Chu Hậu Đông giải quyết xong Cốc Liên, anh cứ ngỡ chuyện này đã kết thúc, nhưng không ngờ a đàn bà Cốc Liên này không chỉ ác độc, còn tàn nhẫn, nhân lúc anh thả lỏng cảnh giác, trên đường về nơi ở thì đâm anh một nhát.
Đâm vào hết nửa con dao, máu chảy đầm đìa, lập tức nhuộm độ quân phục.
Chu Hậu Đông rút dao ra, nghe tiếng thét chói tai mất khống chế của Cốc Liên, anh ngã xuống đất.
Từ lần trước người đàn ông rời đi, đã một tuần rồi An Dịch không nhận được tin tức từ anh, cô liền bắt đầu nghĩ nhiều, có phải anh đã thoả hiệp rồi không, đồng ý kết hôn với ả đàn bà kia.
Một khi đã nghĩ nhiều thì sẽ không dừng lại được, cô hận người đàn ông không giữ lời hứa, lại qua mấy ngày, cô không chịu nổi sự dày vò này nữa, gửi một tin nhắn cho người đàn ông: “Chu Hậu Đông, dù lí do của chú là gì đi nữa, cũng đừng tới tìm tôi.”
Khi Chu Hậu Đông nhận được tin nhắn, đã là hai ngày sau, điện thoại anh vừa về tới tay, thấy tin nhắn cô gái gửi tới, anh lập tức gọi cho cô, nhưng số điện thoại đã bị huỷ đăng kí, rõ ràng là cô không muốn liên hệ với anh nữa.
An Dịch đổi số mới, cũng đổi luôn chỗ ở, cô dọn tới nhà Liễu Họa, hai người ở chung cũng tính vui vẻ, chỉ là lúc không tập múa sẽ không khỏi nhớ tên đàn ông chết tiệt kia.
Miệng vết thương của Chu Hậu Đông vừa khép lại đã chờ không được, anh cần phải đi tìm An Dịch, trái tim anh ngứa ngáy, người đang ở quân đội nhưng hồn đã bay nhanh đến bên cô gái từ lâu.
An Dịch vì không muốn nhớ tới anh nữa, ngày nào cô cũng tập múa tới khuya, rất mệt, nhưng người đàn ông cũng ít xuất hiện trong đầu cô hơn.
Lúc Chu Hậu Đông tới phòng tập múa của An Dịch đã là buổi tối, anh biết cô gái lén gạt anh chuyển nhà, nếu không phải Liễu Họa nói với anh, có lẽ đêm nay anh vẫn chưa tìm được cô.
An Dịch một mình luyện tập trong phòng tập múa trống vắng, cô mặc bộ váy ba lê trắng tinh, giống một con thiên nga trắng, nhón chân rồi khép sát lại, dáng người duyên dáng khiến Chu Hậu Đông đứng nhìn lén ở ngoài cửa hít thở nhanh hơn.
Anh yêu cô gái như vậy, mặc đồ ba lê có loại cảm giác thiếu nên không tên, chi nhìn hai chân thon dài cũng đủ khiến anh cứng.
An Dịch đâu biết ở ngoài cửa đang có người nhìn lén, cô uyển chuyển nhảy múa, nhảy vài lần, bước chân nhẹ nhàng không tưởng nồi.
Chu Hậu Đông nhìn mà sôi trào máu nóng, cây gậy thịt dưới háng khiến quân phục nhô lên một cục lớn, anh đá văng cửa bằng một chân, sải bước tới, khí thể bức người, doạ cô gái sợ hết hồn.
Thiên nga nhỏ An Dịch nhìn thấy người đàn ông, cô vội vàng chạy vào phòng thay đồ, vẻ mặt của anh kiểu nóng lòng nuốt sống cổ.
Đóng cửa lại, cô hoảng loạn dựa vào tường, người đàn ông ngày nhớ đêm mong đang ở bên ngoài, rõ ràng có nhớ muốn chết, giờ lại trốn tránh không gặp, thật buồn cười.
