Vào khoảng thời gian trước, con trai của Ấn Chi Viễn gọi điện thoại cho hắn, nói rằng mình đã kết hôn, hy vọng ba có thể đến dự đám cưới của cậu, chứng kiến cuộc hôn nhân của cậu.
Ấn Chi Viễn rất ngạc nhiên, con trai của hắn là Ấn Vĩnh Dật chỉ mới học đại học, thời đại ngày nay, chuyện kết hôn đối với các cậu trai cùng độ tuổi với cậu là một việc rất xa xôi, về vấn đề này, hắn lại một lần nữa cảm thán con trai không giống mình, hắn năm nay đã 40 tuổi, lang thang nửa đời người mà vẫn chưa kết hôn. Hắn luôn biết cách chơi, con trai cũng là khi hắn còn trẻ tuổi không cẩn thận mà chơi ra luôn.
Điều kiện gia đình hắn rất tốt, lại là con một nên được cả nhà nuông chiều, ngay cả khi hắn chơi ra mạng người, ba hắn chỉ nói: "Không sao cả, nhà có tiền, nuôi được."2
Gia đình đưa cho mẹ đứa bé một khoản tiền, sau đó ôm bé về nhà nuôi nấng nên người.
Tính cách của Ấn Vĩnh Dật vốn hiền lành, rất hiếu thảo và tôn kính Ấn Chi Viễn cùng các trưởng bối trong nhà, Ấn Chi Viễn cảm thấy như vậy cũng khá tốt, hắn không cần phải giải quyết về vấn đề gia đình, càng không cần vì trong nhà có quá nhiều phụ nữ mà tranh đấu gây gắt, cuối cùng làm cho chướng khí mù mịt.
Ấn Chi Viễn không tán thành việc con trai kết hôn khi tuổi còn trẻ, nhưng hắn nhớ tới cha mẹ cũng không can thiệp quá nhiều vào chuyện hôn nhân của hắn, nên dù hắn không chấp thuận nhưng cũng sẽ không phản đối, bất quá hắn chỉ đưa ra một ít lời khuyên, còn nghe lọt hay không thì đó là chuyện của Ấn Vĩnh Dật.
"Sao lại đột ngột như vậy, cũng không đưa người về?"
"Có một chút đột ngột... Con chính là, con chỉ là muốn trấn an anh ấy, anh ấy là một người rất nhạy cảm, con muốn anh ấy biết rằng con nghiêm túc, vì vậy con liền đi đăng ký kết hôn cùng anh ấy, ba, đây là lần đầu tiên con thích một người như vậy, con hy vọng ba có thể chấp nhận anh ấy." Ấn Vĩnh Dật nói với vẻ mong đợi trong điện thoại.
Sự ngây thơ trong lời nói của Ấn Vĩnh Dật khiến trên mặt Ấn Chi Viễn hiện lên ý cười, không ngờ con trai của mình lại đơn thuần như vậy, cậu chưa từng yêu đương với ai cho đến khi cậu lên đại học, chỉ mới nói chuyện tình yêu liền vội kết hôn, hắn rất tò mò người mà con trai hắn thích rốt cục là người thế nào, lừa cho cậu bé khờ khạo này xoay vòng vèo. Đồng thời trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng, không biết sau này Ấn Vĩnh Dật có đủ năng lực để tiếp nhận việc kinh doanh của hắn hay không.
"Ba có chấp nhận hay không cũng không quan trọng, chỉ cần con thích là được." Dù sao người bị lừa cũng không phải là hắn, nếu sau này có chuyện gì xảy ra thì đó cũng là một bài học đáng nhớ dành cho Ấn Vĩnh Dật. Hắn lại thay đổi giọng điệu thoải mái hơn, "Vậy khi nào thì ba đến đó?"
Ấn Vĩnh Dật thật vui vẻ vì Ấn Chi Viễn chưa bao giờ là người có tư tưởng bảo thủ, cậu nói: "Hai tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ, ba, ba có thể đến đây chơi trước, chúng con có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho ba."
