Hứa Thanh Khê nhìn cô ta, lắng nghe điều cô ta vừa nói. Cô định lên tiếng chào hỏi nhưng chợt nghĩ rằng dù mình có lịch sự đến mấy, cô ta cũng sẽ không quan tâm đến thể diện của cô.
Trên thực tế đúng là như vậy, Quân Phong Lan cũng không thèm chào hỏi cô. Cô ta bước đến chỗ Hứa Thanh Khê, nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉa mai.
“Sao vậy? Cô chết đứng, hay bị sốc đến mức câm luôn rồi?” Cô ta vừa nói vừa đi vòng qua sau lưng Hứa Thanh Khê.
“Còn muốn đấu với Lê Ngọc Mỹ sao? Tôi không thể không phải bái phục cô.”
Hứa Thanh Khê cau mày khi nghe điều này. Ngay khi cô muốn đáp trả, Quân Phong Lan lại như nghĩ ra điều gì, nhìn cô một cách chế giễu.
“Nói tới đây, tôi không chỉ có chút choáng ngợp mà còn sởn da gà.” Cô ta tiếp tục.
Hứa Thanh Khê nghe vậy, cô lên tiếng cảnh cáo với vẻ mặt nghiêm lại: “Này cô, tốt hơn hết là cô nên ăn nói lịch sự một chút.”
“Ồ! Cô tức giận gì thế? Hay là cô nghĩ tôi sai?” Quân Phong Lan chẳng những không kìm chế mà càng thêm tự phụ.
“Nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã đưa ra một quan điểm rất hợp lý. Nhìn cô xem. Cô đã bước vào gia đình chúng tôi lâu như vậy. Ngoài việc bố tôi công nhận cô, còn có ai công nhận cô không? Chưa kể bây giờ đã có người thay thế.”
Hứa Thanh Khê lạnh lùng nhìn cô ta nhưng Quân Phong Lan vẫn không quan tâm, tiếp tục lên giọng:
“Nhưng nghĩ lại, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị thay thế thôi. Cho nên cô đừng ngốc nghếch và ảo tưởng rằng có thể suốt ngày ở bên cháu trai tôi, đơn giản vì là chuyện đó không thực tế.”
Hứa Thanh Khê sắp bật cười trước lời tự biên tự diễn của cô ta: “Tôi không biết có phải là viển vông hay không. Tôi chỉ biết rằng chỉ cần Nhật Đình công nhận tôi, không ai có thể thay thế tôi.”
Cô đáp trả bằng giọng chế nhạo, nhưng Quân Phong Lan vẫn tự đắc. Cô ta nghĩ đến mối hận cũ với cô, liền tìm cớ trút giận.
“Kìa cháu, đây là thái độ của cháu khi nói chuyện với người lớn sao? Hôm nay cô Út này nhất định phải nghiêm khắc dạy dỗ cháu, một đứa không biết trên dưới.”
Nói xong, co ta vung tay tát mạnh vào mặt Hứa Thanh Khê. Một tiếng “bốp” mạnh vang lên.
Đôi má trắng nõn ban đầu trở nên sưng đỏ thấy rõ. Không phải cô không muốn né tránh, là do vết thương ở chân khiến cô không thể di chuyển nhanh nhẹn nên chỉ có thể hứng trọn cái tát.
Quân Phong Lan cũng không ngờ rằng Hứa Thanh Khê sẽ không né tránh, cô ta sửng sốt. Cũng chính vì vậy, cô ta không đề phòng và bị Hứa Thanh Khê đẩy mạnh một cái, lảo đào vài bước rồi ngã chổng vó.
“Hứa Thanh Tuệ, cô dám đẩy tôi, thật sự là quá ngang ngược.” Cô ta đứng dậy và nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt tức tối.
Hứa Thanh Khê không hề sợ hãi, cô lạnh lùng đáp trả: “Cứ cho là tôi ngang ngược. Nhưng chính cô đã ra tay trước, tôi chỉ đang bảo vệ bản thân mình thôi.”
Quân Phong Lan không quan tâm đến điều đó, cô ta lại lao vào Hứa Thanh Khê trong cơn điên.
Hứa Thanh Khê không có cách nào để bé trách, cô đột ngột bị đẩy ngã xuống đất, phía sau cô ấy là bậc thềm, cô lăn thẳng xuống dưới, trán đập vào cạnh thềm nhô ra.
Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngất đi. Quân Phong Lan nhìn thấy cô bất động trên mặt đất, vết máu loang lổ, lúc này mới cảm thấy hoảng sợ.
Cô ta bước tới và dùng chân đá vào Hứa Thanh Khê nói: “Cɧó ©áϊ, đừng giả vờ chết ở đây, mau dậy cho tôi.”
Hứa Thanh Khê vẫn nằm bất động trên mặt đất. Thấy vậy, Quân Phong Lan càng bất an.
Bà ta nhìn xung quanh với lương tâm cắn rứt, và vội vàng rời khỏi hiện trường với vẻ mặt hoảng sợ.
