Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 457: Mày thì có tác dụng gì cơ chứ

Quân Nhật Đình nhìn thấy cô đang đứng ở ngoài cửa chần chờ, vẻ lạnh lùng cứng ngắc trên mặt lập tức mềm mại đi, khiến cho giám đốc điều hành của các công ty kinh ngạc không thôi.

Nhưng mà bọn họ cũng rất thức thời, lúc này đều tạm dừng báo cáo.

“Tới rồi thì sao không tiến vào?”

Quân Nhật Đình đứng dậy đi tới cửa, kéo cô qua đó.

Hứa Thanh Khê sửng sốt một chút, mím môi cười nói: “Thấy anh đang bận, em không đành lòng quấy rầy anh, bận bịu xong chưa anh?”

Nói xong, cô nhìn vào bên trong phòng sách, muốn nhìn thử xem văn kiện trên bàn sách của anh còn lại bao nhiêu.

“Sợ là đêm nay không thể làm xong hết được, không có cách nào đi với em cả.”

Quân Nhật Đình còn tưởng là Hứa Thanh Khê muốn mình theo cô, trên mặt hiện lên vẻ xin lỗi.

Hứa Thanh Khê thấy thế, trong lòng ngọt ngào đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Sẽ không, chỉ muốn tới đây coi anh như thế nào thôi, nếu anh đang bận, vậy em sẽ không quấy rầy anh, em đi về trước.”

Quân Nhật Đình vuốt cằm: “Em nghỉ ngơi sớm một chút, không cần chờ anh.”

Hứa Thanh Khê gật đầu: “Anh cũng vậy, đừng làm việc quá khuya.”

Dứt lời, cô đi về hướng gian phòng.

Quân Nhật Đình nhìn theo cô đi vào phòng, sau đó cũng trở về phòng sách.

Trong phòng, Hứa Thanh Khê căng thẳng gương mặt, nghĩ đến tin tức của Hứa Thanh Tuệ, cô tính tự mình đi đến điểm hẹn.

Mặc kệ nói như thế nào, bây giờ cô là vợ của Quân Nhật Đình, mặc kệ bọn họ có mục đích gì, cô cũng có thể đại diện cho Quân Nhật Đình.

Bởi vậy, cô chỉ trang điểm đơn giản một chút, thay lễ phục đã chuẩn bị sẵn rồi trực tiếp ra cửa.

Hơn mười phút đồng hồ sau, cô đến khách sạn Ngự Cảnh.

Chỉ thấy cổng chính của khách sạn được trang trí tỉ mỉ, ngoài cổng trưng bày một loạt lẵng hoa chúc mừng công ty Thời Thế thành lập.

Hứa Thanh Khê nheo mắt nhìn lại, trong lòng mơ hồ có một ít suy đoán, cô mang vẻ mặt khó lường đi vào bên trong hội trường.

Trong hội trường xanh vàng rực rỡ, khách khứa đến không ít.

Cô đứng ở cửa liếc nhìn một cái đã thấy Hứa Hải Minh đang lượn quanh hội trường như một con bướm.

Đồng thời cũng không ít người chú ý tới cô, nhận ra thân phận của cô.

“Lão Hứa Hải Minh, đó không phải là con gái của anh không? Thế nào? Hôm nay cha con các anh đi riêng hay sao? Hiếm khi người cha tốt như anh nỡ lòng bỏ lại con gái mình lắm.”

Bạn làm ăn của Hứa Hải Minh nhìn thấy Hứa Thanh Khê thì tưởng lầm là Hứa Thanh Tuệ mà trêu ghẹo.

Hứa Hải Minh nghe vậy, nhìn theo tay của bạn mình mà thấy được Hứa Thanh Khê.

Ông ấy không để lại dấu vết mà nhíu mày một cái, trêu đùa vài câu với bạn mình rồi bước về hướng Hứa Thanh Khê, đồng thời trong mắt cũng hiện lên nét kinh ngạc.