"Được rồi, khi nào rảnh thì ba liền qua."
Ấn Chi Viễn lúc nào cũng rảnh rỗi, trong công ty luôn có người giám sát, hắn chỉ cần thỉnh thoảng tham gia đại hội cổ đông, mặc dù là cổ đông lớn nhất nhưng hắn không thích ngày ngày ngồi trong văn phòng, cho nên hắn dứt khoát thuê một người có đủ chuyên nghiệp để quản lý công ty.
Nửa đời của hắn đều sống rất phóng khoáng, bên người chưa bao giờ thiếu tình nhân, trong lúc nói chuyện với con trai thì hắn đang nằm trên giường cùng tình nhân, đó là một nam sinh môi hồng răng trắng, mới vừa rồi còn cưỡi trên người hắn ra sức vặn vẹo vòng eo để lấy lòng hắn, hắn cũng không phải là đồng tính luyến ái, đối với hắn nam hay nữ cũng không quan trọng.
Chỉ là hắn không ngờ rằng thì ra con dâu mình lại là một người đàn ông.
An Lê Hiên cũng không ngờ ba chồng mình lại trẻ như vậy.
Buổi chiều bọn họ đi đến sân bay, An Lê Hiên cùng Ấn Vĩnh Dật đan chặt mười ngón tay vào nhau, đầu ngón tay của anh có chút cứng ngắc, Ấn Vĩnh Dật càng nắm tay anh chặt hơn: "Anh yên tâm, ba em rất hoà thuận, từ nhỏ đến lớn đều tôn trọng quyết định của em." Cậu còn chưa nhắc đến những người tình bên ngoài của ba mình không biết có bao nhiêu nam nữ, nên chắc là ba sẽ không để ý việc cậu kết hôn cùng một chàng trai. Tuy nhiên cậu vẫn thật cẩn thận mà không nói với ba qua điện thoại rằng con dâu của ba là con trai.
Ấn Vĩnh Dật nghĩ chờ gạo nấu thành cơm rồi, ba cậu không thể không đồng ý, dù sao thì cậu cũng không thể ly hôn được.
Ấn Chi Viễn nhìn thấy một cậu trai đứng bên cạnh con trai mình, phản ứng đầu tiên là con dâu không đến, nhưng khi nhìn thấy con trai mình và cậu trai đó đan chặt mười ngón tay vào nhau, cái phản ứng thứ hai chính là con trai hắn tìm một người đàn ông để làm con dâu hắn.
"Ba ơi!" Ấn Vĩnh Dật phấn khích vẫy vẫy tay, bọn họ đang đứng ở vị trí lối ra, Ấn Chi Viễn nhanh chóng nhìn thấy hai người họ rồi đi về phía đó.
An Lê Hiên cúi đầu buông tay Ấn Vĩnh Dật ra, lòng bàn tay anh đổ một chút mồ hôi, khi Ấn Chi Viễn đi tới chỗ bọn họ, anh ngẩng đầu lên liền thấy Ấn Chi Viễn đang dùng ánh mắt vô cảm nhìn mình, Ấn Vĩnh Dật đứng bên cạnh giới thiệu hai người với nhau, trong nháy mắt An Lê Hiên cảm thấy Ấn Chi Viễn sẽ mua vé khứ hồi ngay lập tức.
Mặc dù Ấn Vĩnh Dật đã nhiều lần cam đoan rằng ba mình là một người rất hiện đại, nhưng rất ít bậc cha mẹ có thể chấp nhận việc con trai mình kết hôn với một người con trai khác.
"Ấn tiên sinh!" Giọng An Lê Hiên căng thẳng, lời nói vừa nhanh vừa gấp, nghe kỹ thì còn có chút đổi giọng.
