Tưới Lên Nụ Hoa

Chương 25: Sinh ly tử biệt

Trên người trãi đầy miệng vết thương lớn lớn bé bé sau gần hai tháng đã hoàn toàn khôi phục lại như cũ, cô rốt cuộc cũng có thể giải thoát khỏi sự khống chế của hắn mà đi học, thần kinh căng chặt cũng tạm thời nhẹ nhàng thả lỏng ra.

Xe ngừng ở đối diện cổng trường, cách cổng một khoảng không xa, cô quỳ gối dưới ghế điều khiển, giải quyết tính dục giữa háng hắn, còn có nửa giờ nữa là vào học ,hiển nhiên là đã không kịp.

Hắn ấn đầu cô xuống dùng sức cắm vào, lặp đi lặp lại động tác đem yết hầu chọc đến nôn khan, ép đầu cô tới mất thấp nhất, cô nhắm chặt hai mắt nhịn xuống.

Giằng co hơn nửa tiếng, miệng bị thao đến không khép lại nổi , cô lúc này mới nếm được vị tϊиɧ ɖϊ©h͙, hàm chứa sau đó nhanh chóng xuống nuốt.

“Cảm ơn lão công, ăn ngon.” Ngẩng đầu tươi cười tươi đẹp nhìn hắn, Tạ Viễn Lâm nhìn nhìn thời gian.

“Đi học đi, buổi chiều bốn giờ tôi sẽ đón em.”

“Vâng.”

Trước khi đi, ôm cổ hắn lưu luyến không rời hôn hôn, bàn tay to trên eo càng ôm càng chặt, thiếu chút nữa cô còn cho rằng lại muốn ở trong xe làm thêm một lần nữa, hắn mới bằng lòng bỏ qua.

Đại bộ phận người ở phòng thí nghiệm đã đi ăn cơm, cô tránh ở trong WC súc miệng ba lần mới cảm giác trong miệng không còn ghê tởm.

Tìm được văn phòng giao sư, cô giáo đưa tư liệu đã chỉnh sửa tốt của ngọn núi kia cho cô.

“Miêu Vãn a, em tìm cái này để làm cái gì? Ngọn núi này đã bán đi, lần trước trường học đã nói cho cô biết,không thuộc quản lí của chúng ta nữa, nghe nói là muốn khai phá thành một địa điểm du lịch sinh thái.”

“Cảm ơn giáo sư, chỉ là em có chút tò mò với ngọn núi này mà thôi, nên muốn tìm hiểu một chút.”

Giáo sư cười cười, nếp nhăn khóe mắt xếp lên nhau, “Gần đây số lần lão công xin nghỉ cho em không ít, trong nhà xảy ra chuyện gì sao? Hay là, hai vợ chồng em đang xảy ra tranh chấp?”

“Vâng…… Có một số việc.”

Cô nhấp môi bộ dáng ngượng ngùng,giáo sư cũng không hỏi thêm nữa.

Ở nhà vài ngày, có khi là đang ngủ mơ màng vẫn nghe được Tạ Viễn Lâm gọi điện thoại, Miêu Nhất lại lần nữa bị mang về ngọn núi kia, muốn cứu hắn nhất định phải lén đến đó.

Địa hình vị trí ngọn núi này thực quá phức tạp, nếu Tạ Viễn Lâm là muốn xây một cái đường hầm ngầm , vậy dựa theo thổ chất ở đó, chỉ có một nơi là có khả năng để hắn xây dưng nhất .

Cô dùng một buổi chiều để nghiên cứu phương án, xác nhận có mấy còn đường có thể đi vào, nhưng vấn đề cuối cùng là, cô không có bất cứ cơ hội nào để đến được đó , mỗi ngày đều phải sống thấp hèn ở dưới mí mắt hắn, căn bản tìm không thấy bất cứ lý do gì để có thể ra khỏi cửa .

Buồn rầu nắm tóc thở dài, nhìn thời gian của đồng hồ trên tường, buổi chiều 3 giờ, còn một giờ.

Đại bộ phận người ở phòng thí nghiệm đều đã trở lại.

“Miêu Vãn a, cô có biết là mấy ngày cô nghỉ học thì có một học trưởng năm ba cùng khoa chúng ta đến tìm cô không ?”.

Cô nghĩ nghĩ, người duy nhất biết cô đã kết hôn còn không từ bỏ mà tiếp tục theo đuổi , thì cũng chỉ có cái vị lần trước kia, tự chủ trương lấy tư liệu cho cô, hại cô bị Tạ Viễn Lâm nhìn thấy mà ăn một cái tát.

“Anh ta tìm tôi có chuyện gì sao?”

