Chu Nhất một mình đi trên đường nhỏ, đây là con đường ngày thường hay đi đến quán kia, tuy rằng lúc đi sẽ cảm thấy ánh sáng không đủ có chút hắc ám dọa người, từ đường nhỏ nhìn vào thấy như dòng sâu không thấy đáy cũng rất đáng sợ, nhưng chỉ cần đi nhanh là có thể dễ dàng đi qua......
Chu Nhất bị người phía sau kéo vào hẻm nhỏ không biết tên bên cạnh.
"Nhớ anh không bảo bối," người nọ một tay bắt lấy đôi tay Chu Nhất đè trên đầu cậu, một tay che miệng Chu Nhất lại phòng ngừa cậu thét chói tai, mặt dán rất gần mặt Chu Nhất, thời điểm hắn cười hơi thở sẽ phun đến trên mặt Chu Nhất: "Anh rất nhớ cưng, lần trước sau khi bắn trên mông cưng, mỗi lần ngồi xe bus ©ôи ŧɧịt̠ anh đều cứng lại nhớ cưng...... Sao cưng lại không ngồi xe bus kia nữa hả bảo bối? Là trốn anh sao? Hử?"
"Buông tha tôi......" Chu Nhất rơi lệ đầy mặt, ngập ngừng nói.
"Sau lại khóc khóc, hử? Bảo bối, đừng khóc, đừng khóc......" Người nọ liền lập tức luống cuống, luống cuống tay chân mà lau nước mắt Chu Nhất, thương tiếc nâng mặt Chu Nhất, hôn lên trên mặt đầy nước mắt của Chu Nhất, hôn xong lại dùng mặt cọ mặt Chu Nhất, "Ngoan...... Ngoan, đừng khóc, không có việc gì, được không?"
Chu Nhất đột nhiên nhận ra điều gì đó đáng sợ, rồi lại làm mình nhịn không được tới gần cảm giác quen thuộc. Cậu dần dần ngừng khóc thút thít.
"Không có việc gì, bảo bối, được không? Anh sẽ ȶᏂασ cho em thấy sướиɠ," người nọ hôn môi Chu Nhất, liếʍ mυ'ŧ cánh môi cậu, nhân lúc Chu Nhất thất thần chen đầu lưỡi đầy đặn nhét vào khoang miệng Chu Nhất, Chu Nhất hô hấp khó khăn, bên trong miệng bị đè ép đến chỉ có thể bị động mà nuốt nước miếng, người nọ khẽ cười một tiếng, thối lui để Chu Nhất không đến nỗi bởi vì hôn môi mà hít thở không thông, chờ Chu Nhất hô hấp bình ổn mới lại dán môi lên lần nữa, câu ra đầu lưỡi Chu Nhất hàm lộng, liếʍ hút: "Dùng mũi hô hấp bảo bối."
"Ưʍ...... Ô......" Chu Nhất bị hôn đến mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy hạ thân chợt lạnh, quần dài cùng qυầи ɭóŧ đều rơi xuống trên mặt đất, người nọ nắm ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ bán cương của Chu Nhất tuốt cho cứng hoàn toàn, phảng phất rất có mục đích mà sờ về phía sau ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ, sờ một cái liền sờ đến hai mảnh môi l*и: "Bảo bối hóa ra là người song tính."
"Không cần...... Ưʍ...... thật, thật kỳ quái......" Chu Nhất vô lực kháng cự, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ phía trước phun nước, l*и nhỏ phía sau cũng mấp máy phun ra dâʍ ɖị©ɧ, tay người nọ quay cuồng, một phen liền cắm vào l*и nhỏ phấn nộn, phát ra một tiếng tiếng nước "Phụt" rất lớn.
"...... Khó trách anh tới gần đã ngửi thấy hương vị nước da^ʍ......" Người nọ một bên nhanh chóng thọc vào rút ra, một bên nghiến răng nghiến lợi nói, "Đĩ da^ʍ...... L*и nhỏ hút ngón tay đều hút dùng sức đến như thế ......" Động tác hắn thọc vào rút ra rất kịch liệt, lại dùng một ngón tay bảo đảm khuếch trương đầy đủ sau đó mới cho thêm một ngón tay, chậm rãi thêm đến ngón tay thứ bốn đều thực thông thuận ra vào mới rút ngón tay ra.
"Không cần......" Chu Nhất cảm giác được nước da^ʍ theo đùi chảy xuống, cậu vừa thẹn lại bực, tay chân cùng sử dụng mà kháng cự, lại vẫn chống đỡ không được nam nhân tiến công.
Người nọ bóp đùi Chu Nhất, đem mắt cá chân Chu Nhất đặt trên đầu vai của mình, khiến l*и da^ʍ Chu Nhất hoàn toàn phơi bày cho mình xem, hắn đỉnh ©ôи ŧɧịt̠ bự nóng cháy ướŧ áŧ ở bên ngoài l*и da^ʍ Chu Nhất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chậm rãi tràn đầy mà cắm vào, đẩy mạnh, thẳng đến khi qυყ đầυ chạm được một tầng trở ngại rõ ràng: "Cảm nhận được anh sao bảo bối? Anh đang ȶᏂασ vào màиɠ ŧяiиɧ của cưng." Hắn nhẹ nhàng đâm vào rút ra, không khí theo động tác ra vào l*и nhỏ, cùng nước da^ʍ hỗn hợp, ở hẻm nhỏ chỉ có hai người phát ra tiếng nước vang dội.
