Trong Bụi Cỏ Có Đóa Hoa Đỏ Thẫm

Chương 3: Lại gặp nhau

"Cô giáo Ưu Ưu, tôi cho cô một đứa trẻ mới, lớp đầu tiên."

Sáu phút trước khi vào giờ học chính thức, hiệu trưởng Trần dẫn một cái cô bé có hai bím tóc nhỏ, mặt tròn tròn giống như quả bóng nhỏ tiến vào, Ngô Hinh Ưu trong lòng dâng lên một trận lửa giận, lại là như vậy, chẳng bao giờ nói trước, ngay cả tài liệu cũng không thể chuẩn bị trước.

"Được rồi, vào đi bé cưng!" Cô mỉm cười tiếp đón.

Cô có thể làm sao bây giờ? Cô có thể làm gì với ông chủvới tư cách là một người làm công? Cô không khỏi hụt hẫng vì sự dễ thương của cô bé.

"Hiệu trưởng Trần sao lúc nào cũng nhòi nhét người, còn 5 phút nuẵ mới đến lớp." Cô giáo Diệu Diệu từ lớp bên cạnh đi tới, dựa vào khung cửa nhỏ giọng nói.

Ngô Hinh Ưu nghiến răng không ngừng mỉm cười, "Không tồi, tôi đến sớm 5 phút, lần trước lớp tôi đã nhét 3 người rồi, cũng may tài liệu đều là có sẵn."

"Em tên là gì nha?"

Cô bé da trắng, mắt tròn, mặc bộ quần áo thể thao màu xám, đéo túi chéo vai, nhìn ngầu không thể nói nên lời, nói cách khác…Chỉ có chút không vui.

"Kha Kha."

"Kha Kha bao nhiêu tuổi?"

"Bốn tuổi rưỡi, đang học lớp chồi."

Ngô Hinh Ưu nháy mắt ngay lặp tức thích Kha Kha, thông minh lanh lợi, nghe lời, xinh đẹp. Ai mà không muốn có một đứa con gái như thế này, mẹ bé giáo dục thật tốt."Em có chút không vui sao?"

"Dạ." Kha Kha gật gật đầu.

"Ồ! Vì sao vậy?"

"Bởi vì hôm nay em không thích cái váy của mình, trông không đẹp chút nào. Cậu em phải để em mặc. Em thích màu hồng và xanh lam. Ông ấy bắt em phải mặc cái này, rất xấu!" Kha Kha bóp miệng cau mày, có thể nhìn ra được cô bé không thích bộ váy này.

"Tuy rằng màu sắc cô thích không phải màu hồng và màu xanh lam, nhưng cái này cô nhìn rất tuyệt, cô thích nó. . . . . ." Cô ngưng nói.

Nhìn bộ quần áo thể thao màu xám này trông quen quen nhỉ? Ngày đó người chủ nhà đó không phải cũng mặc bộ quần áo thể thao màu xám sao, nhắc tới đến liền thấy đau đầu, có lẻ quả bóng nhỏ này đến đây để xử phạt cô. . . . . .

"Cái này. . . . . .bộ quần áo thoải mái. . . . . ." Cô cười gượng hai tiếng sau vỗ vỗ tay chính mình cổ vũ, "Nào, chúng ta bắt đầu lớp học."

Một tiếng rưỡi của lớp học đã kết thúc suôn sẻ trong một vòng quay bận rộn. Công việc của ngày hôm nay cũng đã kết thúc. Lại là một ngày tuyệt vời!

"Cô giáo Ưu Ưu, đợi một chút để liên lạc với phụ huynh của Kha Kha, cho họ biết về lớp học của em ấy." Hiệu trưởng Trần đẩy cửa tiến vào ý bảo phụ huynh của cô bé ở ngoài cửa.

"Được."

Ngô Hnh Ưu đưa Kha Kha ra ngoài cùng với tất cả bọn trẻ, bọn trẻ vui mừng chạy đến khi nhìn thấy bố mẹ của chúng, Kha Kha rất bình tĩnh,đứng phía sau nắm chặt tay cô.

"Ân? Bố mẹ của em chưa đến sao?"

"Đến đây."

Theo giọng nói nhìn qua, Ngô Hinh Ưu nhắm mắt lại một chút rồi mở ra, cô tưởng chính mình nhìn nhầm, thật cũng hy vọng chính mình là nhìn nhầm rồi, ám chỉ rằng đây không phải là sự thật.