Nữ sinh trước mặt chỉ chỉ vào phần tư liệu trên tay cô, “Anh ta hình như cũng đang điều tra ngọn núi này,chỉ là giáo sư cũng không đưa cho anh ta, nói là phải cho cô, sợ kết quả điều tra của hai người giống nhau.”

Rất kỳ quái, trừ bỏ cô hẳn là sẽ không ai sinh ra nghi ngờ đối ngọn núi này mới phải.

“Học trưởng kia hiện tại ở đâu?”

“Lúc này, hẳn là văn phòng ở lầu 4 của giáo sư đi.”

Cô nhìn thời gian còn có 40 phút, đứng dậy muốn xuống lầu tìm hắn.

Quả nhiên ở cầu thang liền gặp được hắn.

“A, Miêu Vãn.” Hắn mang mắt kính văn nhã nhìn cô cười, “Đã lâu không gặp, gần đây số lần xin nghỉ của em thật nhiều, tôi cũng định tìm em đây.”

“Tôi có nghe nói, anh cũng đang điều tra ngọn núi kia phải không? Trong tay tôi vừa lúc có tư liệu về phần dưới của núi, anh có tiện nói cho tôi biết về phương hương điều tra của anh đến đâu rồi không?”

“Đương nhiên, anh chỉ là đối với ngọn núi kia rất tò mò mà thôi, nghe nói là muốn khai phá, nhưng địa chất của chân núi kia căn bản không dễ dàng khai phá thành một địa điểm du lịch , còn cách nguồn nước rất xa, theo lý thuyết thì không ai muốn khai nó phá thành một khu du lịch sinh thái cả, hơn nữa anh có đi thực địa dò qua,cây chung quanh trên núi thụ đã đã bị đốn ngã xong rồi.”

Cô cau mày, lại nghe hắn nói, “Anh cảm thấy, hình như có người muốn biến nơi đó làm một kho vũ khí.”

Hắn vội vàng cười cười, “Đương nhiên cái này chỉ là suy đoán của anh thôi, em không cần kinh ngạc như vậy , chỉ là ngày mai anh và giáo sư Lục sẽ đến để tìm hiểu thêm.”

“Từ từ! Có thể thêm tôi vào được không ,tôi cũng muốn đi!”

Cô kích động nói, làm trên mặt hắn có chút kinh ngạc, “Có thể, không thành vấn đề, anh cùnggiao sư Lục nói một tiếng là được.”

“Cảm ơn!”

Rốt cuộc đã tìm được một lý do biện minh rồi .

“Núi? Ngọn núi nào?”

“Cách chân núi không xa, giao sư muốn đi làm một nghiên quan trọng, cho nên muốn em đi theo.”Cô tận lực đem thanh âm của chính mình nói ra thật kiên định, nghe được sự chột dạ.

Tạ Viễn Lâm lái xe mắt nhìn thẳng phía trước, ừ--- một tiếng sau,cũng không nói gì thêm.

Thấp thỏm bất an đến sáng sớm ngày hôm sau, hắn đưa cô đến trường học, rốt cuộc cũng được như ý nguyện ngồi trên xe Lục giáo sư, cùng đi chân núi.

Nhìn ngoài cửa sổ xe, không biết có phải nguyên nhân là do nói dối hay không , mà cô có loại dự cảm không tốt lắm.

Đường lên núi đã bị phong kín, vòng hai vòng mới tìm được một con đường đất duy nhất cạnh sườn núi là có thể đi lên .

Nhìn kim chỉ nam, xác nhận lên núi tìm kiếm mấy trăm chỗ rất có khả năng là nơi mà Miêu Nhất bị nhốt.

“Em nhìn thấy một bức tường bằng gạch được dựng lên ,mọi người cẩn thận một chút, bên trong rất có khả năng sẽ có người.”

“Được.”

Quả nhiên, thật sự là có.

Là hai gã bảo tiêu bên hông mang theo súng, một thân tây trang màu đen,có thể xác định không phải là quân nhân.

Giáo sư Lục ghé vào tảng đá ẩn núp, quay đầu nghiêm túc nói, “Nơi này có thể là kho tư nhân súng ống đạn dược , báo án tương đối sẽ an toàn hơn.”

“Có thể quay video sao? Như vậy ít nhất cũng có chứng cứ.”

“Suỵt, có tiếng xe!”

Cánh tay cô bị học trưởng kia bắt lấy, đột nhiên lôi kéo đi xuống, thanh âm bánh xe lăn trên đất che dấu thanh âm cọ xát của quần áo .

Tận lực ngẩng đầu chỉ có thể nhìn đến đỉnh xe , màu đen.

Cô liếc mắt một cái liền nhận ra, là xe của Tạ Viễn Lâm,sáng nay hắn đưa cô đến trường học cũng là chiếc này ! Vì sao lại trùng hợp như vậy.

Quả nhiên, dự cảm không tốt là đúng.