“Mẹ nó em nhanh mở cửa cho ông mau.” Chu Hậu Đông đứng ngoài cửa quát.
Lúc này nếu An Dịch mở cửa, nhất định sẽ bị nện mạnh một trận, cô nói bằng âm giọng run rẩy: “Không phải tôi bảo chú đừng đến tìm tôi nữa sao, chú đọc không hiểu ha?”
“Chỉ mấy dòng chữ đã muốn lừa gạt tôi, em nghĩ ông đây là đồ ngốc sao?” Nếu cô gái không mở cửa, Chu Hậu Đông đành phải phá cửa xông vào.
“Chú đừng lại... Lại đây, chỗ này có camera, cẩn thận tội tố cáo chú cưỡиɠ ɧϊếp. Cùng nam nhân ánh mắt đối ở bên nhau, An Dịch sau này lui.
“Cưỡиɠ ɧϊếp? Vậy em tố cáo đi, hôm nay ông tới đây là vì muốn cưỡиɠ ɧϊếp em.” Trên đường Chu Hậu Đông đến đây đã nghĩ ra mấy trăm tư thế để trừng phạt cô bé không lương tâm này.
An Dịch bị người đàn ông ép đến góc tường, còn chưa phản ứng lại, người đàn ông đã túm cô lại, xoay người đà lên tường.
“Thành thật chút đi!” Chu Hậu Đông rút dây lưng quân đội bên hông ra, anh trói chặt tay cô gái, đồng thời kéo đồ ba lệ ra.
“Lão già khốn nạn này.” An Dịch không phản kháng được, đồ ba lệ bị xé rách, làn da trắng như tuyết sáng chói khiến người đàn ông thở gấp, mông cô vềnh cao, người đàn ông đứng sau cứng, cây gậy thịt cương cứng chĩa vào cô.
“Cứ không buông đấy, ai bảo em không nghe lời, đã hứa chở tôi, nhưng sau lại muốn rời khỏi tôi.” Chu Hậu Đông gắt gỏng cởϊ qυầи bó xuống, nửa người dưới trơn tuột lộ ra hoàn toàn, anh dùng ngón tay vuốt ve nụ hoa nhỏ thít chặt, xúc giác thô ráp cọ sát khiến miệng của mình run rẩy.
“Ưʍ... Đừng sờ...” An Dịch rạo rực xuân tình vì bị người đàn ông sờ, nụ hoa nhỏ đã quen dâʍ đãиɠ tiết ra chất nhầy.
“Tiểu Dịch mặc đồ ba lệ thật thiếu nện, nếu mỗi lần lên sân khấu biểu diễn, cửa mình ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chú sẽ
nóc cây gậy thịt từ trong đũng quân ra, dươиɠ ѵậŧ sưng to chảy ra nhiều tuyến tiền liệt dịch, anh chọc ở miệng của mình ma sát, thịt mềm hồng nộn dính đầy chất lỏng.
“Đừng ma sát... Ưʍ... Cắm vào đi... Chú cắm vào cho tôi đi.” Miệng của mình của An Dịch ngứa ngáy khó nhịn, cô nhịn không được ra lệnh cho người đàn ông cắm vào.
“Đồ để tiện, còn học được cách ra lệnh cho tôi.” Chu Hậu Đông năm chuôi thân, dùng sức thọc qυყ đầυ vào cửa
mình, không dừng lại mà tiếp tục đâm mạnh, cây gậy thịt to dài lút cán, vòng eo cường tráng đong đưa va chạm, phần háng đập vào mông vang lên tiếng “Bạch bạch”.
“Sâu chút nữa... Chơi chết tôi... Chơi chết tôi!” Cửa mình của An Dịch giàn giụa nước vì bị đâm, cô dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ, nụ hoa nhỏ cắn chặt chuôi thân.
