Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 42: Tranh cãi ở văn phòng

Đường Hoài An là hỏi thật lòng thật dạ, Lâm Nhất cũng trả lời thật lòng thật dạ, điện thang đi thẳng lên tầng 24.

“Mặc kệ là giúp Mạc tổng xử lý công việc trong tập đoàn, hay là giúp Mạc tổng đưa đón cô, thật ra đều là chuyện trong bổn phận của tôi.”

Đường Hoài An gật đầu không hề phủ nhận.

Giọng nói trầm tĩnh của Đường Hoài An lại vang lên bên tai: “Ừm, cô Đường, tâm trạng của Mạc tổng hôm nay hình như không tốt lắm, lát nữa cô gặp anh ấy, hy vọng cô cố gắng không xảy ra xung đột với anh ấy, bởi vì hình như... sự việc rất nghiêm trọng.”

Đường Hoài An biết Lâm Nhất trước giờ không có thói quen đùa giỡn, nếu như ngay cả anh ta cũng nói tâm trạng của Mạc Tư Quân không tốt, vậy thì thật sự không tốt rồi, nhưng Đường Hoài An không định để lời của anh ta vào trong lòng, bởi vì người thường xuyên nắng mưa thất thường như Mạc Tư Quân, trước khi cô nhìn thấy anh, các loại đối sách nghĩ sẵn sẽ hoàn toàn bị vô hiệu sau khi nhìn thấy anh.

Cửa của văn phòng Mạc Tư Quân được Lâm Nhất đẩy ra.

Anh ta làm một thế tay mời: “Cô Đường, mời.”

Đường Hoài An nói một tiếng cảm ơn, sau đó đi thẳng vào, Lâm Nhất không có đi vào.

Vẫn giống với cảnh lần trước đến đây, Mạc Tư Quân đã cởϊ áσ vest ngoài, nhưng áo sơ mi bên trong cũng là màu đen, anh cao lớn đứng trước cửa sổ sát sàn rộng lớn.

Đường Hoài An rõ ràng đã xem mình thành khách thường niên ở đây, tâm trạng của cô lúc này cũng không còn lo lắng thấp thỏm giống như lần trước.

Cô thong dong ngồi xuống chiếc sô pha rộng rãi, hỏi: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Mạc Tư Quân quay đầu lại, đánh giá Đường Hoài An của ngày hôm nay từ trên xuống dưới, sự tức giận trong mắt lớn hơn các lần trước.

“Vừa nãy tại sao không nghe điện thoại của tôi?”

Trong lòng Đường Hoài An ngẩn ra, người đàn ông này gióng trống khua chiêng kêu Lâm Nhất chặn cô ở trên đường lớn rồi đưa đến đây chính là để hỏi cô tại sao không nghe điện thoại của anh?

Trên mặt cô hiện lên sự nghi hoặc và nụ cười mỉa mai: “Mạc tổng, anh nếu như chỉ muốn hỏi chuyện đơn giản như vậy thì hoàn toàn có thể đợi chúng ta về nhà hết rồi anh hẵng hỏi, thời gian của anh là thời gian, thời gian của tôi không phải sao?”

Thấy thái độ của người phụ nữ trước mắt đối với anh càng lúc càng hung hăng, Mạc Tư Quân đi tới gần cô, hai tay chống ở thành sô pha sau lưng Đường Hoài An, trong lòng Đường Hoài An hơi run rẩy, cô đột nhiên có hơi căng thẳng.

Mặt của hai người cách nhau rất nhau, ánh mắt sắc bén của Mạc Tư Quân khóa chặt gương mặt xinh đẹp của Đường Hoài An: “Lá gan của cô bây giờ thật sự là càng lúc càng lớn rồi, ai cho cô lá gan dám trực tiếp cúp máy của tôi?”

Hơi thở nóng ấm ở khoảng cách gần phả vào gương mặt của Đường Hoài An, cô nhích đầu ra, vừa nãy khi Mạc Tư Quân gọi điện tới, cô đang uống trà nói chuyện với Phó Tùng Lâm, lần đầu tiên cô trực tiếp không có nghe, nhưng không ngờ người đàn ông này lại gọi liên tiếp cho cô mấy lần, cho nên cô mới tắt thẳng máy.

“Tôi lúc đó đang bận, không rảnh nghe điện thoại của anh.” Giọng điệu của Đường Hoài An rất đanh thép.

Trong đôi mắt của Mạc Tư Quân vụt qua một tia nghiên cứu: “Vậy cô tốt nhất nói cho tôi biết, là chuyện gì đã khiến cô ngay cả điện thoại cũng không có thời gian nghe.”

Đường Hoài An không muốn tranh cãi với Mạc Tư Quân, nhưng lúc này thấy thái độ không muốn buông tha như này của anh, Đường Hoài An đột nhiên muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh.

Cô nhìn vào mắt của Mạc Tư Quân, nghiêm túc trả lời: “Ồ, tôi vừa nãy đang nói vài chuyện với Tùng Lâm, điện thoại của anh quấy rầy chúng tôi, cho nên tôi tắt luôn, sao vậy, có vấn đề gì không?”

Giọng nói của Mạc Tư Quân rất lạnh: “Cô nói, cô vừa rồi ở cùng với Phó Tùng Lâm?”

