Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 117: Cô thật sự khiến tôi ghê tởm

Đường Hoài An vốn là đang nằm, bây giờ bị Mạc Tư Quân áp chế như vậy, khí thế rõ ràng càng thêm yếu ớt.

“Tôi nói, đứa bé đó không phải của anh.”

Bàn tay Mạc Tư Quân đặt trên cằm cô khẽ run rẩy, con ngươi anh hàm chứa phẫn nộ ngập trời, như chỉ một khắc sau liền bùng nổ, anh hít thật sâu: “Tại sao?”

Mặc dù Đường Hoài An giờ phút này vô cùng yếu ớt, cảm thấy hai tay đã hoàn toàn không sử dụng nỗi sức lực nữa, nhưng cô vẫn rút tay ra khỏi chăn hung hăng hất tay Mạc Tư Quân ra: “Buông ra!”

Chỉ một động tác như vậy, Đường Hoài An lại cảm thấy đã dùng hết toàn bộ sức lực toàn thân, bắt đầu ho kịch liệt, sợi tóc rũ trước trán vì run rẩy mà rũ xuống hai bên gò má.

“Tại sao?” Đường Hoài An cười khẽ.

“Tôi ở trong mắt anh không phải chính là một người phụ nữ chỉ biết khắp nơi trêu chọc đàn ông sao? Từ Phó Tùng Lâm, đến Triều Thế Minh, anh không phải cảm thấy tôi và họ đều có một chân sao? Đã vậy, đứa bé đó không phải của anh không phải rất hợp lý sao?”

Liên tục hai ba câu hỏi ngược lại, những vấn đề này như chuỗi ngọc nhảy ra khỏi miệng Đường Hoài An, mỗi câu đều không hề khựng lại, cô không muốn cho Mạc Tư Quân cơ hội phản ứng, anh đã cảm thấy mình lăn loàn, dây dưa không rõ ràng với những người đàn ông khác, vậy lần này cô liền dứt khoát làm loại phụ nữ như vậy là được rồi!

Ánh mắt Mạc Tư Quân biến đổi, bờ môi mỏng mím chặt, phẫn nộ trong lòng đã đạt tới đỉnh điểm trước nay chưa từng có, ánh mắt anh như ánh mắt báo săn trong rừng rậm u ám, nhìn chằm chằm vào cô không nhúc nhích.

Dù sao chuyện cũng đã tới bước không cách nào khống chế thế này rồi, trong lòng Đường Hoài An sớm đã hiu quạnh, thế là dứt khoát nói lời kinh người không chết không ngừng.

“Còn nhớ cái đêm anh dẫn tôi cùng đi đàm phán với Triều Thế Minh, sau đó chúng tôi đơn độc ở chung sao? Còn nhớ cái đêm anh gọi điện thoại cho tôi cuối cùng lại bị Phó Tùng Lâm bắt máy sao? Thực không che giấu, chuyện thật sự chính như lúc đầu anh nghĩ, Mạc tổng, tôi thật sự có lỗi với anh đấy.”

Giọng điệu Đường Hoài An nhẹ bẫng, nhưng mỗi một chữ đều như dẫm mìn, cô biết trong lòng người đàn ông trước mắt giờ này phút này có một quả bom, nhưng cô không dám chắc nó sẽ đột nhiên bùng nổ vào lúc nào, chỉ đành liên tục thăm dò, giống như nghiện, mê muội.

Tối nay, mục đích của cô chính là muốn chọc giận Mạc Tư Quân, như vậy trong lòng cô mới sảng khoái!

Giọng Mạc Tư Quân lạnh lẽo không chút độ ấm: “Chúc mừng cô, diễn xuất của cô tôi xem như mở mang rồi.”

Vốn cho rằng mình nói ra tất cả những lời này thì trong lòng sẽ vô cùng thoải mái, nhưng Đường Hoài An lại không biết rốt cuộc là nơi nào xuất hiện sai lầm, trái tim cô bây giờ ngày càng đau, giống như mỗi bước chân đều hung hăng đạp lên lưỡi dao, đi một bước liền chảy một giọt máu.

Đường Hoài An không nghênh đón cơn bão nổi điên cuồng như trong dự liệu, lúc trong lòng đang nghi hoặc, lại nhìn thấy Mạc Tư Quân chậm rãi đứng dậy.

Bóng dáng người đàn ông cao lớn, từ trên cao lạnh lùng nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú lộ ra ý lạnh, cô cảm thấy ánh mắt anh lúc này như một quân vương cao cao tại thượng đang nhìn xuống thần dân của mình, lại như một người đang nhìn đống rác bên đường.

Cuối cùng, bờ môi mỏng của Mạc Tư Quân chỉ khẽ nhúc nhích, anh lạnh lùng nói: “Đường Hoài An, cô thật sự khiến tôi ghê tởm.”

Vài giây sau, cửa phòng ngủ bị người ta dùng sức sập lại, tiếng vang cực lớn càng thêm đinh tai trong đêm tối yên tĩnh, trái tim Đường Hoài An run bần bật, như bị một tảng đá lớn hung hăng đập vào.

Đường Hoài An biết, lần này, giữa cô và Mạc Tư Quân đã hoàn toàn quyết liệt rồi, còn tệ hại hơn những lần trước đây.

