“Sao lại đột ngột vậy, ở quân đội có việc sao?” Sẩm tối An Cầm Lệ vừa về tới nhà, người đàn ông đã nói với cô, kì nghỉ tạm thời hủy bỏ, phải trở về quân đội ngay.
Lần này Chu Hậu Đông cũng không xin nghỉ mấy ngày, anh vốn chỉ định về xem thử, ai ngờ mình sẽ bị nữ sắc dây dưa, đi lính đã mấy năm rồi, chưa từng phá giới (1) như vậy.
(1) Phá giới: Phá bỏ những điều ngăn cấm giới luật mà bản thân đã tuân theo để làm theo sở thích của cá nhân mình.
“Lần này anh về quá hấp tấp, em cũng luôn ở nhà mẹ, vất vả lắm mới về, chưa kịp làm món ngon gì cho anh nữa.” Trong giọng nói của An Cầm Lệ mang theo ý xin lỗi.
“Không sao đâu, lúc em không có nhà, Tiểu Dịch rất biết cách chăm sóc người khác.” Chu Hậu Đông không muốn có bất kì tiếp xúc gì với An Cầm Lệ nữa, An Dịch đứng ở phía sau, anh không muốn bây giờ cô gái sẽ không vui.
An Dịch đối diện với ánh mắt cực nóng của người đàn ông, cô xoay qua một bên, hormone đáng ghét không có chỗ phát tiết, người đàn ông lại động ɖu͙ƈ với cô.
“Vậy anh đi nhanh đi, đi bây giờ thì sáng mai là đến rồi.”
“Ừm, vậy anh đi nhé.” Chu Hậu Đông vẫn luôn nhìn cô gái ở phía sau, nhưng nét mặt của cô gái, tới một ánh mắt cũng không nhìn anh.
An Dịch biết người đàn ông có ý gì, phải về quân đội rồi nhưng vẫn muốn chơi cô, có biết xấu hổ không vậy.
Chu Hậu Đông phải về quân đội nên anh liền thay quân phục, thân hình cao lớn rắn rỏi mặc cái gì cũng đẹp, thay quân phục, làm tôn lên sự hùng dũng mạnh mẽ và trưởng thành khác của anh, hoàn toàn không giấu nổi hương vị đàn ông, An Dịch nhìn liền động lòng, nhưng ai bảo mấy ngày nay người đàn ông ăn hϊế͙p͙ cô thảm làm gì, nên cô mới không cho anh sắc mặt tốt.
Chu Hậu Đông không cam lòng mà lên xe, trước khi lái xe đi anh còn hạ cửa kính xuống nói: “Tôi đi đấy.”
Giọng điệu rất nặng nề, anh không tin cô gái không hiểu là có ý gì.
An Dịch chờ người đàn ông lái xe ra khỏi sân, cô đi theo An Cầm Lệ về nhà, khoảng một tiếng sau, cô mới thấy mình đã sai rồi, người đàn ông đi xong lỡ đâu lần sau về quên cô mất thì sao đây, không xong rồi!
An Dịch tìm cớ ra ngoài đổ rác rồi liền đuổi theo, cô tưởng rằng nhất định người đàn ông đã đi rồi, ai ngờ xe quân đội màu xanh quen thuộc đang dừng ở đầu hẻm, người đàn ông đang dựa vào đầu xe hút thuốc, hình ảnh kia có thể khiến cô nhớ cả đời.
“Chu Hậu Đông!” An Dịch gọi thẳng tên của người đàn ông.
Chu Hậu Đông nhìn thấy cô gái thì không thấy ngạc nhiên chút nào, dường như anh xem đó là đương nhiên, anh nhả ra từng làn sương khói, sau đó ném điếu thuốc xuống đất, rồi nói với cô gái: “Mẹ nó em còn không qua đây.”
Thật ra An Dịch rất kϊƈɦ động, cô cũng không che dấu mà chạy như bay qua, nhảy dựng lên quấn lấy người anh.
“Sao chú lại không đi?” An Dịch dựa vào trong lòng ngực anh rầu rĩ hỏi.
“Em nói xem, ai bảo có người nào đó không nói gì với tôi cơ.” Chu Hậu Đông lưu manh nắm bờ ʍôиɠ của cô gái.
“Hừ! Chú mau cút đi.” An Dịch bảo người đàn ông cút nhưng lại dựa vào ngực người đàn ông, cô cũng không ngẩng đầu lên.
