Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 142: 142: Không Yên Ổn

Chuyện quá khứ, giống như đao tử treo trên đầy vậy, anh thậm chí không muốn nhớ lại.

Thành phố L lớn như vậy, Kiều Ngạn cũng không nhất định biết anh đang ở nơi nào, ôm một tia hy vọng, Bạch Thành Úc mới thở phào nhẹ nhõm nột hơi.

Anh ngồi trước bàn làm việc một lúc lâu, thẳng đến khi có một hộ sĩ đẩy cửa tiến vào, nói với anh, "Bác sĩ Bạch, không phải đã tan tầm rồi sao?"

.....!Bạch Thành Úc ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, quả thật đã tới giờ anh được tan làm

Nữ hộ sĩ thử thăm dò hỏi, "Tâm tình không tốt sao, cãi nhau với bạn gái ạ?"

Bạch Thành Úc cười cười, không đáp lời.

Bệnh viện có không ít hộ sĩ mơ ước được hẹn hò với Bạch Thành Úc, bộ dáng xuất chúng, lại được viện trưởng coi trọng, thường xuyên khoác lên mình áo blouse trắng, càng tôn lên dáng người thon dài, thậm chí còn mang theo chút gợi cảm.

"Nếu anh thật sự có bạn gái, trong bệnh viện sẽ có không biết bao nhiêu người tan nát cõi lòng.

Nữ hộ sĩ đã đồng hành cùng với Bạch Thành Úc được mấy năm, cô biết Bạch Thành Úc vẫn luôn độc thân, cô kỳ thật cũng rất thích Bạch Thành Úc, ngỏ ý vài lần, nhưng đối phương cũng chưa từng đáp lại một lần nào.

"Sao lại có nhiều tâm tư đến thế." Bạch Thành Úc trêu ghẹo nói, "Được rồi, em cũng đừng chê cười tôi, nếu để các vị bác sĩ khác biết, sẽ trách tội tôi, thứ bảy này có muốn đi ăn cơm với tôi không?" Hộ sĩ cũng không nói thêm gì, lần trước cô giúp Bạch Thành Úc chút chuyện, Bạch Thành Úc còn chỉ mời cô một bữa cơm, vừa lúc thứ bảy hai người đều rảnh.

"Nghe theo bác sĩ Bạch đi." Nữ hộ sĩ có chút ngượng ngùng.

Bạch Thành Úc cười cười, "Nhưng đến lúc đó, em không được buồn bã nhé."

Mời người ăn cơm, khẳng định sẽ muốn chọn nơi có hoàn cảnh tốt một chút, Bạch Thành Úc cũng không phải người gặp khó về vấn đề tài chính, ở thành phố L cũng mua một căn nhà của riêng mình, đường về cũng không quá xa.

Có lẽ là bởi vì Ninh Tu Viễn nhắc tới Kiều Ngạn, cả ngày Bạch Thành Úc đều cảm giác như thần kinh mình bị căng chặt.

Cho dù bệnh nhân của anh có không ít cặp đôi đồng tính, nhưng anh có thể khẳng định, xu hướng giới tính của mình rất bình thường, lúc không bị Kiều Ngạn nhốt lại trong phòng, anh đã sắp có thể nói chuyện cưới xin với người con gái khác.

Bạch Thành Úc xoa xoa huyệt Thái Dương, trời đã sang hè, tối muộn anh mới thay quần áo ra về, sau đó tới chợ mua thực phẩm về, anh không có thói quen ăn ở bên ngoài, vẫn luôn tự nấu ăn cho bản thân, mặc dù trong nhà chỉ có mình anh

Anh thích cuộc sống an ổn, nhưng cuộc sống yên ổn này, có khả năng sẽ không kéo dài được lâu nữa.

Ninh Tu Viễn từ chỗ Bạch Thành Úc cầm thuốc vè nhà, trên đường đi qua một cửa hàng bán đồ chơi, hắn nghĩ tới Ninh Mặc lần trước khi xem phim hoạt hình, vẫn luôn ầm ĩ bên tai hắn đòi xửa lửa nhỏ Thomas.

Hắn dừng xe bên đường.

Cách khoảng thời gian lần đầu gặp Kiều Nguyên, đã sắp một tuần rồi.

Vừa khéo, hắn lại gặp Kiều Nguyên ở cửa hàn đồ chơi, bên cạnh trừ bỏ né trai lần trước cũng tới công viên, còn có một người phụ nữ trang điểm tinh tế.

Người phụ nữ kia kéo cánh tay Kiều Nguyên, hai người thoạt nhìn rất thân mật.

Hắn từ tư liệu tra được, biết người phụ nữ kia là vị hôn thê của Kiều Nguyên, hiện giờ đang rất chân thật ở trước mặt hắn, còn môn đăng hộ đối hơn cả so với trong ảnh chụp.

Người phụ nữ nói, "Tiểu Văn, lần này cho cháu mua đồ chơi, về nhà đừng có kì kèo làm phiền người khác nữa."

Bé trai được gọi là Tiểu Văn kia, là cháu trai của người phụ nữ ấy, Kiều Nguyên cũng rất thích đứa nhỏ, cười cười với Tiểu Văn, nói, "Không phiền."

