Đường Hoài An nghe ra được đó là âm thanh của chính mình, trong nháy mắt sáng mặt của cô liền thay đổi, là cái đêm mà Mạc Tư Quân dẫn cô đi bàn chuyện hợp tác với Triều Thế Minh. Sau khi Triều Thế Minh đưa cô đến khách sạn, là nội dung cuộc trò chuyện của hai người ở trong phòng.
Mạc Tư Quân nhấn nút dừng.
Đường Hoài An không thể tin mà nhìn anh: “Tại sao anh lại có thứ này?”
Trên mặt của Mạc Tư Quân có một nụ cười đã nắm chắc thắng lợi ở trong tay, dường như là đã nhìn rõ hết tất cả: “Sao vậy, bây giờ bắt đầu luống cuống rồi, khí thế phách lối lúc nãy của cô đâu?”
“Không, không phải là tôi đang hoảng hốt, tôi chỉ muốn biết tại sao anh lại có vật này?”
Khóe miệng của Mạc Tư Quân xuất hiện một nụ cười, trong nụ cười đó tràn ngập sự trào phúng: “Vợ của tôi ở riêng với đối tác, làm sao tôi có thể không lưu lại chút gì chuẩn bị ở phía sau?”
Giờ phút này, Đường Hoài An đã cảm nhận được sự đáng sợ và dã tâm của bá chủ thương nghiệp là Mạc Tư Quân, hóa ra lợi ích mới đánh giá để anh mãi mãi giữ gìn.
Vợ của tôi, đối tượng hợp tác của tôi, hóa ra là đêm hôm đó thứ mà Mạc Tư Quân quan tâm căn bản cũng không phải là mình và Triều Thế Minh ở riêng với nhau một đêm, mà là bởi vì anh sợ mình sẽ tiết lộ cơ mật gì đó ở trước mặt của Triều Thế Minh.
Nhưng mà rõ ràng là lúc đó mình chưa đến tập đoàn Mạc thị làm việc, Mạc Tư Quân hà tất gì phải làm như vậy? Đường Hoài An nghĩ mãi mà không hiểu.
Có lẽ là ham muốn kiểm soát tồn tại của loại người như Mạc Tư Quân có mọi lúc mọi nơi.
Trong lòng của Đường Hoài An lạnh buốt: “Cho nên, tối ngày hôm đó anh đã theo dõi chúng tôi?”
Mạc Tư Quân cười lạnh: “Loại chuyện này cần tôi phải tự mình ra tay à? Chẳng lẽ cô muốn tôi giám sát vợ của tôi cùng với người đàn ông khác làm gì ở trong phòng, mua chuộc một nhân viên phục vụ, để anh ta guấu cây bút ghi âm trước khi các người vào phòng, loại chuyện này phái bất cứ một cấp dưới nào của tôi đi làm cũng có thể một giọt nước không lọt.”
Đường Hoài An châm biếm: “Thật sự không ngờ tới Mạc Tư Quân cao cao tại thượng, thế mà lại có thể làm ra những thủ đoạn hạ lưu như thế này.”
Trong lòng của Đường Hoài An biết rất rõ, câu nói này của mình vừa mới nói ra khỏi miệng, mối quan hệ của cô và Mạc Tư Quân khó khăn lắm mới có thể dịu đi một chút, chắc chắn sẽ lại khôi phục về trạng thái kém nhất như trước kia, nhưng mà cô không cần nữa.
Người đàn ông này có thể hoài nghi mình một cách tùy tiện, không hề lưu tình chút nào mà hất nước bẩn lên trên người của cô, dựa vào cái gì mà cô phải lựa lời nói với anh?
Quả nhiên là Mạc Tư Quân đã bị chọc giận, anh bước lên một bước, hung hăng nhìn chằm chằm vào cô: “Nếu như cô có gan, cô lặp lại lời mình mới vừa nói một lần nữa xem.”
Đường Hoài An bị ép phải ngẩng đầu lên nhìn anh, khóe miệng nặn ra một nụ cười: “Sao vậy, bị tôi nói trúng rồi?”
Đối mặt với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Đường Hoài An, lửa giận ở trong lòng Mạc Tư Quân càng ngày càng dâng cao: “Tôi khuyên cô đừng có khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi.”
Đường Hoài An nhớ đến đoạn ghi âm lúc nãy, cô nói: “Nếu như anh đã ghi âm lại cuộc đối thoại đêm hôm đó của chúng tôi, vậy đã nói rõ anh biết tôi căn bản không đồng ý yêu cầu muốn hợp tác của Triều Thế Minh. Nếu đã như thế, anh dựa vào cái gì mà nghi ngờ tôi đã tiết lộ cơ mật của công ty?”
“Lúc đó cô vẫn còn chưa đến Mạc thị làm việc, trên tay cô căn bản không đóng bất cứ tin tức gì, cho nên đương nhiên là cô sẽ không đồng ý với anh ta, dù sao cô cũng không có manh mối gì hết. Nhưng mà bây giờ thì khác, cô đã là tổng giám thiết kế váy cưới của tập đoàn Mạc thị, trong tay cô nắm bao nhiêu tài nguyên của công ty, chắc hẳn cô biết rõ hơn so với bất cứ ai.”
Đường Hoài An nhìn anh không nói gì.
Mạc Tư Quân tiếp tục nói: “Chính miệng của Triều Thế Minh đã từng nói muốn hợp tác với cô, sau đó đối phó với tôi, mà công ty lại có người báo cáo rằng ngày hôm đó cô ở trong phòng làm việc của tôi rất lâu không đi ra ngoài, đúng lúc cơ mật thương nghiệp của Mạc thị lại bị tiết lộ trong khoảng thời gian này. Đường Hoài An, cô kêu tôi làm sao có thể không nghi ngờ cô đây?”
