Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 160: Trước tiên phải biết rõ là có chuyện gì xảy ra

Sáng ngày hôm sau, Đường Hoài An tỉnh dậy vì lạnh, trong vài giây vừa mới tỉnh dậy, đầu óc của cô trống rỗng. Lúc muốn ngồi dậy từ trên giường, huyệt thái dương lại kịch liệt đau đớn, cô nhíu chặt lông mày, ký ức hỗn loạn đột nhiên xông vào trong đầu của cô.

Trên người của cô không mặc gì hết, bên cạnh chân chất đống là áo sơ mi trắng mà ngày hôm qua bị Mạc Tư Quân cởi ra, Đường Hoài An vươn tay xoay xoay một cái, chạm vào lòng bàn tay là cảm giác lạnh lẽo lại ẩm ướt.

Đường Hoài An vuốt vuốt mi tâm đang giãn ra, sau đó quan sát căn phòng, ở trên giường rất hỗn loạn, nội y cùng với khăn vung vẫy lung tung, cửa phòng tắm mở rộng, trên sàn nhà đều là vết nước đọng.

Đoạn ký ức rõ ràng nhất trong đầu của cô chính là khi cô bước ra khỏi khách sạn, cái nơi nói chuyện hợp tác, bao gồm cả hướng xe của cô, trí nhớ của cô mơ mơ hồ hồ, sau đó... Đường Hoài An nhíu mày.

Hình như là sau đó mình được một người đàn ông bế lên, cô nhớ rõ là Triều Thế Minh, nhưng mà tại sao bây giờ mình lại đang ở biệt thự nhà họ Mạc?

Còn nữa, tối ngày hôm qua ở đây, cô rõ ràng nhớ kỹ... mình nhìn thấy gương mặt của Mạc Tư Quân, hình như là anh còn phát điên mà hôn mình.

Hình như là còn nói cái gì đó, nhưng mà bởi vì tác dụng của cồn nên cô không nhớ rõ gì hết.

Sau khi Đường Hoài An sửa soạn một phen thì chậm rãi đi xuống lầu, trong biệt thự to lớn không có bất cứ âm thanh nào, cô kịp phản ứng lại, chắc là Mạc Tư Quân đã đi rồi.

Cô rất muốn biết tối ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng là mình đi ký hợp đồng, tại sao sau đó lại bất tỉnh nhân sự, hơn nữa còn thức dậy ở đây.

Đường Hoài An biết là mình không thể đi hỏi Mạc Tư Quân, càng nghĩ, cô lại quyết định gọi điện thoại cho Triều Thế Minh.

Đường Hoài An không do dự bấm gọi cho Triều Thế Minh, nhưng mà gọi lần thứ nhất lại không có ai nghe máy, thế là cô lại gọi lần thứ hai.

Mà lúc này, Triều Thế Minh đang phê duyệt văn kiện. Lúc điện thoại vang lên lần thứ nhất thì anh ta đã chú ý đến rồi, nhưng mà không biết tại sao lúc nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, trong lòng anh ta sinh ra một loại cảm giác lo lắng.

Anh ta không biết tại sao Đường Hoài An ở đầu dây bên kia lại gọi điện thoại cho mình, không biết mình sẽ phải trả lời như thế nào với câu hỏi gì.

Dù sao... dựa vào câu nói ngày hôm qua của Mạc Tư Quân, không giống như là anh không phát hiện ra cái gì, Triều Thế Minh không biết là sau khi anh đưa Đường Hoài An đi thì có nói gì với cô không, cho nên anh ta không dám chắc chắn.

Nhưng Triều Thế Minh do dự một chút, cuối cùng vẫn nhấn nghe.

Nếu như thật sự có chuyện, sớm muộn Thế Minh trong điện thoại vẫn rất bình tĩnh, giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì, Đường Hoài An trả lời lại: “Triều tổng?”

“Có chuyện gì không?”

“Tối nay, chúng ta có thể gặp nhau không? Tôi có một vài chuyện muốn hỏi anh.”

Trái tim của Triều Thế Minh kéo cao, nhưng mà vẫn duy trì vẻ bình tĩnh khi đối diện với Đường Hoài An như lúc trước.

“Không thành vấn đề, công ty của là muộn một chút mới có thể rời khỏi công ty, tám giờ có được không?”

Đường Hoài An nhẹ gật đầu với điện thoại: “Không sao, vậy đến lúc đó gặp nhau.”

“Được.”

Sau khi nói xong, hai người liền cúp điện thoại.

Nhưng mà trong lòng Đường Hoài An biết rõ, gặp mặt Triều Thế Minh hỏi một vài điều cần thiết, chỉ là đề phòng nếu như mình bỏ sót cái gì đó. Hơn nữa, bây giờ chắc hẳn Triều Thế Minh sẽ không giấu giếm cô cái gì.

Nhưng mà trước lúc đó, chuyện cần thiết nhất mà cô nhất định phải làm đó chính là phải đi tìm Hứa Cát Anh một chuyến, trực giác nói cho cô biết tối ngày hôm qua buổi tiệc hợp tác đó rõ ràng là có vấn đề, cái anh Nghiêm Khôn bàn chuyện hợp tác với cô trông như có bộ dạng hào hoa phong nhã, nhưng mà Đường Hoài An cứ luôn cảm thấy trong ánh mắt của anh ta lộ ra một tia gian xảo, khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng mà tối ngày hôm qua, trong một hoàn cảnh nghiêm túc như thế, tâm tư của cô căn bản không đặt ở việc thăm dò người khác.