Đường Hoài An đã ngửi thấy rõ hơi thở nguy hiểm, nhưng cô không định khuất phục: “Phải, anh không có nghe nhầm, chúng tôi là bạn bè đại học, lần trước cậu ấy cứu tôi từ trong tay của tên biếи ŧɦái Đàm Tông Minh kia, chủ đề của chúng tôi tự nhiên có nhiều, bình thường không có chuyện thì hẹn ra ngoài nói chuyện, Mạc tổng lẽ nào có ý kiến sao?”

“Tôi là chồng của cô, vợ và người đàn ông khác nói cười ve vãn, hơn nữa không nghe điện thoại của tôi, cô cảm thấy tôi không nên tức giận sao?”

Đường Hoài An nghe thấy lời của Mạc Tư Quân thì thật sự rất nực cười: “Ý này của anh tôi không hiểu, tôi không đi báo đáp một người có ơn cứu mạng đối với tôi, lẽ nào phải ngày ngày ở trước mặt anh lấy lòng anh sao? Vậy tôi hỏi anh, lần đó tôi bị Hứa Cát Anh và Đàm Tông Minh hãm hại, khi tôi bất lực như vậy, anh là chồng của tôi, anh lúc đó đang ở đâu? Anh không phải lợi hại như vậy sao? Anh sao không thể đến cứu tôi?”

Đường Hoài An nói một tràng giống như bắn pháo khiến cho Mạc Tư Quân lại có hơi không biết nên trả lời như nào, nhưng dòng suy nghĩ của anh rất rõ ràng, bất luận người phụ nữ trước mắt này giải thích thế nào, cũng không che đậy được sự thật vừa nãy cô ở cùng người đàn ông khác!

Mạc Tư Quân tức giận gằn lên: “Cô là vợ của tôi, bốn chữ an phận thủ thường này có hiểu không hả? Người đàn ông khác đối với cô có sức hút lớn như vậy sao?”

Đường Hoài An cũng tức giận rồi: “Anh có thể bất cứ lúc nào bất cứ đâu muốn làm cái gì thì làm cái đó, tại sao tôi không được! Con người đều có quyền tự do, anh có tư cách gì hạn chế tôi chứ!”

Mạc Tư Quân đang chuẩn bị nói chuyện, bên ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa, Mạc Tư Quân buông hai tay của Đường Hoài An ra, đứng dậy chỉnh trang lại áo vest và tóc tai có hơi nhăn rối của mình, cả người lại khôi phục về dáng vẻ mũ áo chỉnh tề trước khi tức giận.

Đường Hoài An liếc nhìn Mạc Tư Quân, trong lòng tràn ngập sự khinh thường.

“Vào đi.”

Đường Hoài An không có ngờ người gõ cửa lại là Hứa Cát Anh, khi người phụ nữ đó mặc bộ vest công sở, ôm một chồng văn kiện xuất hiện ở trước mặt hai người, Đường Hoài An gần như quên mất hô hấp.

Thì ra những gì Mạc Tư Quân nói tối qua là thật, Hứa Cát Anh thật sự đến tập đoàn Mạc Thị làm việc.

Khi Hứa Cát Anh nhìn thấy Đường Hoài An, trên mặt rõ ràng cũng có chút ngạc nhiên, chỉ có điều cô ta không ngạc nhiên quá lâu, Hứa Cát Anh đã cảm nhận được bầu không khí có chút không đúng của Mạc Tư Quân và Đường Hoài An, vì thể mở miệng hỏi: “Mạc tổng, tôi có phải làm phiền đến hai người rồi không?”

Giọng nói của Hứa Cát Anh vừa dịu dàng vừa mềm mại, Đường Hoài An nghe thấy lại cảm thấy vô cùng buồn nôn, nhìn dáng vẻ tri thu đạt lễ của người phụ nữ trước mắt, cô gần như rất khó hình dung Hứa Cát Anh tính kế cô đưa cô lên giường của người đàn ông khác là cùng một người.

Mạc Tư Quân nhìn sang Hứa Cát Anh, trong giọng nói toát ra sự bình tĩnh và xa cách: “Không có, cô có chuyện gì không?”

Hứa Cát Anh giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đi tới trước mặt Mạc Tư Quân, đưa văn kiện trong tay cho anh: “Tôi vì vừa nhận chức không lâu, đối với công việc trong tay không phải quá quen thuộc, đây là phương án căn cứ vào yêu cầu lần trước của Mạc tổng đưa ra mà làm thành, không biết có được hay không, cho nên muốn cầm tới cho anh xem qua.”

Nói chuyện rất cung kính, sau khi nói xong, Hứa Cát Anh mỉm cười quay đầu liếc nhìn Đường Hoài An.

Trong mắt của Mạc Tư Quân vụt qua một tia kinh ngạc: “Đây là phương án cô dùng thời gian hai ngày làm ra sao?”

Hứa Cát Anh mỉm cười gật đầu: “Mạc tổng hai ngay trước mở một cuộc họp với mọi người về phương án thiết kế này, tôi bởi vì không quen thuộc lắm, sợ không theo kịp tiến độ của mọi người, cho nên tôi dành rất nhiều thời gian tra đọc tài liệu, phương án này bởi vì thời gian tiêu tốn không nhiều, cho nên có thể còn hơi thô, Mạc tổng sau khi xem qua nếu như cảm thấy có chỗ nào cần phải sửa đổi thì nói với tôi là được rồi.”