Một lúc sau, Mạc Tư Quân đã cúp máy quay lại bàn ăn, không hề liếc nhìn Đường Hoài An, cả không gian càng lúc càng trầm mặc, Đường Hoài An không kìm được sự tò mò mãnh liệt đó, cơm cô đã ăn xong rồi, đang lặng lẽ uống canh.
Nghĩ đến cuộc điện thoại cô đã nghe lén ở cửa phòng anh vào tối hôm trước khi đi công tác, giọng điệu của Đường Hoài An rất bình tĩnh, giống như đang hỏi một chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình: “Ai gọi vậy?”
Mạc Tư Quân không có ngẩng lên nhìn cô, chỉ đáp: “Một đối tác.”
Trái tim của Đường Hoài An rơi mạnh xuống, rơi tới chỗ sâu nhất không có một chút ánh sáng.
Cô đã chắc chắn, Mạc Tư Quân đang lừa cô, có đối tác nào có mặt mũi lớn mức có thể khiến Mạc Tư Quân nhớ số điện thoại của người đó chứ, hơn nữa nội dung cuộc trò chuyện còn che che đậy đậy như vậy?
Đường Hoài An biết cho dù mình hỏi vấn đề đó, Mạc Tư Quân không muốn nói cho cô thì sẽ không nói cho cô, nhưng canh uống vào miệng càng lúc càng không có mùi vị gì, trong lòng cũng càng lúc càng loạn.
“Tối hôm anh nói tôi phải đi công tác cùng với Hứa Cát Anh, anh ở trong phòng ngủ nói chuyện điện thoại với ai?” Đường Hoài An đã để chiếc thìa trong tay xuống, nhìn Mạc Tư Quân chăm chú, sợ bỏ lỡ bấy kỳ chi tiết nào trong ánh mắt của anh.
Tay cầm đũa của Mạc Tư Quân khựng lại, khi ngẩng đầu lên, trong mắt sớm đã phủ mây đen: “Cô nghe trộm tôi nói chuyện điện thoại?”
Đường Hoài An không phủ nhận mà khẽ mỉm cười, nói: “Cũng không tính là nghe trộm, tối hôm đó là tôi muốn xuống lầu uống nước, vừa hay khi đi qua phòng của anh thì nghe thấy.”
Động tác trên tay Mạc Tư Quân đã dừng lại hẳn, đường nét góc cạnh của anh vừa rõ ràng vừa cứng cỏi, tóm lại khiến người ta nghĩ đến tướng quân trên chiến trường.
“Tôi không đùa với cô, nói cho tôi biết, tối hôm đó cô đã nghe thấy cái gì?”
Giọng nói lạnh lùng phát ra, giống như tướng quân quỷ quyết hạ lệnh sát phạt với chiến sĩ, trái tim của Đường Hoài An không kìm được mà run rẩy.
Cô dốc hết sức khống chế tâm trạng của mình, không muốn để Mạc Tư Quân nhìn ra cô của lúc này đang sợ anh, Đường Hoài An khẽ mỉm cười, rất điềm tĩnh nói: “Đừng căng thẳng như vậy, tối đó anh đóng cửa, thật ra tôi không nghe thấy cái gì cả.”
Đường Hoài An cả quá trình đều nhìn Mạc Tư Quân, tuy anh tối nay mặc một bộ ở nhà màu xám tro, hoàn toàn không có khí thế bức người như lúc mặc vest, nhưng không thể phủ nhận, Đường Hoài An vẫn cảm nhận được sát khí tỏa ra từ Mạc Tư Quân, người này nổi giận sẽ có dáng vẻ này, Đường Hoài An sớm đã quen rồi.
Cô cảm nhận được Mạc Tư Quân hít thở sâu một hơi, khí tức toàn thân trên dưới đều đang nói rằng anh bây giờ rất mất kiên nhẫn.
“Đường Hoài An, cô hỏi lại cô lần cuối cùng, tối hôm đó cô đã nghe thấy cái gì?”
Trong lòng Đường Hoài An bắt đầu hoảng, cô hoàn toàn không ngờ Mạc Tư Quân lại có phản ứng này, chẳng qua chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi, tại sao anh lại căng thẳng như vậy? Nghĩ đến những bức ảnh mà Triều Thế Minh cho cô xem, những lời đã nói vào tối hôm đó, Đường Hoài An thấp thoáng cảm giác Mạc Tư Quân thật sự có chuyện gì đó đang giấu cô.
Nhìn người đối diện không nhúc nhích, một chút kiên nhẫn cuối cùng của Mạc Tư Quân đã tiêu hao hết, anh nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế của mình đi về phía Đường Hoài An, bởi vì khoảng cách gần, Đường Hoài An căn bản không có dư thời gian kịp phản ứng, khi tay túm chiếc ghế muốn lùi lại thì Mạc Tư Quân đã trực tiếp ép đến trước mặt cô.
“Đau...” Đường Hoài An đau đớn kêu lên.