"Kha Kha, mau cám ơn cô giáo!" Tào Tịnh Trần cười nói, nụ cười đó giả vờ như rất vui vẻ.

"Cám ơn cô giáo!"

"Ha hả. . . . . . Không. . . . . . Không có gì. . . . ." Khóe miệng Ngô Hinh Ưu giật giật. Đây chỉ đơn giản là một sự kiện không nói nên lời, đây là cái gì? Con gái của anh ấy? OMG. . . . . .

"Cậu, khi nào thì mẹ đến?" Kha Kha nhét bức tranh vẽ con bù nhìn cho Tào Tịnh Trần, dùng một tay kéo chiếc túi nằm nghiêng trên mặt đất theo vòng tròn.

Thì ra. . . . . .Đây chính là cậu. . . . . . Cậu. . . . . . Ta nói này bộ quần áo thể thao xám xịt này thật khó coi, thật đúng là vị mật ong, mật ngọt tự tin, Ngô Hinh Ưu thầm than một tiếng rồi thu người lại thúc giục họ đi.

"Cô giáo Ưu Ưu, Kha Kha hôm nay thể hiện thế nào?"

Tào Tịnh Trần nở nụ cười nhạt và chờ đợi câu trả lời của cô một cách chân thành, Ngô Hinh Ưu hoàn toàn không nghĩ như vậy. Từ trên xuống mỗi hành động của hắn đề không bình thường.

"Ồ. . . . . . Kha Kha. . . . . .Em ấy rất ngoan, thích nghi nhanh với môi trường, trả lời câu hỏi cũng rất tích cực, có nhiều ý tưởng, hoạt động tốt, rất trật tự và có quan điểm cá nhân rất mạnh mẽ." Ngô Hinh Ưu bề ngoài rất chuyên nghiệp, trong long thì suy nghĩ: Nhanh lên,nhanh lên. . . . .

"Ah, ở nhà cũngr rất thích vẽ tranh, rất quyết đoán."

"Ừ ân, là là là, nhìn ra được điểm rất cố gắng."Nội tâm một lần nữa lại thúc giục: đi mau đi mau đi mau đi mau đi mau. . . . . .

"Ân. . . . . ." Tào Tịnh Trần cầm lấy bức tranh nghiêm túc đánh giá, "Bài học này nói về. . . . . ."

"Người bù nhìn!"

"Bài học này chủ yếu là rèn luyện cái gì?" Tào Tịnh Trần bộ dạng háo hức muốn tìm hiểu kiến thức hỏi. "Mục tiêu dạy học muốn bọn trẻ cải thiện điều gì?"

"Khụ khụ khụ. . . . . ." Người chú này quả thật là có trách nhiệm, nội tâm Ngô Hinh Ưu kêu lên, người này quả thật rất kinh người!! Cũng có thể do cô hẹp hòi nên nghĩ anh ta cố tình. Bằng không người có ý thức như hắn sao lại hỏi vấn đề này chứ.

"Bài học này chủ yếu thể hiện bù nhìn thông qua việc sử dụng các đường kẻ, bột màu và các hình thức khác. Nó có thể rèn luyện trí tưởng tượng, khả năng sang tạo và cách sử dụng màu sắc lên con bù nhìn. Con bù nhìn do Khả Khả vẽ rất đặc biệt, hồng nhạt cùng màu lam là màu cô bé thích, không thích màu xám, loại quần áo này con bé không thích!" Ngô Hinh Ưu cố ý hướng tới hắn cười cười, như là cố ý nói cho hắn nghe dường như. "Rõ ràng con bé có sở thích và sáng tạo của riêng mình, nên tôn trọng ý tưởng tượng của bọn trẻ, bảo vệ trí tượng tượng và sự sang tạo của chúng."

"Ừm. . . . . . OK. . . . . . Rất tốt." Tào Tịnh Trần nhìn chằm chằm cô gật gật đầu, " Tôi có thể them Wechat của cô không? Về sau có chuyện gì không hiểu liền hỏi."

Ngô Hinh Ưu đổ mồ hôi trên trán, này nếu bọn họ cùng them WeChat cô không thể một ngày 24 giờ trả lời câu hỏi của hắn, cô thật sự một vạn lần cự tuyệt, lấy điện thoại di động ra mở mã QR:"Thêm vào nhóm lớp đi, mọi thông báo, sự kiện, chia sẻ công việc và vân vân đều có thể đăng lên nhóm. Sauk hi vào nhóm có thể them mẹ của Kha Kha vào."

