Bạch Lạc Xuyên là một trong những đứa cháu ưu tú nhất của Đông Hải Long Vương Bạch Trạch, trong dàn thế hệ trẻ của Long Thần tốt xấu cũng là tuổi trẻ tuấn kiệt, tốt xấu gì cũng nằm trong top 3 bảng xếp hạng của các Long nữ ở tứ hải, tốt xấu gì cũng lọt top 10 người có khả năng kế vị Đông Hải Long Vương. Chính là vì một Thần Long như vậy, sau khi thành niên lại không hảo hảo ở Đông Hải Long cung làm tiểu vương gia, mà cố tình muốn tới Vạn Thanh Hà đảm đương một cái chức hà bá nho nhỏ, ngươi nói hắn là vì cái gì đây?
Lại nói chuyện này thì phải quay trở về 5 năm trước. Rồng sau khi trưởng thành phải trải qua một lần thiên kiếp thì mới có thể từ một vị tiên tầm thường trở thành Long Thần, sau khi đã là Long Thần, liền có thể nhảy ra khỏi tam giới mà không phải chịu sinh, lão ,bệnh, tử tra tấn. Bạch Lạc Xuyên sở dĩ được Long tộc sủng ái, không chỉ bởi vì tướng mạo thanh tuấn mà còn vì hắn là Long Thần trẻ tuổi nhất đã vượt qua kiếp ải thành công.
Thiên kiếp không thể dễ dàng vượt qua như ăn bánh, tuy Bạch Lạc Xuyên là một thiên tài hiếm có, cũng phải chịu cực đại đau khổ. Thiên kiếp qua đi, tất cả thần lực đã cạn kiệt, dù là hình dạng người hay rồng đều không duy trì được, miễn cưỡng có thể hóa thành một con tiểu ngư, vì sĩ diện mà đòi đường thúc của mình là Bạch Dật Thần đưa đến hồ Vạn Thanh Hà dưỡng thương, ở Vạn Thanh Hà, tiểu ngư suốt ngày buồn khổ nhàm chán đã gặp được đại mỹ nhân Thẩm Thanh Liên của hắn.
*tiểu ngư : cá nhỏ , tui để vậy cho dễ thương nhé
Thẩm Thanh Liên là Thẩm gia đại công tử, một gia đình bố thương (buôn bán vải) ở thành Thanh Hà, năm mười sáu tuổi, mẫu thân qua đời, phụ thân Thẩm Thạch Khê đối với y vẫn luôn không nóng không lạnh, nhưng chưa bao giờ thiếu ăn thiếu mặc, trong nhà còn có kế mẫu sinh được hai đệ đệ và một muội muội, ngày tháng trôi qua cũng không tính là ngày lành. Thẩm Thanh Liên tuy xuất thân trong gia đình thương nhân, nhưng trên người lại không có mùi vị của tiền bạc mà là nho nhã ôn hòa, ôn nhuận như ngọc, thân hình mềm mại tú mĩ, làn da trắng nõn nà mịn màng, đôi mắt tựa như nước mùa thu, lông mày tựa như núi xa, vòng eo con ong còn đường hông như nhược liễu trong gió, rõ ràng là dáng vẻ quyến rũ mê người, nhưng bởi vì ngày thường hiếm khi ra khỏi cửa nên vẻ mặt thực thiên chân vô tà, nụ cười vô ý lại là tuyệt diễm khuynh thành.
Tháng sáu ở thành Thanh Hà đã bắt đầu rất nóng, cúng mộ cho gia mẫu xong Thẩm Thanh Liên mang theo người hầu Thu Ly trở về thành Thanh Hà, khi đến buổi trưa, hai người đi đến bên hồ Vạn Thanh Hà nghỉ chân. Ăn xong lương khô mang theo, Thẩm Thanh Liên ở dưới thời tiết nắng nóng đã đi mấy canh giờ, lại bởi vì thân hình đẫy đà nên dễ ra mồ hôi, thấy hồ nước trong vắt mát mẻ thì càng chịu đựng không nổi, liền kêu Thu Ly ở chỗ xa canh gác, còn mình thì đi đến nơi hẻo lánh chỗ nước sâu và cỏ rậm rạp, cởi bỏ quần áo trên người rồi bước xuống hồ.
