Khi Quân Nhật Đình chạy tới nhà ga thì bên này đã được Hứa Hải Minh giải quyết hậu quả xong.
Không ít người bốn phía đều đang bàn tán chuyện vừa rồi, mà chỗ Hứa Thanh Khê bị thương cũng có dì lao công đang dọn dẹp.
Nhưng không khí bốn phía vẫn loáng thoáng mùi máu tươi.
"Hà Văn Tuấn, cậu đi nghe ngóng chuyện mới xảy ra, đồng thời gọi người điều tra xem bệnh viện nào vừa mới nhận người bị thương.”
Quân Nhật Đình nghe được bốn phía bàn tán, nhìn vết máu đã chuyển sang màu sẫm đó, nặng nề dặn dò.
Hà Văn Tuấn nhận lệnh, lập tức bàn giao đàn em đồng thời cũng đi tới chỗ đám người.
Mạc Ly nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng hết sức ác độc, hy vọng người bị thương là Hứa Thanh Tuệ.
Cũng trong lúc đó, Hứa Hải Minh theo xe cứu thương tới bệnh viện.
Hứa Thanh Khê được đưa tới phòng cấp cứu.
Trên người Hứa Thanh Tuệ cũng có chút vết thương, bôi chút thuốc thì đi ra hành lang.
"Bố, cô ta sao rồi?"
Hứa Hải Minh nhìn thấy cô đến thì không có trả lời mà quan tâm sức khỏe của cô trước.
"Con sao rồi? Bác sĩ có kiểm tra cho con không?"
"Con chỉ bôi chút thuốc thôi, mới nãy nhận được tin tức, Quân Nhật Đình đang chạy qua đây, con không thể ở lại thêm."
Hứa Thanh Tuệ thấy Hứa Hải Minh không nói thì cũng không hỏi nữa mà nói qua chuyện khác.
Hứa Hải Minh nghe Quân Nhật Đình sắp tới thì nhíu chặt lông mày.
"Lúc này không thể để cho cậu ta nhìn thấy con, như thế này đi, cha đưa con qua bệnh viện của tập đoàn Hứa Thị, con qua đó kiểm tra kỹ lại xem có bị gì không."
Hứa Thanh Tuệ không hề từ chối.
"Được, vậy con qua đó trước."
Ngay khi Hứa Thanh Tuệ rời đi không bao lâu thì Quân Nhật Đình đã tìm tới bệnh viện.
Anh nhanh chân đi đến phòng cấp cứu, nhìn đèn đỏ trên phòng cấp cứu, sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm Hứa Hải Minh dò hỏi: "Thanh Tuệ sao rồi?"
Hứa Hải Minh nhìn thấy dáng vẻ nóng nảy của anh, ánh mắt lấp lóe: "Còn chưa biết, bác sĩ đang cấp cứu."
Quân Nhật Đình nghe ông ấy bình tĩnh nói như vậy thì cảm thấy có chút không đúng, nhưng trước mắt anh cũng không có tâm trạng tra xét xem cái gì không đúng, tiếp tục hỏi:
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao Thanh Tuệ lại bị thương?"
Đương nhiên là Hứa Hải Minh sẽ không nói thật, ông ấy gạt anh: "Tôi nhận được tin mấy người đó muốn mượn xe lửa dẫn Thanh Tuệ rời đi nên tôi dẫn người chạy tới, muốn chặn lại bọn họ nhưng không ngờ bọn họ dùng Thanh Tuệ uy hϊếp, tôi hết cách, chỉ có thể bảo đảm cho Thanh Tuệ, không ngờ mấy người đó muốn cản bọn tôi đuổi theo nên mới làm Thanh Tuệ bị thương.”
Quân Nhật Đình nghe vậy thì mặt mũi rất âm trầm.
Hứa Hải Minh giả bộ như không thấy, tiếp tục nói: "Tuy nhiên cậu yên tâm, tôi đã cho người tiếp tục đuổi theo, đã báo cảnh sát, hẳn là bọn họ chạy không thoát đâu."
Quân Nhật Đình liếc mắt nhìn ông ấy một cái, cũng không yên lòng với người của ông ấy.
"Hà Văn Tuấn, cậu dẫn người hỗ trợ cảnh sát, nhất định phải bắt được bọn chúng cho tôi!"
Anh nghiêm túc dặn dò, sát khí tỏa ra xung quanh.
Chỉ dựa vào việc những người này làm Hứa Thanh Khê bị thương thì anh cũng không định bỏ qua cho bọn họ.
Hà Văn Tuấn nhận lệnh, lập tức đi gọi người.
Mạc Ly nhìn Quân Nhật Đình khí thế bức người thì trong lòng tràn đầy ghen ghét.
Cô ta nhìn chòng chọc vào phòng cấp cứu, chỉ hận sao Hứa Thanh Khê không chết trên bàn giải phẫu.
Không biết có phải là lời cầu nguyện của cô ta linh nghiệm rồi hay không.
Chỉ thấy phòng cấp cứu vẫn luôn đóng chặt bỗng nhiên mở ra, y tá vội vàng từ bên trong đi ra.
"Ai là người nhà của bệnh nhân?"
"Là tôi!"
Quân Nhật Đình trầm giọng đi lên.
Hứa Hải Minh chậm một bước, ánh mắt nặng nề nhìn bóng lưng Quân Nhật Đình.
"Bệnh nhân sao rồi?"
Quân Nhật Đình hoàn toàn không để ý tới sự khác thường của Hứa Hải Minh, anh nhìn thấy y tá thì gấp gáp hỏi hỏi.