"Không sai biệt lắm." Người nọ đột nhiên đâm sâu một cái, một trận mãnh liệt đau đớn từ dưới thân qua dây thần kinh truyền đến đại não Chu Nhất, Chu Nhất bị đau đến tinh thần hoảng hốt, theo bản năng kêu gọi nói: "Hoa Thận Hành, ô...... Đau quá......"
Người nọ động tác đình trệ một chút, mới cúi đầu liếʍ cắn vυ' bằng phẳng của Chu Nhất: "Không đau bảo bối, không có việc gì, rất nhanh liền sướиɠ......"
Chu Nhất bị đỉnh đến từ sâu trong yết hầu phát ra một tiếng rêи ɾỉ: "A...... Cắm, cắm vào rồi......"
"Ừ, bảo bối, anh cắm vào rồi......" Côи ŧɧịt̠ lớn ȶᏂασ mở miệng l*и, từng chút từng chút đỉnh vào nhục bích, Chu Nhất bị ȶᏂασ đến cả người đều theo động tác người nọ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nước mắt cũng sắp chảy ra, chỉ có thể hỏng mất mà dùng mu bàn tay che mặt lại, "Ưm ~"
Một chút đau nhất qua đi sau đó chính là một trận đau nhẹ, sau đó nữa ngay cả một chút đau đớn mỏng manh đều biến mất, Chu Nhất chỉ cảm thấy hạ thể một trận chết lặng, cả sức lực chống đỡ đầu gối đều không có.
Người nọ gắt gao ôm eo Chu Nhất, nghe thấy Chu Nhất theo động tác hắn tiến vào, bắt đầu không tự giác mà phát ra âm thanh rêи ɾỉ: "Ha...... Ưm, ưʍ...... Hừ......"
Người nọ nghe thấy Chu Nhất bắt đầu tiến vào trạng thái, lập tức liền nắm chắc thời cơ tăng tốc độ ȶᏂασ l*и: "Bắt đầu thoải mái đúng không? Kêu da^ʍ như thế ...... Nếu như bị người bên ngoài nghe thấy, mọi người đều nhìn anh cưỡиɠ ɠiαи l*и nhỏ của cưng...... Chờ anh bắn xong, người sau liền một người tiếp một người mà xếp hàng cưỡиɠ ɠiαи cưng...... Đem cưng bắn thành nhà vệ sinh công cộng, tiểu bảo bối dơ bẩn ...... Đến lúc đó, cũng chỉ có anh sẽ muốn cưng......"
"Tôi...... Tôi không có......" Chu Nhất bị người ȶᏂασ đến hô hấp dồn dập, chỉ có thể cắn môi nhẫn nại tiếng rêи ɾỉ.
"Ưʍ...... L*и da^ʍ thật nộn......" Người nọ dùng sức mà đem ©ôи ŧɧịt̠ cắm vào chỗ sâu nhất, mê muội cảm thụ âʍ ɦộ theo hô hấp Chu Nhất không ngừng chặt lại liếʍ mυ'ŧ, loại dán sát thân mật tới cực điểm cho hắn một loại ảo giác " hắn cùng Chu Nhất vào lúc này là nhất thể ". Chẳng sợ cũng chỉ dựa vào loại ảo giác này hắn đều có thể hưng phấn đến sắp cao trào, "Bảo bối, bảo bối...... Bảo bối, cưng là của anh...... Cưng là của anh......"
"Nhẹ, nhẹ một chút...... Quá dùng sức...... Nhẹ......" Chu Nhất toàn thân đều là mồ hôi, hạ thể bị ©ôи ŧɧịt̠ ȶᏂασ tới nước da^ʍ chảy đầy đất, âʍ ɦộ bị ȶᏂασ mở đến mềm xốp vô lực tùy ý ©ôи ŧɧịt̠ ra vào, nhưng kɧoáı ©ảʍ kịch liệt lại không chịu dễ dàng buông tha l*и nhỏ, tốc độ ©ôи ŧɧịt̠ bự thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh mang đến kɧoáı ©ảʍ không ngừng chồng chất, cuối cùng chỉ có thể thông qua ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ bắn tinh biểu đạt một chút.
Người nọ liều mạng thọc vào rút ra l*и nhỏ, cắm đến dâʍ ɖị©ɧ đều văng khắp nơi trên vách tường. Chu Nhất bị hắn chuyển vòng cắm đến điểm G, kɧoáı ©ảʍ tràn ngập toàn bộ thân thể, tay chân vô lực đến căn bản không đứng được, chỉ có thể nằm trong l*иg ngực người nọ bắn tinh, phía trước tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng mặt sau nước da^ʍ trên mặt đất trộn thành một bãi, ở ngõ nhỏ hắc ám tản ra hương vị tìиɧ ɖu͙©.
Người nọ cuối cùng thọc vào rút ra mấy trăm cái mới ở l*и non của Chu Nhất bắn ra, ©ôи ŧɧịt̠ bự còn lưu luyến không rời mà nhét trong l*и nhỏ không chịu lấy ra. Chân Chu Nhất không lúc nào liền từ trên vai hắn trượt xuống, đặt trên cánh tay người nọ, thay thế chính là đôi tay Chu Nhất khoanh lại trên bờ vai của hắn ở sau cổ hắn nắm chặt hai tay, bọn họ ôm nhau bình phục hô hấp, ở hẻm nhỏ hắc ám, làm như hai người chỉ dựa vào nhau.
"Hoa Thận Hành......" Chu Nhất thất thần mà lẩm bẩm nói.
Người nọ, cũng chính là Hoa Thận Hành ôm eo Chu Nhất, dùng cái mũi cọ cổ Chu Nhất, cười nói: "Là anh, bảo bối, ȶᏂασ em sướиɠ không?"