Tào Tịnh Trần nhướng mày để nhìn thấu suy nghĩ cẩn thận của cô, sau khi them tên nhóm vào, khóe miệng anh nhếch lên một cách bí mật.

"Những đứa trẻ của cô Ưu Ưu là lớp thứ sáu?"

"Đúng vậy, tất cả những đứa trẻ lớp thứ sáu đề ở nhóm này."

"Vào nhóm rồi tôi và cô đề là bạn bè?"

"Hả?"

Ngô Hinh Ưu trong lòng co rụt lại, đồng tử của cô có chút hoảng sợ, thậm chí có chút tư tưởng! Chỉ có thể chịu đựng xấu hổ cười gượng hai tiếng.

"Được rồi, cứ như vậy đi, hôm nay vất vả cho cô giáo Ưu Ưu rồi, cô cứ làm việc của mình, chúng tôi đi trước ." Tào Tịnh Trần lễ phép tạm biệt, Kha Kha không tình nguyện đến nắm tay chú, quay đầu lại tạm biệt cô giáo.

Cô giáo Diệu Diệu bước tới chạm vào cánh tay cô, cười toe toét nói:"Được rồi Ưu Ưu, thật may mắn a!"

Ngô Hinh Ưu trợn tròn mắt:"Phúc khí này chị muốn không?"

"Kha Kha, cô giáo Ưu Ưu thế nào?"

Trên đường về nhà, Tào Tịnh Trần lái xe hỏi cô bé ở phía sau được buộc chắc chắn vào ghế an toàn, Kha Kha nhìn ra ngoài cửa sổ nói:"Rất tốt nha, còn khích lệ con đâu, cho con 3 phần thưởng lận đó."

"Cô ấy có hỏi con câu hỏi nào khác không?"

"Không có a."

"Ồ. . . . . ." Tào Tịnh Trần gật gật đầu có nét trầm ngâm.

Sau khi rẽ qua một đèn giao thông thì chuông điện thoại đột ngột vang lên, vừa nhấn nút trả lời trên vô lăng, một giọng nói nữ gắt gỏng vang lên.

"Tào Tịnh Trần! Em đưa con gái của chị đi đâu vậy?"

Kha Kha mở to mắt, nhanh chóng dung hai tay bịt chặt lỗ tai lại, Tào Tịnh Trần xoa xoa vành tai đau nhức của mình rồi chậm rãi nói, "Chị à, không phải là sẽ đưa về sao, lập tức liền tới dưới lầu, lát nữa lại nói, cúp máy đây!"

Mười phút sau, Tào Tịnh Trần đưa Kha Kha vào cửa, chân trước mới vừa bước vào chân sau liền bị ảnh hưởng đến sức mạnh “Sư tử rống”.

"Tào Tịnh Trần? Em có phải không có đầu óc hay không? Hôm nay chị ở nhóm lớp của Kha Kha hỏi sao không có Kha Kha, lúc đó chị mới biết Kha Kha không đi học lớp nghệ thuật. Hỏi mợ mới biết được là em đem Kha Kha đi, con bé học ở lớp nghệ thuật không phải rất tốt sao, không nói một tiếng liền đem con bé qua bên kia, em không phải có bệnh chứ?" Tào Cảnh Yên vẻ mặt không thể tin không thể lý giải khi nhìn thấy hắn.

Tào Tịnh Trần ngồi xuống ghế sô pha, hai chân duỗi thẳng dựa vào sô pha, hai tay tựa đầu vào sô pha giải thích:"Ồ, học ở đâu cũng là học a, hơn nữa có thể tại nơi đây tự học một năm, chị xem bức tranh vẽ gì, thật tốt khi đổi địa điểm. Em đã báo danh cho con bé."

"Em đã báo danh? Em xem em điên thật rồi! Em có cần kiểm soát những gì con bé vẽ không?" Tào Cảnh Yên đem Kha Kha về phòng rồi đóng cửa lại đi ra, cầm cái gối đập vào đầu hắn."Chỗ học mới đó ca như vậy chị làm sao có thể đến đón được a? Em có phải là con lợn không?"

"Học phí em bỏ ra, Kha Kha em sẽ đón, tất cả đều giống nhau a!" Tào Tịnh Trần mở điện thoại đến trang "Lớp học thứ sáu dành cho trẻ em", Ngô Hinh Ưu vừa đăng thông tin tiến độ của khóa học hôm nay và thành tích của lớp, giữa những hàng chữ đều lộ ra tính trẻ con, thật sựrất khó để tưởng tượng rằng. . . . . .Khi một người nói chuyện với đứa bé, sẽ trông như thế nào.