“Tạ tổng.”

“Tiến độ thế nào.”

“Đường hầm ngầm hôm qua đã đào thông mấy chục mét, vẫn tiến hành thuận lợi .”

“Tiểu tử kia đâu?”

“Không ăn không uống ba ngày.”

Nam nhân phát ra một tiếng cười lạnh, “Vẫn không đói bụng sao, vậy tiếp tục bỏ đói đi.”

Cô cắn ngón tay, nghe người hắn nhắc đến trong miệng rất có khả năng là Miêu Nhất.

Chờ đến khi tiếng bước chân rời xa, giáo sư Lục nói, “Chúng ta qua bên kia nhìn xem, cẩn thận một chút, đừng phát ra âm thanh.”

Cô thấp giọng mở miệng, “Các người đi trước đi, em ở đây chờ các người.”

Hắn nhìn về phía hai chân cô, “Miêu Vãn, có phải chân em mềm nhũng rồi phải không?”

“Vâng…… có chút, không sao, em nghỉ ngơi một chút liền sẽ tốt thôi.”

Giáo sư Lục nói, “Cũng được, nếu có chuyện gì liền cứ ngồi ở tại chỗ đừng nhúc nhích, chúng ta thực mau trở lại.”

Sau khi bọn họ đi xa ,cô thăm dò nhìn vào lối đi vào đường hầm, tường bằng gạch bị một hàng rào sắt phong kín, hẳn là còn có một nơi khác có thể đi vào đó.

Đang lúc cô chuẩn bị rơi đi,thì bên trong bức tường gạch bỗng nhiên truyền đến một tiếng hung rống thét chói tai, là thanh âm của Miêu Nhất .

“Mày tìm chết! Không muốn chân nữa đúng không? Xem ra chị gái thân yêu của mày không đợi được khoảnh khắc đoạn tụ với mày nữa rồi, tôi hiện tại khiến cho mày nếm thử tư vị sinh ly tử biệt , lấy súng cho tôi!”

Tạ Viễn Lâm rống giận làm cô kinh động, hắn muốn gϊếŧ em trai cô, cô hoảng loạn đem móng tay cắm vào đống đất trên vách tường, thăm dò nhìn lại, cách hàng rào sắt, nhìn thấy Miêu Nhất đang ùy hướng ra bên ngoài , các loại thiết khóa quấn quanh hai chân cùng trên người hắn, nhưng mà không bị khóa cố định, khập khiễng hướng tới song sắt đánh tới.

Người ngoài cửa vội vàng giơ súng nhắm ngay đầu hắn, cô thiếu chút nữa là đã thất thanh thét chói tai ra , nhưng Miêu Nhất đột nhiên hung hăng ném dây xích trên người về phía đầu bọn họ , ánh mắt bạo nộ giống người điên, không hề có sợ hãi, không có mệnh lệnh của Tạ Viễn Lâm, bọn họ căn bản không dám nổ súng.

Trong tay nắm đem dao nhỏ máu chảy đầm đìa ,cô có thể khẳng định, là bởi vì mới có tranh chấp với Tạ Viễn Lâm .

“Chị!”

Trong mắt hắn tràn đầy kinh hỉ khi thấy cô, cô chỉ là lộ ra một đôi mắt, vậy mà hắn cũng có thể nhận ra , mà sắc mặt trần ngập lửa giận của Tạ Viễn Lâm bỗng chốc xuất hiện, theo theo hướng thanh âm mà em trai cô kêu nhìn lại phía cô ,cô theo bản năng ngồi xổm xuống, khẩn cầu không bị hắn nhìn thấy.

“Tao gϊếŧ chết mày a!”

Đúng lúc nam nhân ngây người, nhìn về hướng cô, Miêu Nhất nhấc dao nhỏ trong tay, hướng về bụng hắn bụng hung hăng cắm vào.

Hai mắt đỏ ngầu, bộ mặt dữ tợn cắn răng, nếu bọ dạng em trai trong trí nhớ là ôn nhu , thì bây giờ tính tình hoàn toàn khác biệt biến thành một kẻ điên, dao nhỏ đâm vào bụng Tạ Viễn Lâm , hắn vẫn không nhúc nhích, kinh ngạc cúi đầu nhìn.

“Ngô!”

Cô vội vàng che miệng lại, nhưng nhìn thấy hai người ở cửa muốn nổ súng ! Không màng tất cả bò dậy hướng về phía bọn họ rống to.

“Không được , không được a!”

Tạ Viễn Lâm mồ hôi đầy đầu, cong lưng che lại bụng, máu thực nhanh đã tẩm ướt đôi tay, thống khổ nhíu mày trừng mắt nhìn bọn họ, thanh âm nghẹn ngào.

“Không được nổ súng.”