Trong quá trình suy nghĩ những vấn đề này, xe của Đường Hoài An đã đậu ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm tập đoàn Mạc thị.

Thang máy trực tiếp đi lên trên lầu hai mươi bốn, Đường Hoài An gõ cửa phòng làm việc của Hứa Cát Anh.

“Mời vào.”

Hứa Cát Anh ngẩng đầu lên nhìn ra cửa.

“Là cô à, sao vậy, có chuyện gì không?” Hứa Cát Anh nhìn thấy là Đường Hoài An, cô ta bỏ dở công việc ở trong tay, thản nhiên dựa lưng ra ghế ngồi, biểu cảm vẫn ung dung như thế.

Đường Hoài An đi đến gần cô ta, hỏi thẳng vào vấn đề: “Trong bữa tiệc hợp tác tối ngày hôm qua, có phải là cô đã biết sẽ có chuyện gì xảy ra không hả?”

Hứa Cát Anh nghe thấy lời nói của cô, cười cười: “Tôi nghe không hiểu ý của cô, cái gì gọi là vốn dĩ tôi đã biết sẽ xảy ra chuyện gì, cô có lý do gì để nghi ngờ tôi?”

Đường Hoài An lạnh lùng nhìn cô ta cô, nói: “Cô dám chắc chắn chiều ngày hôm qua là cô thật sự có chuyện, cho nên mới không thể đến buổi hợp tác, mà không phải là bởi vì chơi tôi, cho nên mới cố ý tạo ra một lý do để tôi đến đó thay cho cô?”

Hứa Cát Anh cười cười, cũng không có ý định che giấu.

“Xem ra cô cũng không phải là ngu ngốc hết thuốc chữa, đều đã đoán được rồi, vậy thì tôi nói cho cô biết tối ngày hôm qua đối tác mà cô bàn bạc ấy, đều đã bị tôi mua chuộc rồi, cái người tên Nghiêm Khôn đó, có nhớ không?”

Bởi vì lần này Hứa Cát Anh không hề che giấu cái gì, trong lòng Đường Hoài An đột nhiên kinh ngạc, cô không nghĩ tới là Hứa Cát Anh còn có thể âm hiểm như vậy.

“Có phải là cô cảm thấy người đó trông rất lịch sự, không giống như là người có ý đồ xấu xa, có đúng không?”

Hứa Cát Anh không đợi Đường Hoài An trả lời, cô ta dứt khoát nói tiếp: “Đặc biệt phái anh ta đi, thật ra là vì để cô buông lỏng cảnh giác. Nhưng mà Đường Hoài An, chắc là cô cũng không nghĩ tới có đúng không, thuốc mê của cô là do người đó thừa dịp sau khi cô đi vào nhà vệ sinh thì đã bỏ vào trong ly rượu của cô, tất cả mọi chuyện mà cô gặp phải vào tối ngày hôm qua đều có người âm thầm báo cáo với tôi.”

Trên mặt của Đường Hoài An là biểu cảm không thể tin nổi.

“Ban đầu, tôi còn nghĩ rằng cô nhằm vào tôi chỉ là trong mấy tình huống cá nhân, nhưng mà không nghĩ tới bây giờ cô lại quá đáng như vậy. Dù sao thì tối ngày hôm qua cũng là bữa tiệc hợp tác, cô không sợ mình tính toán sai lầm mà làm ảnh hưởng đến vụ hợp tác này, đến lúc đó, Mạc Tư Quân sẽ tìm cô tính sổ?”

Hứa Cát Anh nghe nói như vậy thì bật cười một tiếng: “Cô cho rằng tôi làm chuyện gì cũng sẽ không suy nghĩ chu đáo hả? Đường Hoài An, cô cũng quá coi thường tôi rồi đó, tôi đã hạ quyết tâm muốn chỉnh cô, vậy thì tôi hoàn toàn có thể tự tin rằng sau khi tôi hoàn thành được mục tiêu thì sẽ để cho cô ăn phải trái đắng. Cho nên, hợp đồng mà tối ngày hôm qua cô và Nghiêm Khôn ký tên đã được tôi đưa đến cho Mạc tổng.”

Đường Hoài An nhìn Hứa Cát Anh, giống như là đang nhìn một người mà mình chưa từng quen biết.

“Loại người tùy tiện mang ân oán cá nhân với người khác đặt vào trong tình huống hợp tác quan trọng của công ty, nếu như bị Mạc Tư Quân biết được, cô cảm thấy là anh ta sẽ thờ ơ à?”

Hứa Cát Anh cười rất tự nhiên: “Cho nên ý của cô là cô chuẩn bị đi nói cho Mạc Tư Quân biết?”

Đường Hoài An không nói gì, nhưng mà không thể phủ nhận chính là như vậy, đấy đúng là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô.

Từ nét mặt, Hứa Cát Anh có thể nhìn ra đã bị mình nói trúng rồi, thế là biểu cảm trên mặt lại càng đắc ý hơn nữa, giọng nói cũng bất giác đề cao mấy phần: “Nếu như có dự định làm như vậy, thế thì tôi thật sự cần phải nói cho cô biết, tôi khuyên cô đừng có làm cái chuyện tự mình trước lấy cực khổ. Trước tiên hiểu rõ rốt cuộc là tối ngày hôm qua có chuyện gì đã xảy ra với cơ thể của cô, đến cùng, Mạc Tư Quân có nghe lời giải thích của cô hay không, chuyện này chưa chắc đâu.”

Nghe thấy lời nói tràn đầy thâm ý của Hứa Cát Anh, Đường Hoài An không hiểu gì hết, nhưng mà trong lòng đã có một loại dự cảm rất xấu