Cằm bị Mạc Tư Quân bóp chặt, hơi thở nóng bỏng lướt qua mặt của Đường Hoài An.
“Nếu như lần sau còn dám nghe trộm tôi nói chuyện điện thoại thì không chỉ đơn giản như tối hôm nay đâu.”
Nếu như đổi lại trước đây, Đường Hoài An quen bị Mạc Tư Quân áp chế thì sẽ không phản kháng lại, nhưng lần này lại khác, đối mặt với động tác đột ngột của Mạc Tư Quân, điều Đường Hoài An lập tức nghĩ đến là đứa con trong bụng cô.
Bác sĩ đã nói ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm nhất, ở mọi phương diện đều phải chú ý.
Đường Hoài An đưa hai tay dùng sức muốn tách tay của Mạc Tư Quân ra, nhưng bất lực vì sức lực của anh quá lớn, cô căn bản không phải là đối thủ của anh.
“Anh buông tôi ra...” Gương mặt nhỏ của Đường Hoài An bị bóp đến đỏ bừng, Mạc Tư Quân căn bản không nhúc nhích.
Trong lòng Đường Hoài An cảm thấy rất khổ sở, Mạc Tư Quân vì không biết chuyện cô mang thai cho nên mới đối xử với cô như vậy phải không? Không, có lẽ cho dù anh biết cô mang thai cũng sẽ không thủ hạ lưu tình với cô và Tiểu Bất Điểm trong bụng, dù sao anh từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ sẽ để co mang thai đứa con của anh...
“Mạc Tư Quân anh đâu phải là người giỏi giang gì, tôi... không có hứng thú đối với cuộc sống cá nhân của anh được không hả? Tôi nói rồi tôi không có nghe thấy anh nói chuyện điện thoại là không nghe thấy, anh dựa vào đâu mà không tin tôi?”
Mạc Tư Quân cười lạnh một tiếng, lực đạo trên tay lại không hề giảm hết, ngược lại còn có xu hướng tăng thêm.
Nửa người trên của Đường Hoài An bởi vì lực đạo của Mạc Tư Quân mà nằm ngã trên bàn, eo của cô tì vào góc bàn, vừa mỏi vừa đau, dần dần, trong mắt cô nhiễm một tầng hơi nước.
Trong bụng của cô... có con của anh.
Trong lòng cô càng lúc càng khẩn trương, sợ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra vấn đề gì, Đường Hoài An đưa tay khua loạn trên chiếc bàn ở bên cạnh, đột nhiên, cô sờ được một cái bát, không hề do dự mà đập về phía Mạc Tư Quân.
Phản ứng của Mạc Tư Quân rất nhanh, lập tức nghiêng đầu qua một bên, tránh cái bát đó, bát không, không có nước canh hắt ra, nhưng lại đập mạnh vào bức tường sau lưng hai người, âm thanh vỡ tan của đồ sứ, lập tức vang khắp đại sảnh tầng một.
Ánh mắt của Mạc Tư Quân dấy lên một cỗ lửa giận, sắc mặc khủng khϊếp giống như sứ giả địa ngục, anh nhìn chằm chằm Đường Hoài An, giống như muốn nhấn chìm Đường Hoài An trong ánh mắt của mình.
Đường Hoài An cũng không chịu yếu thế, vì Tiểu Bất Điểm trong bụng, cô cái gì cũng không sợ, cho dù là phản kháng người đàn ông gần như có thể một tay che trời ở trước mắt này.
Chị Trần hoảng hốt chạy ra từ trong hành lang bên cạnh, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức trở nên không biết làm sao, chỉ biết ngây ngốc đứng đó. Mạc Tư Quân đưa ánh mắt sắc bén qua, chị Trần hiểu ý không nói một câu nào, xoay người trở về phòng của mình.
Đường Hoài An lần nữa cảm nhận được uy nghiêm trong cái nhà này của Mạc Tư Quân, ngoài cô ra, căn bản không có ai dám phản kháng anh cho dù là một câu.
Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt của Mạc Tư Quân, nhìn người đàn ông cô đã yêu nhiều năm, anh có quyền có thế, cho cô tất cả mọi thứ mà các cô gái muốn có được trong hôn nhân, ví dụ như danh lợi, tiền bạc, quyền thế, nhưng duy nhất không có tình yêu.
Nếu như anh thật sự không yêu cô, vậy thì xin hãy buông tha cho cô, hai người tự mình sống cuộc sống mà mình mong muốn, nhưng cô bây giờ lại mang thai con của Mạc Tư Quân, một đứa con mãi mãi không thể có được sự công nhận của ba mình.
Nếu như Tiểu Bất Điểm là niềm an ủi và món quà mà vận mệnh cho cô, vậy sao cô không coi đây là một khởi đầu mới?
Nước mắt của Đường Hoài An rơi ra từ khóe mắt, vừa nóng bỏng vừa mặn chát, môi cô hơi run run mở miệng: “Mạc Tư Quân, chúng ta ly hôn đi.”