Chỉ thấy Hứa Thanh Khê mặc một bộ lễ phục trễ vai màu tím nhạt kề sát ở trên người, eo nhỏ mông căng, thể hiện dáng người đồng thời cũng làm tôn nên khí chất.

Không nghĩ tới thứ rác rưởi này ăn mặc lên một chút, sắc đẹp cũng không tệ lắm, xem ra sau này chờ nó vô dụng rồi thì có thể đưa đến nơi khác để kiếm lại chút lợi ích cho nhà họ Hứa.

Ông ta suy nghĩ, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Khê, nhìn xung quanh bên cạnh cô.

“Tại sao chỉ có một mình mày? Quân Nhật Đình đâu?”

Khi ông ta không thấy được Quân Nhật Đình, gương mặt lập tức trễ xuống, lôi kéo Hứa Thanh Khê đi đến một chỗ ít người để chất vấn.

“Quân Nhật Đình bận, không rảnh đến đây.”

Hứa Thanh Khê vừa giải thích vừa giãy khỏi khống chế của ông ta.

Hứa Hải Minh bất mãn hết sức, âm trầm nói: “Thanh Tuệ không phải đã nói cho mày biết rồi sao? Nhất định phải mang Quân Nhật Đình tới! Biết buổi tiệc này quan trọng đến mức nào không hả?”

Hứa Thanh Khê cười lạnh, nhếch khóe miệng lên, châm chọc nói: “Quan trọng đến mức nào, có quan trọng bằng tập đoàn Quân Thị hay không?”

Hứa Hải Minh cứng họng.

“Hơn nữa, tuy Quân Nhật Đình không tới được, nhưng hiện tại tốt xấu gì tôi cũng là mợ cả trên danh nghĩa của tập đoàn Quân Thị, sẽ không không có sức nặng đến vậy, như thế không thể đại diện cho nhà họ Quân hay sao?”

Hứa Thanh Khê tiếp tục thuyết phục, Hứa Hải Minh lại không cho là đúng.

“Chỉ có một mình mày thì có tác dụng gì chứ?”

Hứa Thanh Khê tức giận đến nở nụ cười.

Nếu không phải bị Hứa Thanh Tuệ uy hϊếp, cô cũng không muốn đến.

Ngay lập tức, cô không còn nhẫn nại mà nói: “Ít nói nhảm, nếu ông không muốn nhìn thấy tôi thì giờ tôi trở về, về phần Quân Nhật Đình, tự ông đi mà mời anh ấy.”

Hứa Hải Minh bị chặn họng đến mặt đỏ lên.

Bảo ông ấy đi mời Quân Nhật Đình tự nhiên là không có khả năng.

Cũng bởi vậy chỉ có thể miễn cưỡng lưu người lại mang theo bên người.

Dù sao đối với bên ngoài mà nói, bọn họ cũng là hai cha con tình cảm rất tốt.

Cứ như vậy, Hứa Thanh Khê đi theo Hứa Hải Minh quen biết được không ít bạn bè làm ăn của ông ấy.

Ngay khi cô sắp cười đến cứng cả mặt, Hứa Hải Minh rốt cục cũng mang cô đi đến trước mặt Khương Thừa Khải.

“Giám đốc Thừa Khải, đây là đại diện cho tập đoàn Quân Thị, con dâu của nhà họ Quân, cũng là con gái - Hứa Thanh Tuệ của tôi.”

Ông ấy vừa giới thiệu, vừa đưa mắt ra hiệu với Khương Thừa Khải.

Ai ngờ, Khương Thừa Khải căn bản không chú ý đến lời của ông ấy.

Bởi vì hắn bị vẻ ngoài của Hứa Thanh Khê làm cho choáng váng, đồng thời đáy mắt dâng lên một sự cuồng nhiệt.

Từ trước đến nay, hắn chưa từng nghĩ đến có hai chị em sinh đôi giống nhau đến mức này!

Nếu không phải hắn biết rõ chuyện này là như thế nào, thiếu chút nữa hắn đã xem cô gái này trở thành con khốn kia!

