Tưới Lên Nụ Hoa

Chương 7: ᛕích Ŧhích

Cô đi theo hắn chạy ra hội trường đấu giá, ánh đèn bên ngoài chiếu sáng phá lệ chói mắt, phải dùng tay che kín đôi mắt trong chốc lát mới có thể thấy rõ ràng người đứng trước mặt là ai, một người đàn ông mặc tây trang màu xám.

“Tô Nhạc, quả nhiên là anh.”

Hắn xoay đầu cười hắc hắc. “Thế nào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?”

“Anh tại sao lại dẫn tôi chạy đến đây, đừng nói kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đợi chút quay về tôi khẳng định sẽ bị đánh chết !” Cô dùng sức tránh thoát khỏi tay hắn, cảm xúc tối tăm trừng mắt nhìn hắn.

“Chẳng lẽ cô không nghĩ gặp em trai cô sao?”

Chỉ một câu thôi, đã làm tất cả lo lắng vừa rồi của cô đều tan thành mây khói.

“Bây giờ anh có thể mang tôi đi tìm em trai tôi?”

“Đương nhiên, chúng ta bây giờ là đối tác hỗ trợ lẫn nhau, nếu cô đã giúp tôi một chuyện lớn như vậy , tôi đơn nhiên cũng phảu hồi báo cô thật tốt mới phải.”

“Được! Tôi đi theo anh.”

Một chiếc xe thể thao màu đỏ đã đậu sẵn phía trước , không cần nghĩ cũng biết là của hắn, cô tiến lên mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, thắt đai an toàn.

“Tôi hỏi anh một chút, anh lần trước cho tôi một tấm card, rốt cuộc là có chuyện gì với nó, vì sao khi tôi kẹp nó ở trong sách liền biến mất không thấy nữa.”

“Nghĩ đến cô có thể sẽ bị Tạ Viễn Lâm phát hiện, cho nên tôi liền dùng một chất đặc thù để làm , thế nào, có phải nên cảm ơn tôi hay không?”

Cô cười lạnh, “Nếu là vậy. Chi bằng trực tiếp nhắn tin cho tôi! Tôi căn bản cũng không làm ra biểu tình thất thố nào, thoạt nhìn thì thờ ơ như ngày thường, vậy mà vẫn là bị anh ấy đánh cho hai tát tai.”

Tô Nhạc nhún nhún vai, “Được rồi, là tôi sơ suất, tôi sợ Tạ Viễn Lâm sẽ xem trộm di động của cô, nên mới dùng cách tương đối “Truyền thống” này.”

Cô hé mắt trừng hắn, “Sao anh không tìm một con bồ câu để đưa thư luôn đi.”

“Cũng không phải là không được ha ha.”

Một chiếc xe thể thao chạy ở trên phố phá lệ gây chú ý, cô rụt cằm vào cổ áo, để phòng ngừa Tạ Viễn Lâm nhanh chóng điều tra tìm được cô, trên đường cái phóng viên theo dõi núp dưới lớp ngụy trang muôn hình muôn vẻ, một cái lỗi nhỏ thôi cũng có khả năng bại lộ, đưa mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Huống chi, là một chủ tịch phu nhân ra đường, còn giống như đúc người đã tham gia hội trường đấu giá vừa mới diễn ra rầm rộ kia .

“Tôi nói cho cô biết, tôi điều tra ra được tin này là từ bảo tiêu của Viễn Lâm, thủ hạn của cậu ta đến mấy trăm người như là một binh đoàn vậy, thật sự làm tôi đau đầu, mà muốn thu hoạch được loại tin tức này thì cũng chỉ có một phương thức duy nhất , đó chính là thu mua một trong những bảo tiêu đó, cũng tốn không ít tài lực của tôi.”

“Tôi giúp anh chụp lén hợp đồng cũng tương đương đem mang ra đặt cược, anh không cần nói như tôi đang thiếu ân tình của anh, tôi chỉ muốn xem kết quả.”

Tô Nhạc quệt miệng, “Cô thật đúng là một chút cũng không hiểu phong tình, tôi cho cô biết, tháng 10 năm trước, em trai cô tham gia làm thủ hạ cho Viễn Lâm, đoàn bảo tiêu thông báo tuyển dụng, tư liệu đích xác là có thật .”

“Chỉ là em trai cô không trúng tuyển, không chỉ là thân thể không đạt tiêu chuẩn, còn bởi vì mắt bị cận thị , cũn không có năng lực điều tra ,chỉ là bên thông báo tuyển dụng lại cho em trai cô một chủ ý khác, làm điều tra ngầm.”

Cô nhíu chặt mi, “Cái gì mà điều tra ngầm?”

“Nói trắng ra là chính là dùng thủ đoạn không chính quy , đi thu thập một ít tư liệu mà Tạ Viễn Lâm muốn, lúc nhận chức là đã kí một hiệp nghị bảo mật , nhưng cái hiệp nghị này là chung thân, tôi còn biết, nem trai cô muốn từ chức, không được đồng ý đã bị giam giữ ở chỗ địa chỉ mà tôi đưa cho cô kia.”