“Chờ tôi sờ đủ rồi thì tôi sẽ cút.” Xung quanh không có ai nên gan Chu Hậu Đông đặc biệt lớn.
“Khốn kiếp.” Da mặt người đàn ông đúng là dày mà, không cần chút xíu mặt mũi gì hết.
“Mẹ em đâu? Không ra đây theo chứ.” Chu Hậu Đông ôm thân thể mềm mại của cô gái mà tâm viên ý mã (2), nghĩ đến việc mấy tháng mình rời đi không được chạm vào cô gái, anh đã đau lòng thay cho con rồng của mình.
(2) Tâm viên ý mã: Tư tưởng, tâm tình không khống chế được, suy nghĩ lung tung; sớm nắng chiều mưa; thất thường; nghĩ đông nghĩ tây; tâm phiền ý loạn
“Đang ở nhà xem TV.” An Dịch cảm giác được rõ ràng thứ đồ chơi cứng rắn dưới háng của người đàn ông.
“Muốn ʍút̼ vài cái cho tôi không.” Chu Hậu Đông không biết xấu hổ đề nghị.
“Chú cút đi cho tôi.” An Dịch thấy mình thật sự bị người đàn ông lừa rồi, rõ ràng trước kia đứng đắn lạnh nhạt lắm cơ mà, lúc đó có quyến rũ bao nhiêu lần cũng không quyến rũ được, bây giờ thì trái ngược rồi, không cần kϊƈɦ thích thì phía dưới cũng đã cứng.
“Nói thật nhé, tôi đi rồi thì trong vòng mấy tháng em sẽ không được ăn thứ đồ chơi này đâu.” Chu Hậu Đông ưỡn hông ma sát cô gái bằng đống lớn đang cương cứng.
“Tôi không ăn đâu, chú mau đi đi.” An Dịch rời khỏi lòng ngực của người đàn ông.
“Nếu em không ăn, vậy tôi đi trước nhé, ở quân đội có rất nhiều người tranh nhau ăn đấy.” Chu Hậu Đông xoay người đi.
“Chú! Chú!” An Dịch thật sự bội phục, cô ấp a ấp úng mãi, cuối cùng vẫn gọi anh lại: “Chú đừng đi, chú lại đây.”
Đúng là gừng càng già càng cay, Chu Hậu Đông thật là thủ đoạn, anh ôm cô gái chui vào chỗ tối om.
“Móc ra đi!” Chu Hậu Đông gấp không chờ nổi đưa hông về phía cái miệng nhỏ của An Dịch.
An Dịch ngửi cái mùi đặc thù ở dưới háng của người đàn ông, lại thấy rất thích, cô vươn tay ra sờ đống lớn phồng lên ở đũng quần, cô quyết đoán cởi thắt lưng ở eo người đàn ông ra.
Vừa cởi thắt lưng, quân phục liền lỏng lẻo ra, bên trong anh là áo ba lỗ màu trắng, quần phía dưới không còn thắt lưng, vòng eo mạnh mẽ dưới lưng quần, đường nhân ngư (3) gợi cảm như ẩn như hiện, rất là dã tính.
(3) Đường nhân ngư: Chỉ phần cơ bụng ở hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V.
“Thứ đồ chơi này không có gì khác cả, chỉ có lớn thôi, nhanh móc ra ăn đi.” Chu Hậu Đông đã nhịn không được, qυყ đầυ đã sắp chui ra.
An Dịch nuốt nước miếng “Ừng ực”, cô run rẩy kéo phẹt bơ tuya xuống, qυầи ɭót màu đen bọc lấy con rồng đang say ngủ phác họa ra hình dạng kinh khủng, độ cung cường tráng khiến người ta sợ hãi.
Chu Hậu Đông không còn nhẫn nại nữa, anh cởi qυầи ɭót xuống, con rồng lập tức bật ra, chuôi thân tím đen mạnh mẽ to dài, có chút cong lại, cũng không phải thẳng tắp.
Cây gậy thịt của đàn ông thì muôn màu muôn vẻ đủ loại hình dạng, nhưng thứ đồ chơi này của Chu Hậu Đông thì thuộc hạng hoàn mỹ, không nói tới việc to lớn thì còn có chút uốn cong.
An Dịch thấy thứ đồ chơi này của người đàn ông cũng được kha khá rồi nhưng vẫn thấy sợ hãi, sao lại lớn như vậy được chứ?