"Khi nào thì người cậu này lại quan tâm đến cháu gái mình như vậy? Em có chuyện gì sao?" Tào Cảnh Yên chỉ vào mũi hắn nói, "Chị cảnh cáo em a, bất luận vì chuyện gì cũng đừng liên lụy đến con gái chị, bằng không chị mặc kệ em là em trai ruột của chị, không để em yên đâu!"

Tiếng đóng cửa vang lên, tiến vào là một nam nhân, Tào Tịnh Trần đứng dậy chào hỏi, "Anh rể đã về, được rồi chị, em đi trước, về sau Kha Kha tiếp tục đến trường mẫu giáo, em sẽ đưa con bé về sau giờ học. Tạm biệt anh rể!"

"Em đưa số điện thoại của cô giáo cho chị!"

"Không sao đâu, em làm là được!

Tào Tịnh Trần không để ý chị hắn ở sau lưng hô to, mở cửa lên xe, tâm tình không tồi chạy nhanh khỏi khu biệt thự.

Hắn lái xe vòng quanh trung tâm thể dục vài lần và ở đó một lúc lâu đến khi đèn tắt lúc mười giờ. Không thấy bóng dáng của Ngô Hinh Ưu, trong long khá khỏ hiểu. Bình thường không nghĩ có thể gặp lại gặp được, hiện tại muốn tìm cô có chút chuyện thì lại không thấy đâu.

Sau khi trở về nhà nằm ở trên giường, cầm điện thoại lật ngược mấy tin nhắn nhóm lên đọc hơn chục lần, mở vòng bạn bè của cô ra thì không có gì, đột nhiên có tin nhắn trong nhóm, là của một phụ huynh hỏi về tình hình đứa trẻ, anh cũng vô tình hỏi một câu.

"Cô giáo Ưu Ưu, khả năng thích ứng của Kha Kha ổn chứ?"

Tào Tịnh Trần lăn lộn trên giường chờ tin nhắn trả lời, hồi lâu sau vẫn không có tin tức gì, đành gửi them một tin nhắn.

Ngô Hinh Ưu ôm di động lăn lộn trên giường, liệu người này có bị mất trí vào nửa đêm không? Mười giờ rưỡi rồi sao hắn còn không chịu đi ngủ mà cứ ở trong nhóm chờ hồi âm của cô! Cô ném điện thoại xuống giường, chui vào chăn bông suy nghĩ mien man, coi như không nhìn thấy quên đi. Cô nhắm mắt rồi ngủ, còn lại cứ để vào ngày mai nói sau, nhưng ai mà biết được Tào Tịnh Trần ở trong nhóm vẫn không ngừng nhắn tin.

"Kha Kha có thể thích với nó không?"

"Cô có thể nói về chương trình học sau này không. Hôm nay tôi quên hỏi cô."

"Đứa bé bốn tuổi rưỡi có thể vẽ loại bức tranh gì?"

"Các bạn ở lớp thứ sáu đã học được một đoạn thời gian , Kha Kha hiện tại mới đến, có thể đuổi kịp tiến độ không?"

"Một lớp học như vậy có bao nhiêu học sinh và cô giáo?"

Di động đặt ở trên gối không ngừng vang lên. Stop! Ngô Hinh Ưu giận dữ lấy di dộng mở nhóm lên xem, một loạt tin nhắn của Tào Tịnh Trần gửi đến. Cô thật sự sắp tức giận rồi, gần đây có phải là bị sao thủy nghịch hành không? Như thế nào, hắn lại nhiều lời như vậy.

"Cô giáo Ưu Ưu, phụ huynh trong nhóm hôm nay sao có người nhiều lời như vậy, cô mau giải quyết nhanh một chút, các phụ huynh khác đều đều khó chịu. Tốt nhất đừng để có nhiều người thảo luận trong nhóm sẽ dễ bị khó xử."

Không có cách nào, Ngô Hinh Ưu chỉ có thể trò chuyện riêng với hắn.

Chuông điện thoại reo lên, Tào Tịnh Trần bật dậy trên giường, thấy Ngô Hinh Ưu gửi yêu cầu kết bạn, anh giả vờ dè dặt đợi một lúc mới đồng ý.

"Xin chào, cô giáo Ưu Ưu, tôi là cậu của Kha Kha, Tào Tịnh Trần."

