Túy Điếu Giang Hồ Ngọc Công Tử

Chương 12: Đại thỏ tử ngươi cũng học hư nha ( H )

Tư Thành Hiên đem qυყ đầυ nhắm ngay âm huyệt của đại thỏ tử, nuốt một ngụm nước miếng, trong sách viết là người thừa nhận sẽ phi thường đau, thế là đại dã lang đành chậm rãi tiến vào miệng huyệt ướt đẫm da^ʍ thuỷ kia, không ngờ mào gà côn ŧᏂịŧ quá lớn, chỉ mới tiến vào thì………

“A…… Đau quá a! Ngươi gạt người…… Đau chết Nhiên Nhi……” Quân Du Nhiên lập tức ngồi dậy, gõ mạnh vào lưng của Tư Thành Hiên……

Đại dã lang bản thân cũng không dễ chịu gì, rõ ràng gần ngay trước mắt có thể lập tức cắm vào, nhưng vì Quân Du Nhiên mà phải nhẫn nại từ từ tới, nếu không sẽ dọa hư đại thỏ tử, Tư Thành Hiên ôn nhu hôn cái miệng nhỏ của y để trấn an cảm xúc, quả nhiên thực hiệu quả……

“Nhiên Nhi, vi phu từ từ tới, ngươi nhẹ nhàng thả lỏng, như vậy có thể giảm bớt đau đớn!”

Tư Thành Hiên chậm rãi đem côn ŧᏂịŧ lớn thâm nhập âm huyệt, thịt bổng nổi gân xanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi giao hợp giữa hai người, thẳng đến khi……

Đại dã lang hưng phấn nói: “Đúng là màиɠ ŧяiиɧ! Nhiên Nhi, vi phu đỉnh tới rồi…… Chỉ cần đâm thủng nó, Nhiên Nhi ngươi chính là người của ta!” Tư Thành Hiên chậm rãi đem qυყ đầυ tiến về phía trước, thẳng tắp đâm thủng tấm màng ngăn cách Tư Thành Hiên cùng Quân Du Nhiên, hai người chân chính hợp thành một thể… từ chỗ liên kết chảy ra một chút máu, hai hòn ngọc của Quân Du Nhiên cũng chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà co giật một chút.

“Ưm…… Đau…… Vẫn rất đau a……”

Tư Thành Hiên hôn lên cái trán đẫm mồ hôi của Quân Du Nhiên, như thể trấn an tâm trạng lo lắng của đại thỏ tử, côn ŧᏂịŧ chậm rãi thọc vào rút ra, căn bản thì cự căn của đại dã lang cũng bị âm huyệt kẹp chặt làm cho có chút khó chịu, nhưng hiện tại kɧoáı ©ảʍ đã hoàn toàn thay thế đau đớn trước đó.

“Nhiên Nhi còn đau không? Vi phu sẽ làm thực nhẹ nhàng!” Tư Thành Hiên không quên quan tâm đến Quân Du Nhiên, vừa rồi y kêu la rất đau.

“Vẫn còn…… ưm nhưng mà…… có cảm giác kỳ quái…… nơi đó…… không cần chọc vào…… a…… Thành Hiên…… sâu quá a!” Quân Du Nhiên quên đi xúc cảm mà biểu lộ cảm thụ của mình……

Côn ŧᏂịŧ to lớn chậm rãi ra vào âm huyệt, phần đỉnh của dươиɠ ѵậŧ dính máu từ màиɠ ŧяiиɧ bị đâm thủng cùng với tao dịch tự tiết ra từ dươиɠ ѵậŧ và huyệt động, mỗi khi đại dươиɠ ѵậŧ của Tư Thành Hiên rời khỏi, sẽ mang ra một ít mị thịt bên trong, ngọc hành của đại thỏ tử cũng dựng thẳng đứng, Quân Du Nhiên không quên được kɧoáı ©ảʍ mà dã lang vừa mang lại, cho nên vươn tay ra thử vuốt ve ngọc hành của mình

“Đại thỏ tử ngươi cũng học hư nha, vậy mà lại tự chơi ngọc hành của mình, không sao cả, bây giờ vi phu có thể chuyên tâm thao tao huyệt của ngươi rồi!” Tư Thành Hiên cười xấu xa

Đại thỏ tử ? Ai là đại thỏ tử a! “Ưm…… Ngươi đang nói ta hả… Đại thỏ tử…… ưm Thành Hiên…… Ngươi mới là lang a… A!” Quân Du Nhiên bị trêu chọc như vậy, khuôn mặt tinh xảo căn bản đỏ ửng vì say rượu trở nên càng thêm hồng nhuận.

Tư Thành Hiên bắt đầu chuyên tâm hầu hạ lão bà đại nhân của mình, dương cụ ở trong tao huyệt không ngừng tiến thẳng về phía trước, đâm tới một nơi tương tự như khe hở, Tư Thành Hiên đỉnh vào, dừng lại trong chốc lát, cảm thụ một chút địa phương kỳ lạ này. Sau đó hắn liền đi ra, dường như cái miệng nhỏ bên trong muốn giữ hắn lại nên cắn chặt lấy mã mắt, dã lang lùi lại hai cái rồi mới rút ra được……

“A…… kỳ lạ quá…… vừa rồi thật là kỳ quái…… côn ŧᏂịŧ của Thành Hiên cắm vào chỗ đó … Ân…… có một loại cảm giác …… rất thoải mái a……” Quân Du Nhiên cũng cảm nhận được xúc cảm quái lạ vừa rồi.

Tư Thành Hiên hưng phấn hỏi: “Nhiên Nhi… Đây là tử ©υиɠ của ngươi đúng không! Nó hút ta thật chặt a!” Nói xong liền tiếp tục đem côn ŧᏂịŧ thọc vào rút ra, dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong thành ruột ồ ạt tưới lên côn ŧᏂịŧ của Tư Thành Hiên, long căn cường đại vẫn băng lạnh như cũ, mà cảm giác lành lạnh này cũng làm dịu đi lửa nóng trong người Quân Du Nhiên, thân thể hai người gắt gao quấn lấy nhau ở một chỗ.