Cầm chuôi thân, mở cái miệng nhỏ ra, cô không ngậm lấy luôn mà đặt đầu lưỡi ở trêи qυყ đầυ càn quét.
“Sít! Con mẹ em!” Cây gậy thịt của Chu Hậu Đông không nhịn được liền chấn động, dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ thì có kɧօáϊ cảm mạnh hơn so với việc ngậm lấy nuốt xuống.
An Dịch không khách sáo mà dùng đầu lưỡi khảy lên xuống, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy qυყ đầυ cực lớn rồi ɭϊếʍ, không bỏ qua cả khe rãnh, ɭϊếʍ kỹ càng từng vòng một, qυყ đầυ căng lên bị ɭϊếʍ toàn là nước miếng.
“Em đúng là yêu tinh ăn thịt người không nhả xương mà, tôi sắp bị em mê hoặc chết rồi đấy.” Chu Hậu Đông không chịu được kɧօáϊ cảm liền cong eo lại, phần hông áp sát về phía trước.
Cây gậy thịt thô dài phình to lên, mã mắt chảy ra tuyến tiền liệt dịch tanh tưởi, khi An Dịch quấn lấy mã mắt ɭϊếʍ đã ăn đầy miệng, cô cũng không ghét bỏ mà nuốt hết xuống, sau đó cái miệng nhỏ liền mở ra nuốt qυყ đầυ xuống.
“Hừ… Tôi thật sự muốn chết mất.” Chu Hậu Đông sống hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên có loại cảm giác lưu luyến bịn rịn, đều do lỗi của thứ lẳиɠ ɭơ này cả.
Cô gái ngồi xổm dưới háng anh, cái miệng nhỏ ngậm lấy qυყ đầυ nuốt xuống, anh có thể cảm thận được khoang miệng đang tiết ra một lượng lớn nước miếng, dù cho cô gái đang nắm lấy cây gậy thịt nuốt vào nhả ra thì nó vẫn sưng to khó chịu.
An Dịch ra sức tăng nhanh tần suất nuốt vào nhả ra, khiến người đàn ông sinh ra kɧօáϊ cảm, nhưng cây gậy thịt quá to, cái miệng nhỏ cũng đã tê hết cả lên.
“Ngậm sâu một chút, thật sướиɠ!” Chu Hậu Đông ấn gáy cô gái xuống, tăng nhanh tần suất nuốt khiến anh thoải mái thô lỗ gầm ra tiếng.
Cái miệng nhỏ của An Dịch bị qυყ đầυ căng lên đến mức tận cùng, qυყ đầυ va chạm loạn xạ ở trong khoang miệng, vách miệng bị cọ đỏ bừng, miệng cô đầy mùi tanh, cô kẹp chặt cái miệng nhỏ, người đàn ông ở trêи không nhịn được liền run rẩy người.
Tình ɖu͙ƈ đang nóng lên, khẩu giao phê tận trời, cái miệng nhỏ chặt chẽ, tất cả những điều này đều giục người đàn ông bắn ra, vào giây phút then chốt, An Dịch bỗng nhả ra.
Cô nắm túi trứng dái đang thít chặt của người đàn ông rồi nói: “Chú ở quân đội sẽ lên giường với người khác sao?”
Chu Hậu Đông nghe thấy cô gái nói vậy liền đỏ mắt, trong giọng nói bí mật mang theo tình ɖu͙ƈ nồng đậm nói: “Sẽ tích trữ hết tϊиɦ ɖϊƈh͙ cho em, lúc tôi về từ quân đội sẽ bắn đầy cái hang nhỏ của em.”
An Dịch rất hài lòng với đáp án của người đàn ông, cô ngậm lấy qυყ đầυ, đầu lưỡi ɭϊếʍ quanh ma sát mã mắt, từng dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ đậm đặc bắn vào khoang miệng dưới tiếng thở gấp của người đàn ông.
Vừa đậm đặc còn nhiều, vả lại còn tanh, An Dịch sẽ nhớ mãi mùi vị tϊиɦ ɖϊƈh͙ của ông chú này cả đời.
Chu Hậu Đông đi rồi, An Dịch ngậm đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ trong miệng, đứng một lúc lâu ở đầu hẻm.
Cô chờ người đàn ông trở về từ quân đội bắn đầy hang động nhỏ của cô.