Ấn Chi Viễn chỉ "ừm" một tiếng, ánh mắt đen kịt quét qua anh một cách kỳ lạ, sống lưng An Lê Hiên đều căng thẳng, nghĩ thầm anh thật sự rất xấu hổ, anh lén nhìn Ấn Chi Viễn, Ấn Vĩnh Dật và hắn nhìn giống anh em hơn là cha con, loại cảm giác này rất kỳ quái, anh vốn tính toán dùng cách hiếu kính với người già để ở cùng ba chồng, nhưng hiện tại xem ra không có kết quả.
Ấn Chi Viễn mua một ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây ba tầng cho con trai. An Lê Hiên cũng có nhà riêng, nhưng vì không thể quấn quýt cùng Ấn Vĩnh Dật, với lại nơi này của Ấn Vĩnh Dật cũng gần trường học và công ty của anh nên anh liền dọn lại đây.
Khi họ về đến nhà, đã có người mang tới quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt của Ấn Chi Viễn đặt ở ngoài cửa, An Lê Hiên biết rằng gia đình Ấn Vĩnh Dật rất giàu có, nhưng thật không ngờ Ấn Chi Viễn cũng rất có phong cách, người gửi đồ đều mang tới đồ mới cho hắn.
Sau khi Ấn Chi Viễn mua biệt thự này đã được trang hoàng cẩn thận, lần này tới đây còn tăng thêm không khí ấm áp, An Lê Hiên đã đặt chỗ ăn tối, trong bữa tối, Ấn Vĩnh Dật nói về cuộc sống ở trường của mình, còn lại nói mười câu thì hết chín câu đã nhắc đến An Lê Hiên, Ấn Chi Viễn thường gãi đúng chỗ ngứa mà trả lời một câu, rất kiên nhẫn lắng nghe.
An Lê Hiên nhéo nhéo đùi Ấn Vĩnh Dật ở dưới bàn, Ấn Vĩnh Dật cười cười với anh, nói rằng không sao mà.
Chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, An Lê Hiên liền biết Ấn Chi Viễn là một người khó đoán, dáng vẻ của Ấn Vĩnh Dật giống hắn đến bảy phần, nhưng đường nét mềm mại hơn một chút, khi ăn cơm, An Lê Hiên có thể nhìn thấy rõ quai hàm sắc như dao của hắn, còn có khoé mắt thường thường xuất hiện nếp nhăn khi hắn cười.
Từ đầu đến cuối, Ấn Chi Viễn không nói chấp nhận cuộc hôn nhân của họ, Ấn Vĩnh Dật cho rằng hắn đã đồng ý, An Lê Hiên lại không nghĩ như vậy.
Vì vậy, tối muộn khi tất cả cùng đi vào phỏng ngủ, An Lê Hiên mới nói chuyện thẳng thắn với Ấn Vĩnh Dật.
"Tại sao anh lại nghĩ như vậy? Nếu không đồng ý thì ba em sẽ không bao giờ cùng tụi mình về đây, nếu không chấp nhận, ba sẽ để em chia tay ngay tại sân bay, nếu không chia tay ba sẽ về nhà ngay lập tức." Ấn Vĩnh Dật ôm anh, "Hôm nay em rất hạnh phúc! Giờ thì anh đã tin rằng em là thật lòng rồi phải không?"
An Lê Hiên âm thầm thở dài, ôm lại hắn, "Anh không có không tin em."
Ấn Chi Viễn bị lạ giường, thật ra hắn hiếm khi qua đêm ở bên ngoài, hắn cùng bạn giường làʍ t̠ìиɦ sau đó liền đưa tiền rồi bỏ đi, một người bạn đã từng trêu chọc hắn, nói rằng như vậy thì khác gì chơi gái? Hắn liền nói không có khác nhau, không phải cứ cho tiền liền chơi được sao? Tại sao hắn phải lãng phí thời gian, sau đó hắn bị người bạn ấy mắng, nói con người hắn căn bản là không hiểu cảm tình.
Hắn không hiểu, cũng không muốn hiểu, tình tình ái ái, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ có hứng thú.
