Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 121: Cháu đã từng hối hận chưa

Sau khi Mạc Tư Quân đi lên tầng, bầu không khí trong phòng ăn càng thêm lúng túng.

Ông cụ Mạc nhìn bóng lưng biến mất ở góc cầu thang, thở dài, lúc nhìn Đường Hoài An, sắc mặt của ông có ôn hòa hơn một chút, ông quay đầu nói với Hoa Dung: “Có lẽ con cũng mệt rồi, ngồi ở đây nghỉ ngơi một lúc, ba muốn Hoài An đi dạo với ba một chút.”

Hoa Dung khẽ cười gật đầu, hoàn toàn là dáng vẻ cung kính của vãn bối.

Nghe thấy bản thân mình đột nhiên bị gọi tên, Đường Hoài An sững sờ, nghi hoặc nhìn ông cụ.

Tay phải ông cụ Mạc chống gậy từ từ đứng dậy, hỏi Đường Hoài An: “Có muốn cùng ông đi dạo vườn hoa không?”

Mặt ông cụ đầy nếp nhăn, đều là dấu vết của năm tháng lưu lại trong mấy chục năm cuộc đời, trên khuôn mặt của ông cụ Mạc tràn đầy ý cười, giống như một đứa bé, trong lòng Đường Hoài An rung động, mặc dù không biết tại sao ông nội đột nhiên mời cô, nhưng lúc phản ứng lại, bản thân mình đã gật đầu đồng ý.

Bởi vì đã là đêm, nên trong vườn hoa càng lạnh và bắt đầu có sương, lúc đi trên con đường đá nhân tạo, Đường Hoài An nhẹ nhàng khoác áo khoác lên người ông cụ, bất luận thế nào, mối quan hệ của cô và Mạc Tư Quân tệ đến mức nào, cũng chỉ là chuyện giữa hai người bọn họ, ít nhất ông nội cũng là một trưởng bối, cô kính trọng ông cũng là lẽ đương nhiên.

Đường Hoài An đỡ cánh tay ông, hai người chậm rãi đi trong vườn hoa, một trận gió lạnh ập đến, cô kéo chặt chiếc áo khoác trên người lại.

“Tâm trạng của con lúc này khôi phục được bao nhiêu rồi?” Ông cụ chậm rãi lên tiếng.

Đường Hoài An sững sờ một lúc, sau đó mới phản ứng lại ông đang hỏi việc mình bị sảy thai.

Lần xảy thai này mãi là nỗi đau trong lòng cô, vì vậy Đường Hoài An biết trong một khoảng thời gian ngắn ảnh hưởng tiêu cực mà chuyện này đem đến cho cô sẽ rất khó biến mất, vì vậy mỗi lần chỉ cần có người nhắc đến chuyện này, trong lòng cô đều đau đớn.

Nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi: “Đã điều chỉnh gần ổn rồi ạ, cảm ơn ông nội quan tâm.”

Mạc Uy quay đầu lại mỉm cười nhìn Đường Hoài An, nói: “Cháu dâu của ông đúng là có tri thức, hiểu lễ nghĩa, bình thường ông vẫn thường nghĩ, tính khí của thằng nhóc Tư Quân kia thật sự rất xấu, hai đứa đã kết hôn hai năm rồi, chắc chắn ít nhiều cháu cũng hiểu được một chút, cháu đã từng hối hận khi gả cho nó chưa?”

Lông mày của Đường Hoài An không khỏi run rẩy, đã từng hối hận… khi gả cho Mạc Tư Quân chưa?

Cô chưa từng hỏi mình vấn đề này, hơn nữa cũng chưa từng nghĩ đến người đầu tiên hỏi cô vấn đề này là ông nội Mạc, nhất thời có chút không biết phải trả lời như thế nào.

Mạc Uy nhìn thấy vẻ mặt có chút khó xử của Đường Hoài An, cũng không tiếp tục vấn đề này nữa.

“Hoài An, thực ra ông có thể nhìn ra, mối quan hệ vợ chồng giữa cháu và Tư Quân không tốt.”

Đường Hoài An nhìn ông cụ, biểu cảm trên mặt ông rất nghiêm túc, lập tức nín thở sợ ông cụ nhìn ra điều gì.

“Lúc trước mỗi lần gặp hai đứa, từ ánh mắt và cuộc nói chuyện của hai đứa luôn đem đến cho ông một cảm giác không phải là vợ chồng, mà giống như hai đối thủ đang âm thầm phân cao thấp với nhau."

Tập đoàn Mạc thị có thể xem là do ông cụ từ tay trắng tạo nên, ông là loại người thông minh, nhanh trí như thế nào, nói đến đây cũng không tiếp tục nói nữa, ông liếc nhìn Đường Hoài An, chuyển đề tài cười nói: “Đương nhiên, những lời này cháu cũng không cần để trong lòng, nghe một chút là được, cũng có thể là ông già rồi nên hồ đồ mới nói những lời này, haha….”

Ông cụ vừa đi về phía trước vừa cười haha, nhưng Đường Hoài An sao dám thật sự không để trong lòng, ông cụ Mạc có thể không cần thông qua người làm ở biệt thự của nhà họ Mạc mật báo tin tức, chỉ dựa vào quan sát của mình mà có thể nhìn ra vấn đề giữa mình và Mạc Tư Quân, có thể nói rõ ông cụ ở cái tuổi hơn 70 này tinh tường đến mức nào.

