Ý thức Dư Giản u ám hồi lâu, ngày thứ hai nam nhân vươn tay đem cậu ôm ở trong ngực, mới phát giác thân thể của cậu không bình thường.
Từ sau khi mang thai về sau, Dư Giản rất ít ngã bệnh, cậu luôn mặc quần áo nhiều hơn một lớp so với thường ngày, vì sợ khí lạnh sẽ không tốt cho bảo bảo trong bụng.
Dưới tình huống bình thường cậu sẽ chú ý càng nhiều, nhưng hôm qua bởi vì nam nhân, đã sáu giờ sáng nhưng cậu cũng không cách nào chìm vào giấc ngủ, bên tai truyền đến chính là tiếng hít thở đều đều của nam nhân.
Đại khái là trong lòng Hàn Kham đã xác định được, hôm nay cậu cũng sẽ nghe theo mệnh lệnh của hắn, rằng cậu vẫn giống như trước đây, sẽ chỉ vây quanh một mình hắn.
Dư Giản bệnh.
Nguyên bản là thân thể Dư Giản rất yếu, huống chi hiện tại còn đã hoài thai, Hàn Kham đưa cậu đi bệnh viện, bác sĩ nói muốn Hàn Kham trước chuẩn bị tâm lý thật tốt.
" Bệnh nhân cảm xúc không ổn định, còn thụ phải khí lạnh, coi như có thể hoàn hảo đem đứa nhỏ sinh ra tới, về sau cũng là sẽ lưu lại mầm bệnh. "
Hàn Kham nghe xong sẽ lưu lại mầm bệnh, cũng không tỏ ra biểu hiện gì, dù sao Dư Giản bệnh vốn là không ít, thêm một chút hẳn là không sao.
Cho nên, nói chung là hắn thật sự chỉ là để ý đến cảm giác được Dư Giản chú ý, về phần cơ thể Dư Giản sẽ lại có bệnh gì, cũng không liên quan gì tới hắn?
Bác sĩ về sau còn nói. " Thể chất bệnh nhân kiểu này, kỳ thật là không thích hợp để mang thai. "
Hàn Kham hỏi. " Đứa nhỏ hiện tại có vấn đề gì không? "
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn Hàn Kham, phảng phất là đang nhìn một sinh vật băng lãnh không có tình cảm, bệnh viện này cùng Dư Giản trước đó nằm viện không phải cùng một bệnh viện, dù sao thì Lục Việt cùng Dư Giản cũng từng ở cùng một chỗ trong bệnh viện kia, Hàn Kham không nghĩ lại muốn cho Dư Giản đến qua.
Bác sĩ nói. " Trước mắt thì không có, nhưng nếu như người mang thai lại gặp nguy hiểm, đứa bé cũng sẽ gặp nguy hiểm theo. "
Hàn Kham hỏi. " Vậy tình trạng bệnh nhân hiện tại thế nào? "
Bác sĩ thăm dò hỏi một câu. " Cậu không biết sao? "
Dù sao thì Dư Giản mang thai đều đã năm tháng, thời gian năm tháng này, một lần cũng chưa từng đến bệnh viện kiểm tra qua.
Kỳ thật nam nhân nếu như là đối với Dư Giản có một chút xíu yêu thương, tại khoảnh khắc biết Dư Giản đã hoài thai, nên đem bỏ bảo bảo đi, có lẽ như vậy sẽ còn có một con đường sống.
" Đương nhiên, cùng bệnh nhân chung sống lâu như vậy, làm sao lại không biết trạng thái thân thể bệnh nhân như thế nào, dạng này thân thể, không thích hợp sinh mổ, nhưng nếu như sinh thường cũng không có khả năng không đυ.ng tới dao kéo.
Nếu là sảy thai, tổn thương sẽ nhỏ hơn rất nhiều. "
Nghe thấy bác sĩ tra hỏi, Hàn Kham sửng sốt một chút, từ sau khi hắn đem Dư Giản đến chỗ của hắn, liền an bài sẵn bác sĩ dinh dưỡng cùng người hầu, ngoại trừ mỗi lần chạm vào người Dư Giản, hắn tựa hồ thật không có chút nào rõ ràng.
Hàn Kham nói. " Bác sĩ nói...."
" Bệnh nhân vốn là mắc chứng máu khó đông, nếu như không mang thai còn có thể thông qua thuốc để điều trị, nhưng mang thai rồi liền không thích hợp uống thuốc quá nhiều, bất quá loại thể chất này, có thể sống đến hiện tại có thể là đã được người nhà bảo hộ rất tốt, cậu là người nhà của cậu ấy sao? "
…… Hàn Kham nhất thời không biết nên làm sao trả lời, hiện tại hắn cũng không nghĩ là sẽ đem Dư Giản xem như bạn lữ của hắn, chỉ muốn Dư Giản trước tiên đem bảo bảo sinh ra, về sau liền có thể giống như trước đây, thứ sáu hàng tuần Dư Giản đều có thể qua tìm hắn, đương nhiên, hắn sẽ cho Dư Giản một phần chức vị trong công ty, miễn cho Dư Giản lại đi phiền phức người khác.
" Tiên sinh? " Bác sĩ hoán hắn một tiếng.
Hàn Kham giật mình lấy lại tinh thần, hắn nghĩ tới rất nhiều lần hắn đem Dư Giản đẩy ngã trên mặt đất, rõ ràng chỉ là một chút trầy da mà thôi, Dư Giản lại giống như là đau tới cực điểm, lúc ấy hắn còn tưởng rằng Dư Giản là cố ý ở trước mặt hắn giả vờ giả vịt.
Nhưng lần hắn uống rượu say kia, sáng sớm tỉnh lại nhìn thấy chính là ga giường bị máu nhuốm đỏ một mảng lớn.
Hàn Kham không có lý do gì để hốt hoảng, nhưng chính hắn cũng không chú ý thấy giọng của mình có phần run rẩy.
" Vậy bệnh của cậu ấy có thể trị hết không? "
Hắn chưa hề chú ý qua Dư Giản quá nhiều, thậm chí nhìn thấy Dư Giản uống thuốc, cũng chỉ cho rằng thân thể Dư Giản quá yếu, mới có thể cùng cái ấm sắc thuốc giống như đúc.
Nhưng nếu như hắn thật sự để ý đến, hắn kỳ thật liền có thể biết Dư Giản chính là bị bệnh gì.
Bác sĩ nói. " Trị không hết, huống hồ bệnh nhân còn đang mang thai, thai nhi vừa được 5 tháng không thích hợp sinh non, nếu như lần này cậu ấy có thể cố gắng vượt qua, thời gian chung đυ.ng giữa hai người cũng không còn nhiều. "