"Vết thương của bệnh nhân rất sâu, suýt chút là đâm tới tử ©υиɠ, bây giờ còn bị mất máu nghiêm trọng."
Y tá báo lại tình huống của Hứa Thanh Tuệ, đồng thời cũng không quên nói mục đích của cô ta: "Trước mắt bệnh viện chúng ta thiếu máu nhóm AB, tạm thời điều động cũng cần một ngày, mấy người ai có nhóm máu AB, hoặc là nhóm máu O cũng được, giúp bệnh nhận vượt qua nguy hiểm trước đã.”
Quân Nhật Đình nghe nói như thế thì lập tức hướng mắt nhìn Hứa Hải Minh.
"Tôi nhóm máu B, không được."
Hứa Hải Minh bất đắc dĩ nhún vai.
Quân Nhật Đình chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn về phía Hà Văn Tuấn và Mạc Ly.
Nhưng mà hai người cũng không có nhóm máu mà y tá muốn.
Y tá thấy thế thì không khỏi sốt ruột: "Đều không phải, làm sao bây giờ? Bây giờ bệnh nhân phải tiếp tục truyền máu, nếu không thì có thể sẽ vì không truyền đủ máu mà giải phẫu thất bại."
Quân Nhật Đình nghe vậy thì hai con ngươi co rút lại, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Trong đầu của anh lặp đi lặp lại câu nói ‘cấp cứu thất bại’ của y tá.
Anh không dám tưởng tượng tới cảnh mình sống mà không có Hứa Thanh Khê.
"Máu tồn của bệnh viện có thể cầm cự được bao lâu?"
Anh ép mình phải tỉnh táo lại, hỏi y tá.
"Nhiều nhất nửa tiếng!"
"Được, nửa tiếng này, mọi người cố gắng hết sức cứu người cho tôi, nửa giờ sau tôi sẽ cung cấp máu cho mấy người!”
Anh nghiêm túc dặn dò.
Vốn y tá có chút chần chờ nhưng nhìn thấy Quân Nhật Đình ăn mặc không giống người bình thường thì gật đầu đi vào phòng cấp cứu.
Quân Nhật Đình nhìn cô ta đi vào phòng cấp cứu, nghiêm nghị nói: "Hà Văn Tuấn, lập tức sử dụng tất cả năng lực của nhà họ Quân, trong nửa giờ, tôi muốn tìm được máu!"
Hà Văn Tuấn biết tình thế nghiêm trọng, không dám thất lễ, nghe xong thì lập tức chấp hành.
Mạc Ly nhìn Quân Nhật Đình vì cứu giúp Hứa Thanh Tuệ mà không tiếc sử dụng sức mạnh và nhân lực của toàn bộ nhà họ Quân thì trong lòng càng thêm ghen ghét.
Cô ta nắm chặt tay, dùng cơn đau để áp chế mình mới không để cho cảm xúc lộ ra ngoài.
Sao người phụ nữ đó lại mạng lớn như vậy chứ, như vậy mà cũng không chết?
Cô ta oán thầm, không ai phát hiện ra biểu hiện của cô ta.
Nửa giờ sau đó có thể nói là chạy đua với Diêm Vương.
May là Hà Văn Tuấn không phụ sứ mệnh, trong nửa giờ, dùng máy bay tư nhân của nhà họ Phong vận chuyển mấy túi máu kéo dài tính mạng tới, nhờ vậy mà Hứa Thanh Khê mới được cứu sống.
"Mặc dù bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng cần phải kiểm tra xem vết thương xem có nhiễm trùng hay không, phải đưa vào phòng chống độc chăm sóc."
Bác sĩ theo Hứa Thanh Khê từ phòng cấp cứu ra.
Anh ta nói sơ về tình huống của Hứa Thanh Khê.
Quân Nhật Đình nhìn Hứa Thanh Khê sắc trắng bệch trên giường bệnh, trong lòng đau nhói, thậm chí rất tự trách.
Nếu là anh nhận được tin sớm một chút, chạy tới sớm một chút thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Anh đi theo Hứa Thanh Khê đi vào phòng bệnh, mãi đến y tá thu xếp xong thì mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Hứa Hải Minh thấy vẻ sốt sắng trên mặt anh, ánh mắt lấp lóe, trầm giọng nói: "May mà Thanh Tuệ không sao, cậu cũng đừng lo lắng quá."
Quân Nhật Đình mím môi, không nói chuyện.
Hứa Hải Minh nhíu mày, rất là bất mãn với thái độ của anh.
Ông ấy liếc mắt nhìn Hứa Thanh Khê trên giường bệnh, dần hết kiên nhẫn.
Dù sao đối với ông ấy mà nói thì Hứa Thanh Khê chỉ là một công cụ, Hứa Thanh Tuệ mới đứa con gái mà ông ấy yêu thương nhất, nếu không phải bây giờ người này mang thân phận của Thanh Tuệ, ông ấy cần phải đóng vai người cha nhân từ thì chắc chắn ông ấy đã bỏ đi từ lâu, đi tìm Thanh Tuệ.
Cũng không biết bây giờ Thanh Tuệ đã đến bệnh viện chưa?
Ông ấy càng nghĩ càng không muốn tiếp tục chờ đợi ở đây.
"Nếu Thanh Tuệ không sao thì tôi đi trước, mai tôi sẽ đến thăm nó."
Quân Nhật Đình nhíu mày, mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng không ngăn cản.