Qua lời nói của Tô Nhạc, cô không dám tưởng tượng Miêu Nhất đã khổ đến mức nào.

“Nơi đó, đang làm gì?”

“Chính là một thị trường ngầm , dùng để giam giữ những ngườilàm trái với hiệp nghị bảo mật, cưỡng bách ở nơi đó dùng thủ đoạn không chính đáng thu thập tư liệu.”

Tô Nhạc vỗ vỗ tay lái, “Nhưng mà cô yên tâm, tôi dám cam đoan em trai cô không có việc gì, hơn nữa Tạ Viễn Lâm căn bản cũng không biết, em trai cô nhận lời mời làm điều tra ngầm sai đó bị giam giữ , cậu ta chưa bao giờ dò hỏi những loại chuyện này, đều là giao cho thủ hạ tín nhiệm .”

“Cho nên, ý của anh là, dù có tới được đó, thì tôi cứu được em trai ra không thì vẫn chưa nắm chắc ?.”

“Ừm hừ, không sai biệt lắm.”

Tô Nhạc hé mắt nhìn cô, tặc hề hề cười ra tiếng , “Nếu tôi giúp cô cứu em trai, cái này, không nằm trong phạm vi hợp tác của chúng ta, tôi giúp cô thì cô phải giúp tôi thực hiện một yêu câu khác.”

“Tùy anh, chỉ cần có thể cứu em trai tôi ra là được.”

“Được!”

Xe thể thao chạy như baytrên đường cao tốc, tốc độ cực nhanh điên cuồng mà nhấn chân ga, làm trong lòng côrun sợ bắt lấy đai an toàn cả một quãng đường, động cơ gầm rú vượt qua các xe khác trên đường, mắt thấy đầu xe sắp đυ.ng vàoi đuôi xe phía trước , hắn vững vàng đánh tay lái chuyển hướng.

Hình tượng Tô Nhạc cà lơ phất phơ vẫn luôn cắm rễ ở lòng cô , làm cô thiếu chút nữa thì quên hắn đã từng là một tay đua xe.

Sau khi đến nơi, cảnh tượng trước mặt làm cô rất thất vọng.

Như bãi phế tích, cảnh tượng như những căn nhà bị phá bỏ để di dời, kiến trúc căn bản cũng không hoàn chỉnh, rối tinh rối mù.

“Anh xác định không phải cùng tôi nói giỡn?”

“Miêu tiểu thư, tôi sao có thể lấy loại chuyện này lừa cô a.”

Hắn đi đến chỗ một cục đá, ngồi xổm xuống, dùng ngón tay xẹt qua vết máu ở mặt trên, giơ lên cho cô xem.

“Nặc,không nhìn thấy người cô muốn gặ, lại gặp cái tình huống này , phỏng chừng có người muốn chạy , lưu lại vết thương.”

Hắn nói không sai, ở chỗ hắn đang đứng, dưới chân là một bãi máu, trên mặt đấtvẫn còn ướŧ áŧ , phỏng chừng là một lượng máu rất nhiều, cô không dám tưởng, vết máu đó có thể là của em trai cô.

“Vậy còn chờ gì nữa, tìm người!”

Thị trường ngầm, nghĩ đến thì nó hẳn là ngầm hoạt động mới đúng, cô quan sát kỹ lưỡng từng hòn đá dưới chân , phỏng chừng thật lâu trước kia đã hình thành một hầm trú ẩn, , cửa ra vào, hẳn là giấu ở tmột nơi tương đối khó phát hiện.

“Tôi vừa rồi tra qua, miếng đất dưới chân chúng ta, bảy năm trước đã bị một người ẩn danh mua , hiện tại trên mạng không có bất cứ tin tức gì, chỉ là từ tin tức mà tôi ngầm điều tra thì bộ dáng nơi này cùng bảy năm trước giống nhau như đúc,người mua khối đất này, căn bản không tính toán sử dụng miếng đất này.”

Tô Nhạc thu hồi di động, sắc mặt cô nghiêm túc, “Ý anh là, người mua miếng đất này, không phải dùng để kinh doanh bất động sản mà dùng để đào tạo người trong thị trường ngầm mà anh nhắc đến phải không? .”

“Không sai, rất có khả năng phía dưới chính là hầm trú ẩn.”

Cô nhìn về phía rừng cây cách đó không xa, không nói hai lời nắm làn váy chạy tới, ở đây mặt đất gồ ghề lồi lõm, giày cao gót không tiện, cổ chân bị ma xát đến đỏ bừng, đỡ một thân cây, quan sát thực vật sinh trưởng cùng dấu vết trên mặt đất.

Rõ ràng bị dẫm đạp qua rất nhiều lầm, cửa vào chỉ sợ sẽ là cách đây không xa.

Phía sau truyền đến một trận hồi tiếng chuông thuộc,cô quay đầu nhìn lại, Tô Nhạc mở cửa xe ghế phụ ra, lấy di động của cô ở trên ghế, cười giơ giơ lên.

“Có tin không tốt, lão công của cô gọi điện thoại tới.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~