Hắn rất thích khu hộ này, nó được xây dựng trên những ngọn đồi, không giống như các ngôi nhà đều trông giông giống nhau ở xung quanh, vị trí của căn nhà được thiết kế rất đẹp, khoảng cách của các ngôi nhà không gần nhau, đảm bảo được sự riêng tư gia đình rất tốt, lúc hắn mua biệt thự cho Ấn Vĩnh Dật, ở phía đối diện cách căn nhà này không xa lắm cũng có một căn trống, hắn liền thuận tay mua nó.
Rèm cửa trong phòng không đóng, ánh trăng màu bạc chiếu vào nên phòng cũng không tối lắm, hắn châm một điếu thuốc dưới ánh trăng, bước đi tùy ý, vừa đi xuống lầu liền nghe thấy một tiếng kêu rất nhẹ từ hành lang, hắn ngẩn người, cũng không biết tâm lý của mình như thế nào, hắn bóp tắt điếu thuốc, đi theo âm thanh, tiếng kêu càng ngày càng rõ, hắn dừng lại trước cửa phòng của Ấn Vĩnh Dật, cánh cửa không đóng lại chừa ra khe hở rộng ba ngón tay, ánh đèn mờ ảo cùng với tiếng rêи ɾỉ ái muội, không cần hắn cố tình nhìn trộm, hắn có thể nhìn thấy con dâu đang bị con trai hắn đè dưới thân, liên tục ra vào.
Xem ra ngày thường bọn họ không thích đóng cửa, hay là bởi vì cho rằng hắn ở trên tầng ba, nên không lo bị người khác nhìn thấy?
"Ưʍ... A a... Nhẹ một chút... Ưʍ... Đừng a... Đau quá." Khuôn mặt An Lê Hiên có chút đau đớn, nhưng vẫn ôm chặt lấy người ở trên, cả người đong đưa theo động tác thọc vào rút ra.
Ấn Vĩnh Dật thở hổn hển, dưới háng không hề có kết cấu gì mà thọc vào rút ra lung tung, sức lực của cậu rất mạnh, làm cho An Lê Hiên nâng mông cao lên, dẫn tới nơi giao hợp của bọn họ bị phơi bày dưới mí mắt của Ấn Chi Viễn không hề sót chi tiết nào, nơi đó ướt nước dầm dề, nhưng điều khiến Ấn Chi Viễn khϊếp sợ chính là nơi mà con trai mình thâm nhập không phải c̠úc̠ Ꮒσα của An Lê Hiên, mà là một cái l*и giống như của đàn bà đang bị con trai ȶᏂασ liên tục, trách không được Ấn Vĩnh Dật lại kết hôn cùng anh, hoá ra An Lê Hiên chính là người song tính!
"Lê Hiên... Bên trong Lê Hiên thật khít... Hô... Sướиɠ quá..."
"Ah a... Vĩnh Dật... Ưʍ... Nhẹ một chút... Ah..."
Ấn Chi Viễn xem đến muốn bật cười, dựa theo động tác của Ấn Vĩnh Dật, hẳn là An Lê Hiên sẽ bị đau, bụng dưới của hắn bắt đầu nóng lên, An Lê Hiên bị lật người lại, đúng lúc này anh lớn tiếng rêи ɾỉ lên cao trào, theo động tác thọc vào rút ra bên trong l*и nhỏ mà chảy ra một dòng nước da^ʍ trong suốt giống như bị mất khống chế, Ấn Chi Viễn hít sâu một hơi, dươиɠ ѵậŧ của hắn đã cứng ngắc, có chút khó chịu muốn hút một hơi thuốc nhưng lúc này hắn mới nhớ ra điếu thuốc đã bị hắn dập tắt từ khi hắn bước tới đây.
