Sau Khi Bị Bạn Cùng Phòng Thao Thành Dâm Phụ

Chương 1: Trên xe bus

Chu Nhất đứng trong xe bus đông đúc, bị dòng người trên xe đυ.ng phải rất nhiều lần, vất vả lắm chen tới một góc nhỏ vách xe mới khá hơn chút, vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, mông lại bị người đυ.ng phải.

Thứ kia vừa lúc đâm trúng mông Chu Nhất, Chu Nhất rõ ràng có thể cảm giác được hạ thân bán cương của đối phương vừa lúc đâm vào kẽ mông mình, mông thịt bị lực đánh vào mang theo co rút mà run rẩy, chân Chu Nhất mềm nhũn, nhịn không được hít sâu một hơi.

Chu Nhất nghe được phía sau có người trầm thấp thở hổn hển một tiếng: "Xin lỗi." Thanh âm khàn khàn dễ nghe.

"Chắc là không phải cố ý," Chu Nhất bị âm thanh gợi cảm hiếm thấy làm run lên, nghĩ thầm, "Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện", lại nhích về bên trong, tránh khỏi vị trí kia một chút.

Không nghĩ tới xe bus vừa lúc đi tới chỗ gập ghềnh, khiến hành khách bên trong xe như cá mòi đấu đá lung tung, Chu Nhất không đứng vững, lại đυ.ng vào người nọ. Người nọ ôm chặt Chu Nhất giữ cậu ổn định. Chu Nhất đỏ mặt nói cảm ơn, lại kéo ra khoảng cách với người nọ.

Người nọ nhìn Chu Nhất lùi lại, ngược lại lại đυ.ng phải cậu một chút, đâm xong còn không tính, phía sau Chu Nhất dán lên một mảnh ấm áp, hô hấp người nọ phun ở bên tai Chu Nhất, bàn tay dày rộng sờ vào mông Chu Nhất.

"Anh làm gì đó?!" Chu Nhất bị bàn tay nóng rực của hắn làm giật mình, vội vàng lạnh giọng quát bảo ngưng lại, muốn dọa người nọ rời đi.

Không ngờ người nọ một tay nắm lấy vai Chu Nhất, thậm chí còn cúi đầu ở sau cổ Chu Nhất cắn một ngụm, một tay chế trụ cậu: "Ưm~ xin lỗi, anh thấy cưng lắc mông đi tới đi lui, còn tưởng rằng cưng đang cố ý câu dẫn anh chứ."

"Anh nói bậy cái gì?!" Chu Nhất quay đầu nhìn về phía sau, lại bị đám đông chen chúc phát huy trở ngại. Dì bên cạnh nhìn di động cũng không ngẩng đầu lên liền trực tiếp mở miệng ngăn cản Chu Nhất tiếp tục cử động trong mắt bà là lộn xộn vô nghĩa: "Ôi nhóc con, không thoải mái cũng nhịn một chút đi, rất nhanh là xuống xe, đừng lộn xộn."

"Có nghe thấy không, kêu cưng nhịn một chút đó." Người nọ cười khẽ cường điệu nói, động tác trên tay không ngừng, lộng đát một tiếng liền tháo lỏng dây lưng trên eo Chu Nhất.

"Đừng như vậy! Tôi sẽ gọi người!" Chu Nhất bắt lấy tay đối phương muốn ngăn cản đối phương tiếp tục đùa bỡn thân thể mình.

Người phía sau không cho là đúng, một tay chế trụ Chu Nhất đang giãy giụa, thậm chí còn một bên mυ'ŧ vào làn da lộ ra phần vai một bên lửa cháy đổ thêm dầu nói: "Nói cưng đó bảo bối, em kêu mình bị người ta sờ mông, có người nứиɠ ©ôи ŧɧịt̠ ở ngoài l*и da^ʍ đâm cưng, đâm đến cưng ngay cả đứng cũng không vững......"

Chu Nhất muốn xoay người cùng người nọ chính diện đối mặt, lại kéo tới một mảnh âm thanh phê bình.

Người nọ nhân cơ hội dùng sức xoa bóp mông thịt Chu Nhất, còn dùng ngón cái cắm kẽ mông tách hai cánh mông thịt sang hai bên, dùng hạ thân nhô lên của mình lặp lại cọ xát chỗ lõm giữ cánh mông. L*и nhỏ của Chu Nhất bị người dùng móng tay ấn mạnh, phía sau đều là cơ bắp cứng cáp ấm áp, tai bị phả vào hơi thở dồn dập, cư nhiên hốt hoảng cũng có một chút kɧoáı ©ảʍ.