Lời nói dối của cô đã chạm tới ranh giới cuối cùng của anh, anh sẽ không tha thứ cho cô, mà cô cũng sẽ không lại thỏa hiệp gì nữa.

Ngày tháng tiếp sau đây, Đường Hoài An vẫn đến Mạc thị làm việc như thường, chỉ là ngày tháng sẽ không còn tốt đẹp bình thường như trước đây nữa, hầu như toàn bộ mọi người trong tòa nhà tập đoàn Mạc thị đều biết chuyện xảy ra ở tầng hai mươi hôm đó. Trong công ty cũng đua nhau lan tin Mạc Tư Quân và Đường Hoài An thực ra đã thỏa thuận ly hôn rồi, hôn nhân hiện tại của hai người chỉ là hình thức và vỏ bọc mà thôi.

Phòng vệ sinh trước nay là nơi sản sinh những lời đồn thổi trong các tòa nhà văn phòng.

“Tôi lần trước đã nói rồi đấy thây, bà Mạc này không dễ sống như vậy, tổng giám sát Đường sảy thai, nhưng các cô có nhìn thái độ của Mạc tổng đối với cô ta không, không cho nghỉ phép mà trực tiếp bắt đi làm, trái tim đàn ông ưu tú thật ác!”

Trái tim Đường Hoài An nhói đau, trong thân thể bỗng dâng lên cảm giác bất lực.

“Vậy cô có biết giữa họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

“Chân tướng vẫn chưa nghe ai nói cả, nhưng theo tôi thấy, quan hệ của hai người họ trước nay không tốt, không có chút dáng vẻ vợ chồng mặn nồng nào, chuyện tổng giám Đường sảy thai lần này, nói không chừng cũng có khúc chiết đâu…”

Giọng nói líu ríu của người phụ nữ dần xa.

Đối diện với lời đồn thổi như vậy, Đường Hoài An đương nhiên không cảm thấy bất kỳ hứng thú nào, hơn nữa cô cũng sẽ không chủ động ra mặt ngăn cản, lúc nghe thấy cũng chỉ cười cho qua, dù sao cô bây giờ không để ý gì nữa.

Mà thái độ của Mạc Tư Quân đối với cô hiện tại cũng đã lãnh đạm đến cực độ, có lúc thậm chí có thể nói là làm khó.

Thân thể Đường Hoài An ngày càng không tốt, thuốc giảm đau gần như chưa từng ngừng, điện thoại của bác sĩ Lục gọi tới mấy lần giục cô tiến hành nhập viện chữa trị, nhưng từ sau khi mất đi bé cưng, cô liền cảm thấy tia hi vọng nhỏ bé trong sinh mệnh mình đã hủy diệt.

Khi một người không còn bất kỳ mong đợi gì đối với cuộc sống, ngày tháng cũng chỉ là tới đâu hay tới đó.

Đường Hoài An dốc hết tất cả của mình vào công việc, không muốn để ý đến những chuyện phức tạp lộn xộn đó nữa, cuộc thi thiết kế váy cưới còn hơn một tháng là cử hành rồi, Đường Hoài An hầu như mỗi ngày đều bận đến chân không chạm đất, nhưng Mạc Tư Quân lại cứ vào lúc này muốn đến tìm cô gây phiền phức.

Cửa phòng làm việc bị đẩy mở, Đường Hoài An vừa ngẩng đầu, Mạc Tư Quân đã đi vào.

Động tác trên tay cô khựng lại, rồi lại cúi đầu tiếp tục bận rộn công việc trên tay mình.

Mạc Tư Quân đi tới đứng trước mặt cô, Đường Hoài An không nghe thấy anh nói chuyện, chỉ đành ngẩng đầu lên, ánh mắt Mạc Tư Quân lạnh lẽo, quanh người tản ra hơi thở khiến người ta không dám đến gần.

“Mười phút sau mở họp, tôi có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, cô tốt nhất chuẩn bị trước một chút.”

Đường Hoài An sững sốt, cảm thấy rất kỳ quái, mở họp thì mở họp, cần phải đặc biệt đến thông báo với cô sao? Thì là tuyên bố chuyện liên quan tới cuộc thi thiết kế váy cưới một tháng sau thôi.

Trong lòng nghĩ vậy, trên miệng lại vẫn là giọng điệu việc công: “Biết rồi.”

Sắc mặt Đường Hoài An cũng lạnh như Mạc Tư Quân, hai người như ngang tài ngang sức, không ai chịu nhường ai.

Vừa nhìn khí thế Đường Hoài An, khóe môi Mạc Tư Quân nhếch lên ý cười trào phúng: “Người sảy thai mà thân thể và tâm trạng lại khôi phục nhanh như vậy, cô thật sự không dễ dàng gì nha.”

Trong lòng Đường Hoài An đau nhói, mặt lại vẫn không hề đổi sắc, phản kích: “Nhận người tiền lương thay người làm việc, tôi sao dám lười biếng chứ, tôi không muốn đã mất đứa bé còn mất công việc, dù sao tôi còn phải nuôi sống bản thân nữa, Mạc tổng, anh nói đúng chứ?”

Hơi ấm trong con ngươi Mạc Tư Quân dần lạnh lẽo, nói: “Còn rất mạnh miệng đấy, hi vọng lát nữa trên cuộc họp cô cũng có thể lấy ra khí thế không sợ trời không sợ đất như vậy.”

Nói xong thì hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.