Bạch Lạc Xuyên lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thanh Liên chính là lúc người ta đang tắm gội, từ ánh mắt đầu tiên liền coi trọng đại mỹ nhân này. Lẽ ra trong Long Cung thì mỹ nhân dạng nào cũng có, nhưng Bạch Lạc Xuyên lại cố tình say đắm Thẩm Thanh Liên, da trắng xinh đẹp, thân kiều thịt mềm, mượt mà đẫy đà, nhu hòa như mỹ ngọc, cho nên một đại mỹ nhân như vậy loã thể ở trước mặt Bạch Lạc Xuyên đã sống một ngàn năm, đó là cái cảm giác gì a??
Ai ~~~ lòng có mà lực không đủ, một con tiểu ngư muốn làm gì cũng làm không được a! Bạch tiểu ngư đồng chí lặng lẽ tới gần đại mỹ nhân nhi, những làn sóng đung đưa phản chiếu trên làn da trắng như ngọc của mỹ nhân nhi, càng tạo nên dáng vẻ băng cơ ngọc cốt, làn da sáng bóng. Mỹ nhân nhi dùng tay múc nước đổ lên người, những giọt nước dọc theo chiếc cổ trắng như tuyết xẹt qua khuôn ngực hơi phồng lên, ngực y có chút khác thường, không phẳng lì cứng ngắc như những nam nhân khác, ngược lại có độ cong mềm mại, hai viên đầṳ ѵú hồng phấn như quả anh đào, xinh xắn đứng thẳng. Thực muốn cắn một cái! Bạch Lạc Xuyên lúc này ở trước mặt đại mỹ nhân đã không còn là vị Thần Long bình tĩnh, tự tại, trẻ tuổi và đầy triển vọng nhất trong toàn bộ Long tộc, sắc bất mê nhân nhân tự mê, thân thể hắn rõ ràng là bản năng nhanh hơn não, cư nhiên thật sự đã cắn rồi.
*sắc bất mê nhân nhân tự mê : sắc đẹp không làm con người mê đắm,lạc lối là do tự bản thân con người.
“A……” Thẩm Thanh Liên kêu nhỏ một tiếng, sờ soạng ở trên ngực một chút, phát hiện là một kim sắc tiểu ngư, nơi mẫn cảm như vậy cư nhiên bị một con cá cắn, tuy rằng không đau, nhưng lại khiến Thẩm Thanh Liên ngượng ngùng nửa ngày. Thân thể trắng như ngọc của Thẩm Thanh Liên dần dần trở nên hồng hào, hai tay ôm ngực che lấy quả anh đào xinh đẹp ngon lành, tạo ra một rảnh khe ngực nhợt nhạt. Là một Thần Long, lần đầu tiên Bạch Lạc Xuyên cảm thấy miệng lưỡi khô khan.
Thẩm Thanh Liên có tính cách thẹn thùng nội liễm, thân thể từ khi hiểu chuyện chưa bao giờ bị người khác chạm qua, vậy mà tại hồ nước tắm rửa lại cư nhiên bị một tiểu ngư đùa giỡn. Thẩm Thanh Liên đứng lên lấy khăn vải đã được chuẩn bị sẵn lau thân thể, từ trên xuống dưới, chiếc cổ xinh đẹp, xương quai xanh ưu nhã, bờ vai mảnh khảnh, cánh tay trắng nõn, khuôn ngực mịn màng, vòng eo mềm dẻo, cặp mông đầy đặn, chân thon dài nở nang. Khi Bạch Lạc Xuyên nhìn Thẩm Thanh Liên cúi xuống nâng hông nhặt quần áo trên mặt đất lên, từ gốc độ kia, hắn nhìn thấy được thứ không nên có trên người một nam nhân. Bạch Lạc Xuyên nháy mắt bổ não vì cái gì biểu tượng nam tính của mỹ nhân nhi lại nhỏ như vậy ? Vì cái gì mỹ nhân nhi lại có bộ ngực? Vì cái gì thân thể trơn bóng không có một chút lông mao? Bạch Lạc Xuyên ác ý hạ một đạo phù chú lên vết răng nhợt nhạt trên đầṳ ѵú của Thẩm Thanh Liên. Mỹ nhân nhi a, lần này em không thể trốn thoát được đâu!