Hắn nằm trên giường, đầu óc chỉ toàn là hình ảnh An Lê Hiên khóc lóc đạt cao trào, anh còn có thể phun nước giống như đàn bà, da thịt trắng nõn, khi bị ȶᏂασ thì trở nên đỏ hồng, âm thanh nam trung ngọt ngào kêu khóc rêи ɾỉ, hắn nghĩ, nếu người đang ȶᏂασ An Lê Hiên được thay thế thành chính hắn...
Ấn Chi Viễn lấy khăn giấy lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay, cau mày, cuối cùng hắn vẫn đi tắm.
Hương vị của người song tính hẳn là rất thích, chẳng trách tên nhóc Ấn Vĩnh Dật lại mê mẩn đến thần hồn điên đảo.
Ấn Vĩnh Dật muốn đi học, cậu ấy không có tính tình thiếu gia, chỉ cần thuận tiện là được, cho nên nếu có bài vở gì quan trọng thì cậu thường ở lại trong trường. Cứ đi tới đi lui giữa biệt thự và trường học vài ngày như vậy, Ấn Vĩnh Dật liền ở trong ký túc xá của trường, đến cuối tuần mới về nhà.
Ấn Chi Viễn có không ít bạn nhậu ở nơi này, biết hắn đang ở đây, từng người như đánh mùi được mà chạy tới tìm hắn, hắn cũng không có chuyện gì làm nên sẽ không từ chối một bàn tiệc rượu chất lượng nào.
Ấn Chi Viễn như vậy khiến An Lê Hiên được mở mang tầm mắt, đặc biệt khi anh nhìn thấy vị khách hàng lớn của công ty mình vào một đêm nọ kính cẩn tiễn Ấn Chi Viễn về đến tận nhà.
Đêm nay Ấn Chi Viễn hơi say, sau khi An Lê Hiên tắm rửa xong liền ngồi đợi hắn trở về, mặc dù Ấn Chi Viễn nói rằng anh không cần xen vào việc của hắn, đương nhiên An Lê Hiên không phải là người vô tâm vô phế, Ấn Chi Viễn đã về nhà, bước chân vững vàng cùng với mùi rượu nồng nặc.
An Lê Hiên vội vàng chạy đến muốn đỡ Ấn Chi Viễn, ai ngờ đối phương lại ôm eo dựa vào người anh, An Lê Hiên tránh né hơi thở nóng rực mà hắn ta phun vào mặt mình, "Ấn tiên sinh, tôi... Tôi đỡ ngài về phòng nghỉ ngơi."
"Đã kết hôn với con trai tôi rồi mà còn gọi tôi là Ấn tiên sinh? Có xa lạ quá không? Hay là, cậu không thích tôi?"
An Lê Hiên không biết có phải do hắn uống say không còn tỉnh táo nữa hay không, cuối cùng chỉ là một câu hỏi, chắc là do anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi đi? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người kia, anh suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Ý tôi không phải là tôi không thích, tôi chỉ sợ rằng Ấn tiên sinh không thích..."
An Lê Hiên biết rằng mình nên đổi giọng gọi ba, như vậy thật ra lại giống như anh đang chiếm tiện nghi từ chỗ Ấn Chi Viễn.
Ấn Chi Viễn vùi đầu vào vai anh, đang lúc anh rối rắm không biết có nên đẩy hắn ra hay không, liền nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Ấn Chi Viễn vang lên, hắn nói: "Gọi một tiếng ba cho tôi nghe xem."
"... Ba." Bỗng An Lê Hiên cứng đờ, tay của Ấn Chi Viễn tùy tiện xoa bóp bên hông anh, eo anh liền mềm nhũn, cảm giác như bị một dòng điện giật cho tê tê dại dại chạy khắp người anh, "Không... Ấn tiên sinh, ngài say rồi tôi đưa ngài về phòng."
Ấn Chi Viễn bắt lấy bàn tay đang muốn đẩy hắn ra của An Lê Hiên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, gương mặt của hai người chỉ cách một centimet: "Vừa rồi em gọi tôi là gì? Vẫn là Ấn tiên sinh à?"