Hứa Thanh Khê nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn, lập tức có chút không vui.

Mà Hứa Hải Minh lại coi như không phát hiện bầu không khí thay đổi, giới thiệu xong Hứa Thanh Khê rồi thì giới thiệu đến Khương Thừa Khải.

“Thanh Tuệ, đây là người phụ trách của tập đoàn Thời Thế, giám đốc Thừa Khải Thừa Khải, về sau ba gia công ty chúng ta sẽ hợp tác rất nhiều với nhau, con chào hỏi giám đốc Thừa Khải đi.”

Hứa Thanh Khê nhìn nhìn hắn, lại nhìn thấy Khương Thừa Khải thiếu điều dán cả ánh mắt lên trên người cô, cô cố nén ghê tởm mà tiếp đón.

“Anh Thừa Khải, tôi đại diện cho tập đoàn Quân Thị chúc mừng anh, hy vọng về sau hợp tác vui vẻ.”

Mặc kệ nói như thế nào, có thể khiến Hứa Hải Minh thận trọng giới thiệu như vậy, có lẽ thân phận của người này có phân lượng nhất định.

Vì không gây phiền phức cho Quân Nhật Đình, cũng chỉ đơn giản bị nhì mà thôi, không có việc gì.

Cô thầm an ủi mình trong lòng, ai ngờ Khương Thừa Khải hoàn hồn, căn bản không cho cô mặt mũi.

“Cô đại diện cho tập đoàn Quân Thị? A, tập đoàn Quân Thị này không có ai hay sao? Để một người phụ nữ phải ra mặt?”

Hắn thu hồi tầm mắt, trên mặt tràn đầy châm chọc.

Sự thay đổi trước sau một trăm tám mươi độ khiến cho Hứa Thanh Khê có chút ngớ ra.

“Còn nữa, giám đốc Quân của tập đoàn Quân Thị các người thật là nhân vật lớn, trước đó ký hợp đồng phái người lung tung đến cho tôi cũng thôi đi, lần này tôi tự mình mời anh ta tới tham gia buổi tiệc, đã vậy còn không nể mặt ai cả, là xem thường tôi hay là xem thường cả tập đoàn Thời Thế chúng tôi?”

Khương Thừa Khải thấy thế, tiếp tục trào phúng.

Hứa Thanh Khê phản ứng kịp, lập tức cám thấy không thoải mái trước những lời nói của người này.

Cô thu lại nụ cười khách sáo, phản kích: “Có lẽ giám đốc Thừa Khải nói đúng rồi, ông xã nhà tôi quả thật là đại nhân vật, về phần mặt mũi mà anh nói, cái này phải xem là ai đã, có một số người thật sự không xứng để ông xã nhà tôi nể mặt.”

Nói đến này, đôi mắt cô đảo qua Khương Thừa Khải từ trên xuống dưới, khẽ cười nói: “Ít nhất người như giám đốc Thừa Khải còn chưa đủ tư cách.”

Khương Thừa Khải nghe vậy, sắc mặt lập tức âm trầm.

Ngay cả sắc mắt Hứa Hải Minh cũng không tốt gì.

Nhưng mà ông ấy cũng không thèm để ý.

Dù sao chỉ cần không ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ, thứ rác rưỡi này muốn chết, ông ấy cũng không để ý mượn tay người khác trừng trị một chút.

Đương nhiên mặt ngoài vẫn phải thể hiện một chút.

“Thanh Tuệ, nói cái gì vậy, còn không xin lỗi giám đốc Thừa Khải, thật sự là mấy năm nay cưng chiều con quá nên càng ngày càng vô lễ.”

Ông ấy làm ra vẻ tức giận quát lớn, lại không phát hiện khi ông kêu lên hai chữ Thanh Tuệ, trong mắt Khương Thừa Khải lóe lên một tia khác thường.

Hứa Thanh Khê cũng không chú ý tới, cô nghe thấy mệnh lệnh của Hứa Hải Minh thì theo bản năng chống đối lại.