Đến tối, Quân Nhật Đình trở về, phát hiện Hứa Thanh Khê không có trong nhà. Gọi điện cũng không có ai nghe máy liền gọi quản gia tới hỏi.
“Mợ chủ đâu?” Giọng Quân Nhật Đình khẩn trương.
“Mợ chủ không ở trong phòng sao?” Người quản gia còn ngạc nhiên hơn cậu chủ.
Quân Nhật Đình nhíu mày: “Cả ngày nay anh không thấy cô ấy sao?”
Quản gia lắc đầu. Quân Nhật Đình cảm thấy có chút bất an. Anh nghĩ đến những lần Hứa Thanh Khê gặp tai nạn trước đó, nhanh chóng ra lệnh:
“Gọi hết người trong nhà đi tìm xung quanh nhanh lên!”
Người quản gia cũng hiểu ra rằng mợ chủ có thể đã mất tích, liền lập tức gọi người đi tìm. Khi người quan gia rời đi, Quân Nhật Đình cũng không hề ngồi yên.
Anh lấy điện thoại ra và lần lượt gọi sang nhà chính và công ty, nhưng anh nhận được câu trả lời rằng hôm nay họ không hề gặp cô.
Thấy có vẻ ồn ào, ông Hai Phong cũng đã biết chuyện, ông bảo người giúp việc gọi Quân Nhật Đình sang nhà chính trực tiếp hỏi:
“Nhật Đình có chuyện gì vậy? Làm sao mà cháu dâu lại mất tích được? Bây giờ có tin tức gì không?” Ông Hai lo lắng, liên tục hỏi.
Quân Nhật Đình cố bình tĩnh lại, kiên nhẫn trả lời câu hỏi của ông nội: “Còn chưa tìm được người, cháu đã bảo người trong nhà cùng nhau đi tìm khắp nơi.”
Vẻ mặt của ông Hai Phong trở nên nặng nề khi nghe thấy điều này. Vừa định nói gì đó, quản gia của Quân Nhật Đình vội vàng bước vào.
“Thưa ông chủ, cậu chủ. Đã tìm được mợ chủ.” Anh ta thông báo bằng giọng khẩn trương.
Quân Nhật Đình nghe vậy lập tức đứng lên, hỏi với vẻ mặt lo lắng: “Tìm được ở đâu? Cô ấy sao rồi?”
Người quản gia đáp: “Ở trong vườn, nhưng khắp người mợ chủ bị thương. Bây giờ đã đưa mợ chủ vào phòng chăm sóc.”
Quân Nhật Đình nghe nói Hứa Thanh Khê bị thương liền gắt: “Gọi bác sĩ tới ngay.”
Dứt lời, anh không kịp chào hỏi những người trong nhà, cứ thế rời nhà chính bước thẳng đến ngôi nhà mới.
Ông Hai Phong nhìn anh rời đi trong tâm trạng lo lắng, cộng với việc quản gia nói Hứa Thanh Khê đã bị thương, trong lòng ông cũng không yên liền đi theo.
“Chúng ta đi qua xem một chút.” Ông nói với những người còn lại.
Bà Kim Hồng và Quân Phong Lan nghe thấy, vẻ mặt cũng sốt ruột.
“Thật là rắc rối.” Bà Kim Hồng lẩm bẩm.
Trong khi đó Quân Phong Lan lại cảm thấy chột dạ. Một lúc sau, mọi người đều bước sang ngôi nhà mới. Lúc này, bác sĩ cũng đã giúp Hứa Thanh Khê tỉnh dậy.
Khi nhìn qua những người trong phòng, cô thực sự sửng sốt: “Ông nội, bố mẹ, sao mọi người lại ở đây?”
Quân Nhật Đình cau mày nhìn cô, nhất là hai má sưng tấy, lạnh giọng hỏi: “Chuyện quái gì xảy ra vậy? Sao em lại ngất đi trong vườn? Vết thương trên mặt làm sao mà có vậy?”
Hứa Thanh Khê nghe xong liền nhớ lại những gì đã xảy ra trong khu vườn hôm nay. Cô liếc nhìn về phía đám đông, Quân Phong Lan làm điệu bộ như muốn đe dọa cô không được nói ra.
“Em phải hỏi cô út, em không biết em đã làm gì sai, để cô út phải mỉa mai khi nhìn thấy em. Nhưng em chỉ muốn giải thích, rồi cô út làm em ra như vậy.” Hứa Thanh Khê không e ngại gì nói ra sự thật.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn Quân Phong Lan. Ông Hai Phong cáu kỉnh gắt lên: “Phong Lan, có phải như cháu dâu nói không? Con đã động tay động chân với con bé?”
Quân Phong Lan vừa ngạc nhiên vừa tức giận, vội vàng cãi lại: “Bố, đừng nghe lời cô ta nói bậy. Cô ta ghét con, nhân lúc vô cớ bị thương liền muốn vu khống con.”