Thậm chí lần này chuyện Đường Hoài An xảy thai, chuyện bọn họ bị tập kích bất ngờ ở trên núi Vân Mục, nói không chừng ông cụ cũng không phải là không biết gì, chỉ là ông không hỏi mà thôi, cũng không có ai dám chủ động nhắc đến.

Có lẽ là vì lúc trước ông cảm thấy hai người trẻ cãi nhau chẳng qua chỉ là náo loạn nhỏ nên mới không nhúng tay vào, nhưng lần này không giống, đứa con đầu lòng của Mạc Tư Quân đã không còn nữa, ông cụ mới không thể không ra mặt.

Đường Hoài An đang âm thầm suy đoán trong lòng, suy nghĩ lại đột nhiên bị lời nói của ông cụ cắt ngang: “Thực ra có cháu ở bên cạnh Tư Quân, ông rất yên tâm, từ trước đến nay cháu rất hiểu chuyện.”

Đường Hoài An không bày tỏ ý kiến chỉ cười một tiếng, mặc dù trong lòng âm thầm dâng lên một chút hổ thẹn, tuổi của ông cụ bây giờ nên là an dưỡng tuổi già, nhưng lại không thể không vì mấy vãn bối bọn họ mà lo lắng.

Nhớ đến ba mình Đường Hạo Thiên lúc còn sống đã có một lần nói với mình về Mạc Uy, trong lời nói tràn đầy sự kính trọng, tôn sùng, cũng đúng, một người đàn ông tay trắng lập nghiệp, nhưng sau này xây dựng nên tập đoàn Mạc thị có thể được gọi là xí nghiệp đứng đầu của thành phố này.

Sau đó vì nguyên nhân này mà Đường Hoài An luôn rất tôn trọng người ông này, cũng biết ông là một người lợi hại đến mức nào.

Đường Hoài An nhớ đến bầu không khí rõ ràng không đúng giữa Mạc Tư Quân và Hoa Dung trên bàn ăn lúc nãy, trong lòng dấy lên nghi ngờ. Cô chỉ biết Mạc phu nhân này là người vợ thứ hai của Mạc Thương Hải, nhưng từ trước đến nay không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, từ trước đến nay cũng chưa từng thấy Mạc Tư Quân chính thức gọi bà ta, ngay cả một tiếng dì cũng chưa từng gọi.

Trong lòng nhất thời hiếu kỳ, câu hỏi cũng là buột miệng mà nói ra.

“Giữa Mạc Tư Quân và… dì Hoa Dung đã xảy ra chuyện gì?”

Bước chân của ông cụ Mạc đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Đường Hoài An, trầm mặc.

Đường Hoài An cho rằng mình đã hỏi điều không nên hỏi, trong lòng đột nhiên cảm thấy quả thật là mình hơi đường đột, vì vậy cười nói: “Là cháu không hiểu lễ nghi, không nên hỏi vấn đề này, ông nội đừng trách.”

Ông cụ Mạc thu lại ánh mắt, nhưng lại không nói gì, dường như đang suy nghĩ gì đó, ông được Đường Hoài An dìu đến một chiếc ghế gỗ trong vườn hoa sau đó ngồi xuống, rất lâu, ông cụ thở dài một tiếng, suy nghĩ của ông cụ hồi tưởng lại nhiều năm về trước, giọng nói già nua bắt đầu kể câu chuyện liên quan đến hậu bối.

Đường Hoài An ngồi bên cạnh cũng im lặng lắng nghe….

Lúc trở lại biệt thự, Đường Hoài An liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đã 11h tối rồi, cơ thể của ông cụ Mạc không được tốt, cuối cùng vẫn do người của Hoài Viên cử đến và Hoài Dung cùng đỡ lên.

Đường Hoài An ở trong phòng bếp rót một cốc nước, ngồi trên sofa yên tĩnh uống, bên trong biệt thự to như vậy nhưng lại không có đèn, cô mượn ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào để quan sát cốc nước trong suốt trong tay mình, một cảm giác cuồn cuộn dâng lên ở trong lòng nhưng không biết rốt cuộc là tĩnh mịch hay là phức tạp.

Cô ngồi một yên tĩnh, xung quanh là sự im lặng và trống trải bị phong to lên, Đường Hoài An cảm thấy biệt thự nhà họ Mạc hôm nay quá yên tĩnh, trong lòng đột nhiên không khỏi dâng lên sự hoảng sợ, nhớ đến bóng lưng đơn độc một mình đi lên trên tầng của Mạc Tư Quân trong bữa tối ngày hôm nay, trong lòng Đường Hoài An khẽ run rẩy.

Cô không biết tại sao mình đột nhiên lại nhớ đến Mạc Tư Quân, nhưng giống như ma xui quỷ khiến, cô vẫn chậm rãi đặt chiếc cốc ở trong bàn tay lên bàn, nhẹ nhàng đi lên tầng.

Một bước, hai bước, ba bước….

Lúc Đường Hoài An đi qua bậc thang cuối cùng bước lên hành lang, thì ngửi thấy mùi tượu nồng nặc trong không khí.