"Phiền chỗ nào, đúng rồi, anh có phát hiện hôm nay em rất khác không?" Người phụ nữ chờ mong hỏi.

Kiều Nguyên cẩn thận nhìn nhìn người kia, hỏi, "Cắt tóc rồi??"

Đối phương đỏ mặt lên, "Thế mà giờ anh mới nhận ra."

Kiều Nguyên cười cười, đôi mắt cong cong, từ bên ngoài nhìn vào, nụ cười trên mặt Kiều Nguyên, rất đẹp.

Nhân viên bán hàng đi tới hỏi, "Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn mua gì?"

Kiều Nguyên đưa mắt nhìn hắn, một giây sau liền rời mắt đi, toàn bộ quá trình đều chỉ coi hắn là một người xa lạ, rồi sau đó lại cười ôn hòa với cô gái kia.

Quản lý lại hỏi một câu, "Tiên sinh?"

Ninh Tu Viễn lúc này mới nói với quản lý, mình muốn tìm một món đồ chơi.

Hắn cầm lấy món đồ chơi trên kệ hàng rồi đến quầy thu ngân tính tiền.

Quầy thu ngân đang tính tiền cho khách hàng xếp trước, Kiều Nguyên quẹt thẻ, Ninh Tu Viễn chú ý tới cánh tay khi cậu nâng lên, tay trái đeo một chiếc đồng hồ, hắn nhìn chiếc đồng hồ ấy vài lần.

NinhTu Viễn tính tiền, cầm túi đồ chơi rời khởi cửa hàng, nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hét, sau đó có một thanh niên chạy vụt qua hắn.

Ninh Tu Viễn phản ứng lại rất nhanh, hắn ném túi đựng đồ chơi snag một bên, chạy nhanh, trước kia hắn còn đạt giải quán quân thi chạy ở trường, hiện giờ phong độ cũng không giảm sút, hắn bắt lấy cánh tay tên ăn trộm, khống chế gã.

Phía sau có hai người đuổi tới, người phụ nữ nhận lại túi sách từ Ninh Tu Viễn, nói, "Cảm ơn anh."

Ninh Tu Viễn thấy Kiều Nguyên, sắc mặt vừa hoảng vừa thẹn, tên ăn trộm vùng vẫy, sau đó rút ra một con dao nhỏ, hắn nghe thấy Kiều Nguyên lớn tiếng nói, "Cẩn thận!"

Dao đâm vào cánh tay hắn, sau đó tên ăn trộm đấy mảnh hắn ra, muốn bỏ chạy.

Áo trên người bị máu nhuộm đỏ, nhưng Ninh Tu Viễn lại như không cảm thấy đau.

Kiều Nguyên hỏi hắn, "Anh có muốn tới bệnh viện kiểm tra qua chút không?"

Ninh Tu Viễn lắc lắc đầu.

Cô gái kia nhận được túi, lần này cũng là hữu kinh vô hiểm, Kiều Nguyên nói, "Đã sớm nói với em đeo túi sách thì phải cẩn thận, em lại không nghe."

Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không nguy hiểm.

"Anh đang trách em sao?" Đối phương bất mãn nói.

Kiều Nguyên cười khẽ một chút.

Ninh Tu Viễn cảm thấy mình chỉ là khách qua đường, nhiều nhất chỉ chen chân được khong quá mấy giây, lại trở thành người không liên quan gì.

Nhìn Kiều Nguyên thân mật với người khác trước mặt, một nhát đâm vừa rồi, càng giống như đâm sâu vào tim hắn.

Ninh Tu Viễn mở miệng nói, "...Tôi có thể nhìn thử tay trái của cậu không?"

Yêu cầu này trái lại cũng rất hiếm lạ, Kiều Nguyên ngây ngẩn cả người, bất quá vừa rồi hắn đã giúp cô gái kia giành lại túi, yêu cầu này cũng không tính là quá đáng.

"Không có gì đẹp." Kiều Nguyên cự tuyệt.

Cậu cũng không biết từ khi nào, trên đó có thêm một vết dao cứa, anh cũng không muốn bị người khác nhìn thấy.

Ninh Tu Viễn cũng không có bắt ép đối phương.

"Hai người quen nhau từ khi nào?" Ninh Tu Viễn lại hỏi.

Kiều Nguyên nhướng mày.

"Vẫn nhớ rõ, gặp được từ hồi học cấp ba, rồi liền quen biết nhau."

Kiều Nguyên nói với cô gái kia mấy câu, người kia liền mang theo bé trai đứng chờ cạnh xe.

"Tiên sinh, nếu nhớ không lầm, trước đó anh từng nhắc tới tôi rất giống vị cố nhân kia của anh? Nhưng tôi cũng không phải, hy vọng anh có thể phân biệt rõ ràng." Kiều Nguyên nói.

Tới thành phố L, tất nhiên sẽ nghe được không ít tin đồn, Kiều Nguyên cũng không muốn tiếp tục nhiều lời với Ninh Tu Viễn nữa.

Điện thoại cậu bỗng reo lên, Kiều Nguyên lấy điện thoại từ trong túi ra, Ninh Tu Viễn theo đó mà nhìn lướt qua màn hình, phát hiện hiển thị tên người gọi tới là "Hàn Kham".