Trong phòng khách rộng lớn, dường như không khí và thời gian đều ngưng động lại vào khoảnh khắc này, Đường Hoài An không có quay đầu lại, vừa đi vừa nói: “Không liên quan tới anh.”
“Tôi nhớ lần trước tôi từng nói với cô, tiếp theo tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời của tôi, nếu không cái tôi có là cách khiến cô không dễ chịu.”
Mạc Tư Quân đi về trước mấy bước, đến trước mặt Đường Hoài An, anh nâng cằm của cô lên, khẽ nói: “Đừng quên, nỗi nhục nhã cô mang tới cho tôi lớn cỡ nào, mọc sừng... cô tưởng tôi sẽ dễ dàng tha cho cô như vậy sao?”
Đường Hoài An giống như bị tắc nghẹn, nói không thành lời.
Phải, tối hôm đó cô nói dối Mạc Tư Quân rằng đứa trẻ bị sảy đó không phải là của anh, bởi vì hôm cô và Hứa Cát Anh tranh cãi ở Mạc Thị, anh ở trước mặt tất cả mọi người trong công ty, trong giọng điệu đều là ý bảo vệ Hứa Cát Anh, cũng vào khoảnh khắc đó, trái tim của cô đã vỡ vụn.
Anh căn bản không màng cơ thể vừa sảy thai của cô, mà ở trước mặt nhiều người như vậy phũ người vợ là cô, người phụ nữ được anh bảo vệ lại là Hứa Cát Anh, nghĩ đến những chuyện trước đó Hứa Cát Anh đã làm với cô, Đường Hoài An cảm thấy mình cả đời cũng không nuốt trôi cục tức này.
Cho nên cô vì trả thù anh, lúc đó bèn nói ra lời lẽ như thế, kết hôn lâu như vậy, Mạc Tư Quân trước giờ không biết để ý cảm nhận của cô, vậy thì bắt đầu từ bây giờ, cô chỉ dành dùng cách như này khiến anh cảm thấy đau khổ.
Một cách tổn hại tôn nghiêm của đàn ông nhất.
Đường Hoài An biết mình làm vậy không đúng, nhưng cô hết cách rồi.
“Sau khi sảy thai, tình trạng cơ thể của tôi không tốt lắm, cho nên tìm bác sĩ kê ít thuốc.”
Trong tình thế khẩn cấp, Đường Hoài An chỉ đành nói dối.
Bàn tay bóp cằm cô của Mạc Tư Quân từ từ bỏ xuống, khóe môi đẹp của anh nở một nụ cười lạnh: “Ổ? Thì ra là như vậy, vậy cô thật là đáng thương, ba của con cô đâu? Sao không thấy người khác tới quan tâm cô chứ?”
Đường Hoài An yên lặng nghe những lời này, ý mỉa mai trong lời nói của Mạc Tư Quân khiến trái tim của cô đau đến gần như sắp nghẹt thở, phải, người đàn ông này giỏi nhất dùng những lời nói chọc giận người khác, nếu như nhất định muốn chung đυ.ng mắt, trên mặt Đường Hoài An đã nở nụ cười rạng rỡ: “Vấn đề này thì không nhọc Mạc tôi sắp tới sẽ rút thời gian đi gặp anh ấy rồi.”
Sau khi nói xong cũng không đợi Mạc Tư Quân đáp trả, cô bèn xoay người đi lên lầu.
Mỗi bước, Đường Hoài An dùng tất sức muốn đi bình tĩnh, nhưng chân và tay của cô vẫn không khống chế được mà có hơi run rẩy, câu nói muốn đi gặp ba của đứa trẻ đó đương nhiên là giả, cô chỉ là không muốn ở trước mặt Quân nhìn bóng lưng lên lầu của Đường Hoài An, mắt hơi nheo lại, lộ ra tia nguy hiểm, cô từ từ mở lòng bàn tay trái ra, ở đó có một viên thuốc hình tròn màu trắng.
Công việc của ba đứa trẻ quá bận, tôi sắp tới sẽ rút thời gian đi gặp anh ấy.
Vừa rồi khi Đường Hoài An nói câu này với vẻ vui sướиɠ khiến trong lòng Mạc Tư Quân dấy lên một cỗ lửa có say hoàn toàn.
Cho nên người phụ nữ đó kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh như nào, bao gồm cả chuyện về sau trong cơn say anh cảm nhận được Đường Hoài An hình như có hơi đau khổ, sau đó thấp thoáng nhìn thấy cô nuốt viên thuốc, đối với những hình ảnh này trong đầu anh đều có chút ấn tượng mơ hồ.
Sáng hôm nay khi tỉnh dậy, anh lập tức đi tìm lọ thuốc trong ngăn kéo nhỏ đó, nào đặc biệt, nhưng anh phát hiện trên vỏ lọ không có bất kỳ ký hiệu gì, chỉ có vết ký hiệu nhàn nhạt bị xé.