"Cậu Kha Kha, nếu anh có vấn đề thắc mắc gì có thể nhắn riêng với tôi, đã trễ thế này còn nhắn tin ở trong nhóm sẽ làm phiền đến các vị phụ huynh khác, họ dễ có ý kiến, cám ơn anh đã hiểu và hợp tác với tôi."

"Nếu anh có thắc mắc có thể nhắn với tôi…."

Ngô Hinh Ưu lúc này hối hận muốn tát cho mình một cái, nhưng ai biết được anh ta sẽ nhắn lại!

"Cô sao vậy?" Có cái gì liền nói nhanh, ngày mai tôi còn phải sáng đi làm sớm!

Chuyện gì vậy? Tào Tịnh Trần ngây ngẩn cả người, kỳ thật hắn không có chuyện gì, chính là nhìn xem cô giáo này có phải là không làm nhiệm vụ của mình.

"Không có gì khác, chính là muốn hỏi có sự chênh lệch giữa Kha Kha với những đứa trẻ học trước hay không."

"Không đâu, đây là lớp mới, vì vậy những đứa trẻ khác cùng học một lướt với cô bé."

"Vậy là tốt rồi." Gửi xong, Tào Tịnh Trần ở tren giường thở dài, này, sao anh lại nói hết như vậy chứ, "Dingdong", một tin nhắn khác lại đến.

"Tôi nghe Kha Kha nói con bé đến tham gia lớp học mẹ con bé không biết, có phải không?"

"Tôi đã nói với mẹ con bé rồi." Ngón tay Tào Tịnh Trần nhanh chóng gõ ra vài câu trên màn hình, "Cô giáo hỏi Kha Kha có phải không?"

Ngô Hinh Ưu tức giận, thật sự là muốn đá anh ta ra khỏi nhóm.

"Kha Kha nói là cậu của con bé mang nó đến đây, mẹ không biết, cho nên thuận tiện hỏi một chút, anh có thể đưa mẹ Kha Kha vào trong nhóm được không."

"Tôi đã biết, hiện tại ba mẹ Kha Kha đang bận và tôi sẽ đưa đón con bé đến lớp, có chuyện gì trực tiếp nói với tôi là được."

"Vâng, như vậy sẽ thuận tiện hơn cho tôi khi tôi hỏi mẹ con bé một số vấn đề khác. Chỉ cần đưa WeChat của mẹ con bé cho tôi khi anh có thời gian." Ngô Hinh Ưu đã hết sức nhẫn nại nhắn tin với anh ấy rồi, sức mạnh của bàn phím không thể xuyên qua màn hình.

"Không sao đâu." Tào Tịnh Trần nhíu mày, tại sao cô lại phải them WeChat của chị gái anh."Cô giáo Ưu Ưu, cô có phải nghĩ rằng tôi đang cố ý? Tất cả chuyện này đều đang cố ý?"

Mạch não của người này có phải là mê cung không? Tại sao không thấy một cách bình thường chứ? Tào Tịnh Trần nghiêm túc ngồi dậy, xoa xoa mí mắt.

"Cô yên tâm đi, tôi không có như vậy, Kha Kha giao cho cô tôi cũng không lo lắng cô sẽ trả thù, cho nên cô có thể tin tưởng tôi, có chuyện gì tôi sẽ nói lại cho mẹ con bé."

Cái gì? Trả thù? Ngô Hinh Ưu bị cơn tức giận làm cho đầu óc bị chập mạch, cơn buồn ngủ ập đến, lập tức xóa anh ta đi, sau đó chui vào trong chăn liền đi ngủ. Mãi đến khi Tào Tịnh Trần đợi không được tin nhắn trả lời, đến khi nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ làm cho hắn tỉnh táo, liền bị xóa tư cách bạn bè!

Vừa mới tiến vàogiấc ngủ thì ông chủ gọi đến chất vấn hỏi, "Cô đã them WeChat của cậu Kha Kha rồi xóa anh ấy? Dù thế nào đi nauwx cô cũng không thể xóa WeChat của phụ huynh, Mọi người sẽ phàn nàn với tôi về việc này, cô mau nhanh chóng them lại bạn bè!"

"A. . . . . . Tôi không có. . . . . . Tôi đã dùng. . . . . . số công việc để them anh ấy. . .”

Vào nhóm lần nữa, Ngô Hinh Ưu đành phải đem hắn thêm trở về.

"Ông từ từ, tôi sử dụng số công việc để them vào!"

Vì thế, Ngô Hinh Ưu hoàn toàn không còn buồn ngủ, đăng kí lại một tài khoản WeChat, người đầu tiên thêm vào chính là "Người cậu ngu ngốc".