thì hắn thật khó tưởng tượng được hoa huyệt nhỏ nhắn như vậy lại có thể ăn hết toàn bộ căn thịt thô bự của hắn, Thu Anh không nhịn được vươn ngón tay ra, ngoáy ngoáy đào bới lỗ huyệt, vách thịt ướt nóng lập tức gắt gao quấn lấy ngón tay, dương cụ ở dưới háng dường như cũng nhớ thương tư vị được da^ʍ huyệt cắи ʍút̼, nhanh chóng sung huyết ngạnh cứng ngắc tạo thành một túp lều ngay đũng quần. Trong lúc nhất thời, phụ tử hai người đều động tình, Thu Anh một tay ôm lấy eo của ái nhi mà mυ'ŧ lưỡi hôn môi, phía dưới thì cắm vào hai ngón tay moi móc nộn huyệt, cũng không kịp ra lệnh cho Thu Kha cởϊ áσ ra, không bao lâu hai người da thịt cận kề ôm dính lấy nhau.
Thu Kha dù sao cũng chỉ là một nụ hoa non nớt mới chớm nở vào đêm qua, bị phụ thân chọc ghẹo như vậy sớm đã xuân tâm xôn xao, trên mặt giống như bị nướng than, cánh tay tự động vuốt ve chơi đùa ngọc hành cương cứng của mình. Phát hiện động tác của người trong lòng ngực, Thu Anh nhếch miệng cười mắng: "Kha Nhi không ngoan, sao chỉ lo an ủi có mỗi cây thịt của mình vậy, tới giúp phụ thân hầu hạ nó đi." Dứt lời, hắn rút ngón tay ra khỏi nộn huyệt, bàn tay to lớn bao phủ tay của Thu Kha, đồng thời nắm chặt hai căn thịt cọ xát vào nhau.
Cứ như thế làm được một lúc thì hai căn thịt đều đã ngạnh đến cực điểm, Thu Anh nhắm qυყ đầυ ngay âʍ ɦộ đã bị đào bới nãy giờ, thẳng lưng cắm vào tao huyệt ướt dầm dề "phụt" một tiếng, Thu Kha không kiềm chế được mà kêu lên: "Aaaa! Thật lớn......" Tuy chỉ mới nếm thử tư vị tìиɧ ɖu͙©, nhưng tao huyệt kiều nộn này dường như có chút thiên phú, không chỉ không bị khô khan, mà cực kỳ nóng ẩm, thịt huyệt tầng tầng lớp lớp bao vây chặt chẽ dương cắn thô tráng đang cố xâm nhập, khiến Thu Anh sướиɠ đến nổi quên hết mọi thứ, bất chấp sự thương tiếc, hắn dùng hết sức đâm vào hơn phân nửa, thầm nghĩ: "Đúng là tao huyệt ta yêu nhất, không uổng công vì y mà vứt bỏ luân thường đạo đức, chỉ mong có thể thao cái huyệt này đến già."
Không bao lâu sau, dương căn thô dài đã thao đến huyệt tâm, Thu Anh đứng ở trước bàn, hai tay xuyên qua đầu gối của Thu Kha nắm chặt lấy mông thịt, kịch liệt đâm rút, hai viên trứng dái xù xì đánh mạnh vào da thịt non mềm phát ra tiếng bạch bạch. Lỗ huyệt chật hẹp bị phụ thân nhét đầy đến căng phồng, những chỗ ngứa ngáy đều bị qυყ đầυ thô cứng chà xát, Thu Kha chỉ cảm thấy trong bụng nóng như lửa đốt, sung sướиɠ đến nổi nói không ra lời, chỉ có thể bám vào bờ vai rộng lớn của phụ thân, liên tục rêи ɾỉ, sau mấy trăm cú thúc thì tiểu ngọc hành cũng đã bắn ra dương tinh, tiểu huyệt theo đó mà mất khống chế ào ạt trào ra dâʍ ŧᏂủy̠. Qυყ đầυ của Thu Anh bị tao thủy hâm nóng đến co giật vài cái, thừa dịp phía sau huyệt của Thu Kha còn đang khoan khoái, hắn tàn nhẫn đâm thọc thật mạnh, càng thâm nhập thì âʍ đa͙σ càng thu hẹp lại cho đến khi đút hết nguyên cây thịt vào, lấp đầy tiểu hoa huyệt kiều nộn. Không hề e ngại phụ thân thao nhập tử ©υиɠ sâu như vậy, thân thể Thu Kha mềm như bông, y vừa đau vừa sướиɠ tận trời, si ngốc kêu lên: "Côn ŧᏂịŧ cắm vào sâu quá...... Phụ thân thao nát tiểu huyệt của nhi tử mất thôi."
Cổ tử ©υиɠ bị căng ra phía trên dươиɠ ѵậŧ, vách thịt trơn trượt ướt mềm bao bọc đại qυყ đầυ mẫn cảm, trên trán Thu Anh nổi đầy gân xanh, hắn thở hổn hển, sảng khoái thiếu chút nữa là phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, hôn bừa bãi lên mặt của ái nhi nhà mình, nói: "Tâm can của ta, tử ©υиɠ con quá thoải mái, để phụ thân hảo hảo thao con thật sướиɠ nhé." Cự bổng thô to cứ như vậy mà tàn nhẫn cắm rút, nhiều lần đâm vào tử ©υиɠ, Thu Kha bị thao đến mức cả người tê dại, không thể nói được gì cả, tϊиɧ ɖϊ©h͙ thỉnh thoảng bắn ra vài giọt, mật nước từ trong hoa huyệt chảy ra ngoài nhỏ giọt xuống đất. Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hai người đều ướt nhẹp, Thu Anh xoa xoa mông thịt của ái nhi, chỉ một lúc sau tử ©υиɠ mềm mại đã được rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hầm hập.
Thu Anh cảm thấy vô cùng mỹ mãn, sợ ái nhi nếu cứ trần trụi như vậy sẽ bị cảm lạnh, hắn nghỉ ngơi một hồi liền rút dươиɠ ѵậŧ ra, dùng khăn lau sạch thân thể của bọn họ, ôm Thu Kha đã xịu lơ nằm lên giường, phụ tử hai người lại nói mấy câu đường mật, sau khi dỗ Thu Kha ngủ xong thì Thu Anh mới đứng dậy rời đi.