Chu Nhất rụt cổ muốn rời khỏi thân thể người nọ, lại bị cánh tay rắn chắc ngăn cản. Nơi bị người nọ liếʍ qua lưu lại dấu vết ướŧ áŧ, cơn gió lạnh thổi qua khiến cậu nổi da gà, Chu Nhất quay đầu đi, muốn rời khỏi phương lại ngược lại gia tăng diện tích tiếp xúc với người nọ. Người nọ dọc theo đường cong phần cổ Chu Nhất một đường liếʍ hôn đến sau tai, hôn ra tiếng nước "Tấm tắc" kịch liệt.

"Bảo bối, lỗ tai cưng thật đỏ." Người phía sau nhìn tai Chu Nhất bị nhuộm thành hồng nhạt, cắn một ngụm.

Chu Nhất vốn dĩ đã bị sờ đến tinh thần không tập trung, lỗ tai lại là nơi mẫn cảm của cậu, một chút liền phải thở dốc ra tiếng. May mắn bị tiếng xe phát ra che dấu, lúc này mới không đưa tới ánh mắt ngạc nhiên của hành khách bên trong xe. Chu Nhất bị tiếng rêи ɾỉ của mình gọi lại thần trí, lại bắt đầu giãy giụa.

Người nọ tựa hồ bị tiếng rên của Chu Nhất kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi, một tay chế trụ đôi tay vướng bận của Chu Nhất đè ở trên vách xe, một tay hướng lên trên xốc áo Chu Nhất lên nắm đầṳ ѵú, miệng ở trên cổ Chu Nhất hôn đến tấm tắc rung động, hạ thể còn cách quần liền muốn cắm mông cậu: "Cưng có biết hay không anh đã chú ý cưng rất lâu? Mỗi lần xuống xe ở trạm số 17, đi đường mười phút đến X Đại đúng không? Anh lần trước còn nhặt được thẻ học sinh của cưng, cũng không nhớ rõ? Thẻ học sinh của cưng cũng thật đáng yêu, nếu không phải sợ cưng không có thẻ thì không ăn được cơm, anh liền giữ lại không trả cưng."

"Bất quá anh đã lưu thông tin của cưng rồi. Đại học XX năm 2, học hào 483566134686, đúng không?" Chu Nhất nghe thấy hắn hoàn chỉnh nói ra thông tin của mình, tâm thần căng thẳng, cả động tác phản kháng cũng tùy theo ngừng lại.

"Anh muốn làm cái gì?" Thanh âm run rẩy Chu Nhất hỏi.

"Anh cái gì cũng không muốn," người nọ khẽ cười một tiếng, "Anh hiện tại chỉ muốn cắm vào l*и nhỏ của cưng làm cưng sướиɠ."

Người nọ cảm nhận được Chu Nhất hoàn toàn từ bỏ chống cự, đôi tay vốn kiềm chế Chu Nhất không cho cậu chạy trốn đúng lúc buông ra, một tay xoa bóp bụng trắng nõn của Chu Nhất, một tay ngược lại bắt đầu tiến công đến dây lưng quần jean của Chu Nhất: "Bé ngoan, Anh chỉ cắm một chút mà thôi, làm anh chiếm chiếm tiện nghi lại như thế nào chứ, dù sao đều là nam nhân, cắm một chút cũng sẽ không mang thai, đúng hay không bảo bối?...... Chỉ cần cưng không ra tiếng liền không có việc gì, sẽ không ai biết......"

Người nọ cởi bỏ thắt lưng của mình, Chu Nhất thậm chí có thể cảm giác được thời điểm hắn cấp bách kéo xuống qυầи ɭóŧ, hắn cầm ©ôи ŧɧịt̠ của mình cắm vào giữa chân Chu Nhất, cách qυầи ɭóŧ màu trắng của Chu Nhất cọ xát bắp đùi đùi kiều nộn.

"Thật mềm, bảo bối, l*и da^ʍ của cưng thật nóng......" Người nọ không ngừng ở giữa chân Chu Nhất qua lại thọc vào rút ra ©ôи ŧɧịt̠, ©ôи ŧɧịt̠ đã chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ phun ra dịch nhầy, một chút một chút đều đỉnh vào qυầи ɭóŧ Chu Nhất, Chu Nhất bị hắn đâm đến đứng thẳng không xong, chỉ cảm thấy chân tâm hoả nhiệt một mảnh, theo tiết tấu đỉnh lộng của hắn, từ kẽ răng tiết ra một chút âm thanh ngay cả chính mình cũng không ý thức được "Ưm, ưʍ......".

"Ngại quá bảo bối, anh làm bẩn qυầи ɭóŧ của cưng rồi." Người nọ giả mù sa mưa mà xin lỗi, " Để xin lỗi, để anh làm cưng bắn ra nhé".