Mặc dù mình căn bản không làm, nhưng mà hiện tại xem ra tất cả các chứng cứ đều đang chỉ về phía mình, Đường Hoài An chỉ cảm thấy nghẹn lời không thể trả lời nổi.
“Mạc Tư Quân, mặc dù tôi đến Mạc thị lần việc là do anh đã ép buộc, nhưng mà bắt đầu kể từ lúc ngồi trên vị trí tổng giám thiết kế, tôi đã xem mình như là một cá nhân của Mạc thị. Tôi dám lấy lương tâm của mình ra thề, tôi không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh, thế mà bây giờ anh lại nói tôi tiết lộ cơ mật của công ty?”
Giọng nói của Đường Hoài An có chút run rẩy, Mạc Tư Quân cũng nghe ra, nhưng mà anh không có dự định thương hại cô.
Lời nói của Mạc Tư Quân giống như một bụi gai, câu nói nào cũng mang theo gai, rơi vào trong lỗ tai của Đường Hoài An rất rõ, châm chích tạo ra cơn đau ở trong lòng của cô.
“Người phụ nữ giống như cô, ngay cả chị gái mình mà cũng có thể tàn nhẫn như thế, còn có chuyện gì mà cô không dám làm?”
Đường Hoài An nhìn Mạc Tư Quân, cố gắng che giấu cảm xúc muốn bùng phát, rốt cuộc cô cũng lộ ra một nụ cười vỏ mẻ không sợ nức: “Đúng vậy, tất cả những chuyện vô liêm sỉ đều là do tôi đã làm, nhưng mà... lần này anh dự định làm gì với tôi đây? Sa thải tôi khỏi Mạc thị, để tôi tiếp tục không thể tìm được một công việc nào khác à? Vậy thì làm phiền anh ra lệnh nhanh lên đi.”
Lúc này, Đường Hoài An thậm chí sinh ra quyết tâm như tráng sĩ chặt tay, bởi vì cô cảm thấy tình cảnh của mình có thảm hơn đi nữa cũng sẽ không thảm bằng hiện tại.
Ban đầu, cô cho là Mạc Tư Quân sẽ đuổi mình ra khỏi Mạc thị, nhưng mà hành động của anh lại làm cho Đường Hoài An cảm thấy bất ngờ.
“Sa thải cô còn phải tốn một khoản tiền lớn để đưa cô ra tòa ăn cơm tù, giữ cô ở lại đây, tôi còn có thể kiểm soát một vài chuyện của cô. Hơn nữa, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, tôi cũng không muốn để người ngoài biết rằng chuyện cơ mật tập đoàn Mạc thị bị tiết lộ lại là do vợ của Mạc Tư Quân tôi làm.”
Lúc nói câu sau cùng, Đường Hoài An rõ ràng có thể nghe thấy được một tia ngoan độc từ trong lời nói của Mạc Tư Quân, giống như là hận không thể ăn cô vào trong bụng.
Mạc Tư Quân cầm lấy cây bút ghi âm, lắc lắc ở trước mặt của Đường Hoài An: “Đây chính là chứng cứ của cô ở trong tay tôi, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là cô đừng có chọc giận tôi?”
Cả quá trình, Đường Hoài An đều lạnh lùng nhìn anh, người đàn ông này, sự dịu dàng trong khoảng thời gian trước đã sớm không còn nữa, bây giờ cô chỉ nhìn thấy vẻ xem thường và thống hận từ trong ánh mắt của anh.
Mạc Tư Quân cất cái bút ghi âm kia vào một lần nữa, liếc mắt nhìn Đường Hoài An, sau đó lạnh nhạt nói: “Tám giờ tối mai, ở khách sạn Thịnh Thế có một đơn hàng cần phải kết thúc, tôi không thể đến đó, cô làm thay tôi đi.”
Sau khi Đường Hoài An nghe nói xong, mặt mũi tràn đầy vẻ nghi hoặc, cô bật thốt lên: “Tại sao?”
Cô là nhân viên dưới tay của anh là không sai, cầm tiền lương của anh đưa cho là không sai, nhưng mà mình là tổng giám thiết kế chứ không phải là thư ký riêng của anh, tại sao mình lại phải đi bàn hợp đồng thay anh, chẳng lẽ anh không nên đi tìm Lâm Nhất hả?
Dường như là Mạc Tư Quân đã sớm dự liệu phản ứng của Đường Hoài An, sắc mặt lạnh lẽo không hề có chút thay đổi, anh lấy ra một phần tài liệu từ trong cặp văn kiện ở trên bàn làm việc, ném cho Đường Hoài An: “Nhớ kỹ, cô không có tư cách nói điều kiện với tôi.”
Sau khi nói xong câu đó, anh lại bước ra khỏi phòng làm việc. Đường Hoài An nhớ đến chuyện mình bị vu khống tiết lộ chuyện cơ mật, cũng không tiếp tục ở lại lâu trong phòng làm việc của anh, thế là cũng đi theo ra ngoài.
Lúc đi đến cửa phòng làm việc của mình, Đường Hoài An và Hứa Cát Anh chạm mặt với nhau, ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau, Đường Hoài An thấy cảm xúc cười trên nỗi đau của người khác ở trên mặt của Hứa Cát Anh.
Đường Hoài An chỉ lặng lẽ nhìn cô ta một cái rồi liền di chuyển tầm mắt của mình.