Kiến thức về phương diện y học của Mạc Tư Quân không nhiều, cho nên anh không biết thuốc mà Đường Hoài An uống rốt cuộc là thuốc gì.
Mà anh cũng đã biết trước nếu như anh hỏi Đường Hoài An cũng sẽ không nói cho anh, cho nên anh lén giấu một viên, không có thứ gì anh không tra được. Cũng vào lúc đó, anh chắc chắn người phụ nữ này có chuyện gì giấu anh.
Nhưng Đường Hoài An nói đó là thuốc điều dưỡng cơ thể sau khi sảy thai, cho nên anh lập tức nghĩ đến đứa bé không phải của anh, đứa bé từng tồn tại ở trong bụng của vợ mình.
Viên thuốc màu trắng trong lòng bàn tay giống như biến thành một quả cầu lửa, nóng bỏng tay anh.
Cánh tay của anh mang theo sự phẫn nộ dùng sức hất ra.
Viên thuốc màu trắng bé bé không biết bị ném ở góc nào.
5h30p’ chiều, tập đoàn Mạc Thị.
Đường Hoài An đang xử lý nốt phần việc cuối cùng trong tay của ngày hôm nay, đột nhiên, điện thoại đổ chuông, cô cầm lên xem, là một dãy số lạ.
Sững người một lát rồi nghe máy.
“Alo, xin chào.”
Đầu bên kia là giọng nói của một người đàn ông: “Alo, là Đường Hoài An sao?”
Đường Hoài An sững người, cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc ở trong ký ức, cô để điện thoại xuống liếc nhìn dãy số điện thoại đó lần nữa, lại không có bất kỳ cảm giác quen thuộc nào.
Đột nhiên, giọng nói này móc nối với gương mặt của người nào đó trong ký ức.
Cô có hơi ngạc nhiên: “Người là... chú?”
Người ở đầu dây bên kia nghe thấy Đường Hoài An đã đoán được mình, giọng nói lộ sự vui sướиɠ: “Đúng đúng đúng, chú đây Hoài An!”
Đường Hoài An có ba giây không nói chuyện, ngón tay cầm điện thoại của cô siết chặt, giọng nói lạnh lùng: “Chú tìm tôi có chuyện gì sao?”
Người ở đầu bên kia nghe ra giọng điệu của Đường Hoài An có hơi lạnh lùng, cười rồi nói: “Đừng xa lạ như vậy, chú là chú ruột của cháu, cũng đã lâu không liên lạc cho nên gọi điện cho cháu, chú mấy ngày trước xem được tin tức nói... chú bây giờ làm phó tổng của tập đoàn Mạc Thị rồi sao?”
Nghe giọng nói cẩn thận kèm theo chút nịnh nọt của chú ở đầu dây bên kia, trong lòng Đường Hoài An khó kìm được sự chán ghét.
Người chú này tên là Đường Hạo Phong, là em trai ruột của ba Đường Hạo Thiên, khi nghe ba còn sống đã từng nói, người chú này lúc trẻ từng làm mấy vụ làm ăn, nhưng cuối cùng không có thành công, thuộc kiểu người không có quyết tâm và nghị lực nhưng lại muốn kiếm khoản lớn.
Khi ba mẹ của Đường Hoài An còn sống, người chú này đã từng tìm bọn họ mượn tiền, sau đó cũng chưa từng trả, nhưng thật ra điều này đối với tình hình gia đình của Đường Hoài An lúc đó mà nói căn bản không phải là chuyện lớn gì, bởi vì lúc đó ba có văn phòng luật của mình, mà mẹ cũng có công ty thiết kế váy cưới của mình, hai người ở trong lĩnh vực của mình đều có danh tiếng, cho nên hai người bọn họ căn bản không để ý những điều này.
Cho nên Đường Hoài An mới đầu vốn chỉ là cho rằng chú là một người tham lam vặt, nhưng chuyện đó sau khi xảy ra lại khiến Đường Hoài An thật sự nhìn rõ bộ mặt của người chú này.
Bốn năm trước ba mẹ của Đường Hoài An bởi vì sự cố ngoài ý muốn mà qua đời, sự việc xảy ra quá đột ngột, cho nên di sản sau khi hai người qua đời căn bản không có kịp sắp xếp gì cả, Đường Hoài An vô cùng đau đớn từ bên ngoài chạy về nhà đến, nghĩ hai người lúc còn sống đều đem phần lớn tài sản cho đi từ thiện, cho nên bèn quyết định dùng phần di sản này cho đi làm từ thiện.
Năm đó Đường Hoài An mới 21 tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học, mà Đường Gia Hân tuy là chị gái, nhưng đối với chuyện ba mẹ qua đời lại giống như không hề để tâm, lúc đó Đường Hoài An vì chuyện này còn cãi nhau to với cô ta, nhưng sự việc cũng không có thay đổi gì hết, do quá bận, cô căn bản không có thời gian nghĩ quá nhiều nguyên do trong đó.