Nam Thành Chờ Trăng Về

Chương 44: Mua Vé Số

Thẩm Chỉ Lan cắn môi, im lặng cầm cặp sách đi tới bàn cuối trong góc phòng.

Sau khi tất cả mọi người đều đã về chỗ ngồi thì Trần Tử Phàm đột ngột đi vào.

Giáo viên chủ nhiệm khoa bất đắc dĩ nói: “Bạn học Trần Tử Phàm, tìm chỗ ngồi xuống.” Trần Tử Phàm tựa như người mất hồn, đi tới ngồi xuống chỗ ngồi của anh ta, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.

Anh ta nghĩ tới trong lúc tức giận anh họ đã nhắc nhở: “Thông minh lên chút, đừng để bị người khác lợi dụng.” Lúc nãy anh họ còn nói: “Người não bị úng nước là cậu mới đúng.” Đúng thật là đầu óc của anh ta bị hỏng rồi nên mới có thể nhìn con gái riêng là Thẩm Chỉ Lan ức hϊếp Mắt Gấu Trúc hơn ba năm.

Anh ta hồn bay phách lạc nhìn Thẩm Vu Quy.

Hình như cô cảm nhận được, quay lại nhìn qua.

Trần Tử Phàm sợ hãi nghiêng đầu qua chỗ khác hệt như có tật giật mình.

Thẩm Vu Quy: ??? Thanh niên này đang ngượng ngùng hả? Cô cười nhìn về phía Thẩm Chỉ Lan đang hận không thể tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống, vẫn đang khóc lóc nãy giờ, mắt sưng lên, lớp trang điểm cũng bị hỏng, để lộ gương mặt xấu xí.

Thẩm Vu Quy lại không thấy thoải mái.

Chỉ cần nghĩ đến việc chị cô đã phải sống như vậy ba năm, lòng cô lại lạnh như kim cương.

Như vậy vẫn chưa đủ.

Hết giờ học.

Thẩm Vu Quy là người đầu tiên đứng lên.

Cô chậm rãi bước đến trước mặt Thẩm Chỉ Lan vẫn còn đang hoảng hốt, bắt chước dáng vẻ vừa rồi của cô ta, tủi thân nói: “Em gái, bố đã mấy năm rồi chưa về nhà, không biết em có thể nói với mẹ em để bà ấy thả bố về nhà được không? Mẹ tôi đêm nào cũng khóc, khóc đến mắt sắp mù luôn rồi.” Thẩm Chỉ Lan: ...

Rõ ràng là một lời nói châm chọc nhưng Thẩm Vu Quy lại có thể nói một cách vô cùng nghiêm túc.

Nếu như không phải bản thân vừa nói một câu hệt như vậy thì Thẩm Chỉ Lan đã tưởng là thật rồi.

Cô ta cắn môi, không muốn mọi người nhìn mình châm biếm, khóc lóc chạy ra ngoài.

Thẩm Vu Quy và Trương Thiên Thiên cười đùa vui vẻ rời khỏi lớp để Trần Tử Phàm ngồi lại một mình nhìn bóng lưng của hai người rời đi.

Đúng lúc này điện thoại di động vang lên.

Anh ta nghe máy: “Anh họ?” Giọng nói bình thản của Phí Nam Thành truyền đến: “Buổi chiều anh sẽ đến trường đại học thị sát một hạng mục, cậu có ở đây không?” Trần Tử Phàm gật đầu, khẽ nói: “Em có.”

Buổi chiều không có tiết, Thẩm Vu Quy và Trương Thiên Thiên cùng đi ăn cơm.

Lúc ở căng tin lấy cơm, thím bán cơm sơ ý làm nước bắn lên tay áo của cô.

Trương Thiên Thiên hoảng sợ: “Từ Tâm cậu không sao chứ? Có nóng không? Các thím bán cơm đều được huấn luyện đó, tớ học ở đây ba năm vẫn chưa thấy có chuyện như vậy đâu, hôm nay sao lại lỡ tay vậy chứ?”

Thẩm Vu Quy:...

Còn tại sao nữa, vì cô xui xẻo thôi.

Thím bán cơm tỏ vẻ xin lỗi, rõ ràng không phải là cố ý.

Nhìn tay áo dính đầu mỡ, Thẩm Vu Quy bình tĩnh nói với Trương Thiên Thiên: “Cậu cứ lấy đại cho tớ vài món nhé, tớ về ký túc xá thay đồ.” Trương Thiên Thiên gật đầu.

Thẩm Vu Quy bước ra khỏi căng tin, bước chậm giữa sân trường.

Cô cầm điện thoại lên, mở phần mềm mua vé số ra, đang định kiểm tra thì nghe một giọng nói quen thuộc truyền đến từ trong vườn hoa: “Từ đầu đến giờ em chưa từng nói chị ấy là con gái riêng, là do Lưu Linh hiểu lầm mới truyền ra bên ngoài, sau đó em biết là anh không thích con riêng nên lại không dám nói ra thân phận của mình.

Anh Tử Phàm, em xin lỗi.” Thẩm Vu Quy quay đầu lại nhìn, thấy Thẩm Chỉ Lan kéo ống tay áo của Trần Tử Phàm, vô cùng đáng thương.