Chu Hậu Đông hăng say nện, cây gậy to tím đen căng kín của mình, qυყ đầυ ma sát nếp gấp ở trong chỗ sâu, dâʍ ɖị©ɧ bị chèn ra, trong nếp nhăn, dâʍ ɖị©ɧ bị đè ép ra tới, hai viên tinh hoàn lớn phối hợp va đập, nên mạnh liên tục mấy trăm cái, miệng của mình trắng nõn liền chín tục, mở rộng để cây gậy thịt ra vào tuỳ thích.
Người An Dịch rã rời, cô không chịu nổi cú đấm mạnh của người đàn ông, cơ thể từ từ xụi lơ, mãi đến khi bị đè xuống đất, người đàn ông cưỡi trên mông cô từ sau, cây gậy thịt to khoe đâm mạnh đến cùng, qυყ đầυ chọc thủng tử ©υиɠ.
“Bị trói nện thế nào, ông đây nên trói em lại suốt đời.” Nữa người trên của cô gái dưới thân là chiếc váy ba lê trắng tinh hoàn hảo không hư hỏng gì, nửa người dưới lại trần như nhộng, bờ mông vểnh cao bị Chu Hậu Đông nắm lấy xoa nắn, cây gậy thịt tím đen đun sâu vào nhiều lần, qυყ đầυ đâm đến tử ©υиɠ rồi va đập, lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra, chảy ướt phần lôиɠ ʍυ quanh háng.
“A... Mạnh quá... Nụ hoa nhỏ rách mất... Ưʍ...” Khi An Dịch múa thì giống con thiên nga trắng cao quý, nhưng giờ đây lại bị người ta đè xuống đất nện mạnh một cách hèn mạt, cô cũng không để ý, cứ dùng sức chơi chết cô
đi.
Chu Hậu Đông thở gấp gáp nặng nề, anh yêu muốn chết dáng vẻ chủ động van cầu mây mưa của cô, anh va đập một cách hung dữ mạnh mẽ, miệng vết thương mới tốt lên ở bụng đã rách ra dưới tần suất dữ dội.
Máu tươi lan ra theo bằng vải, nhưng anh cũng không quan tâm, tìиɧ ɖu͙© cao độ khó có thể thỏa mãn, chỉ có làʍ t̠ìиɦ mới có thể làm dịu đi cơn đau của anh.
Khứu giác An Dịch bình thường, cô cũng ngửi thấy mùi máu, nhưng kɧoáı ©ảʍ mạnh lan khắp cả người, cô đầu còn tâm trạng nghĩ tới việc người đàn ông phía sau bị thương.
“Ưʍ... Chú... Ưʍ... Thật giỏi...” An Dịch bị người đàn ông nên đến nỗi cơ thể bò về phía trước, sức lực quá dồi dào, bờ mông tê dại, cửa mình càng mẫn cảm, bị cây gậy thịt đâm toàn là dâʍ ɖị©ɧ.
Chu Hậu Đông dần dần không thấy đau nữa, kéo cô gái qua, nắm mông cô tàn nhẫn đưa về phía hàng mình, chuối thân to khoẻ cắm đảo lộn của mình, tốc độ tuần suất cao liên tục hơn mười phút đã đưa thằng cô lên đình.
An Dịch lớn tiếng rêи ɾỉ, cơ thể co giật run rẩy, nụ hoa bắn ra lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ.
Sau khi cô gái lên định, Chu Hậu Đông đặt cô gái ở tư thế doggy, nửa người trên của anh đè trên lưng cô, vòng eo tam giác hung mãnh đóng cọc, dưới tốc độ thọc vào rút ra cao nhất, qυყ đầυ đâm thẳng đến tử ©υиɠ, lỗ tiểu bành trướng thít chặt, anh gầm ồm ồm ra tiếng.
“Ông đây muốn bắn.” Cuộc làʍ t̠ìиɦ hấp tập lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã đến phần cuối, Chu Hậu Đông bắn mạnh ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc hơn nửa tháng nhét hết vào tử ©υиɠ.