An Lê Hiên thật sự không dám nhìn hắn, né tránh ánh mắt của hắn, anh muốn tách cổ tay ra khỏi bàn tay hắn: "Ba, ba đi nghỉ ngơi đi, không còn sớm nữa, con, con cũng muốn nghỉ ngơi."
Nói rồi anh vội đi lên lầu, đi vài bước lại không nghe thấy phía sau có động tĩnh gì, hình như cứ bỏ đi như vậy cũng không tốt cho lắm? An Lê Hiên đang định quay đầu lại thì bị người đẩy từ phía sau, ngã trên tấm thảm dày trong phòng khách.
An Lê Hiên hét lên một tiếng, anh muốn lật người lại và cố nhấc người đang đè ở trên qua một bên, nhưng vật cứng nóng bỏng rắn chắn áp vào mông anh khiến anh kinh hồn táng đảm.
"Không cần!" Anh muốn đem bàn tay đang vói vào trong quần ngủ của mình ra ngoài, nhưng sức lực lại không bằng hắn, chiếc quần ngủ rộng thùng thình đã bị hắn kéo xuống đầu gối, anh hoảng sợ hét lên: "Ấn tiên sinh, không cần! Cầu xin ngài buông tay!"
Ấn Chi Viễn ngửi thấy mùi sữa tắm hoa oải hương trên người anh, hắn cảm giác càng say hơn, hắn cắn một miếng thịt nhỏ trên cổ An Lê Hiên, làm cho người ta kêu lên đau đớn nước mắt lưng tròng, hắn cười nhạo nói: "Đừng kêu, nhưng mà em có kêu cũng không sao cả, tôi biết bí mật của em, em là một người song tính, thảo nào con trai tôi lại thích em như vậy, ȶᏂασ em rất sướиɠ có đúng không? Để tôi xác nhận một lần, được không?"
"Không!" An Lê Hiên cố gắng hết sức mặc quần vào lại phải bảo vệ cái áo bị kéo đến vai, anh giữ được áo nhưng không giữ nổi quần, Ấn Chi Viễn hơi đứng dậy một chút cởi hết quần áo của anh ra, anh thừa dịp lúc này bò dậy mặc cho cặp mông trần trụi mà cất bước chạy đi, nhưng chưa đi được một bước đã bị hắn bắt lấy cổ chân kéo trở về.
Ấn Chi Viễn lật người anh lại, hắn mạnh bạo tách hai chân anh ra, nhìn đến dươиɠ ѵậŧ đang ngủ say cùng miệng l*и khép chặt, màu sắc nơi đó không bị thâm xíu nào, vừa hồng hào mềm mịn vừa nhỏ xinh.
An Lê Hiên như phát điên lên xô đẩy Ấn Chi Viễn, hai cái đùi của anh làm thế nào cũng không khép lại được, bộ phận bí mật đã bị ba của chồng mình nhìn thấy, cũng chính là ba chồng của anh, anh cảm thấy xấu hổ muốn chết, trong lúc giãy giụa kịch liệt liền bị ngón tay của Ấn Chi Viễn cắm vào trong l*и nhỏ, anh không kiềm lòng được mà khóc lóc.
"Không! Đừng mà! Làm ơn!" Đôi mắt anh ngập nước mắt, anh không ngừng cầu xin Ấn Chi Viễn rút ngón tay ra ngoài.
Ấn Chi Viễn mỉm cười rút ngón tay ra, An Lê Hiên chưa kịp thở phào nhẹ nhõm hắn lại cho thêm một ngón tay đút vào, An Lê Hiên "a" một tiếng, bị ba chồng không khác gì cầm thú dùng ngón tay ra vào âʍ đa͙σ mềm mại, ngón tay thô bạo kí©ɧ ŧɧí©ɧ vách thịt nhạy cảm bên trong, anh căn bản không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ như vậy, nơi đó nhanh chóng bị làm cho ướŧ áŧ, phát ra tiếng nước nhóp nhép.