Trên khuôn mặt Sầm Lễ hiện lên vẻ hạnh phúc, Ninh Tu Viễn nhìn mà thấy vui vẻ trong lòng, kê ghế ngồi bên cạnh cậu.
Ghế nhựa đỏ, trước kia tuyệt đối sẽ không lọt vào mắt hắn, việc ngồi phơi nắng cùng với một ấm trà bên cạnh nữa, khiến hắn cảm thấy rằng bọn họ là đôi chồng chồng già.
Ninh Tu Viễn không phải là người biết cách ăn nói, hắn nghĩ nghĩ, rồi lên tiếng," hôm nay thời tiết rất đẹp."
"Ừ." Sầm Lễ lên tiếng.
"Bác sĩ đã nói, ngày mai cậu có thể xuất viện rồi." Ninh Tu Viễn lại nói.
Một câu đáp lại cũng không có, làm Ninh Tu Viễn cảm thấy hơi khó chịu.
"Cậu bị câm à?" Ninh Tu Viễn trầm giọng.
Sầm Lễ hé mắt ra, ánh mắt cũng không đặt ở trên người hắn, tía nắng mặt trời rất chói mắt, cậu lại không cảm thấy khó chịu gì cả," không biết nên nói gì nữa."
"Tùy tiện nói vài câu cũng được." Ninh Tu Viễn nhẹ giọng.
Không khí một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Hắn không phải là người có thể chịu được sự nhàm chán, không quá lâu, lại lầm bầm nói.
"Cuối tuần sau tôi sẽ nhờ người mau đo lại quần áo mới, cũng không lâu lắm" Ninh Tu Viễn nói không ít lời, Sầm Lễ nghe, gần đây cậu thỉnh thoảng sẽ bị giật mình hoảng hốt.
Không biết qua bao lâu, Ninh Tu Viễn vỗ nhẹ vào cậu, nói rằng trong công ty có chuyện cần xử lý.
"Vậy anh đi đi." Sầm Lễ nói.
Ninh Tu Viễn "Được" một tiếng, rồi sau đó cúi đầu, khẽ hôn mặt Sầm Lễ.
Tiểu Tuệ đẩy xe lăn cho bà lão đi dạo cũng đã trở lại, vừa lúc đi ngang qua đây.
Thấy người đàn ông cạnh cậu đã rời đi, do dự một chút nhưng cũng đi tới hỏi, "Cậu cùng hắn ta......"
"Đúng như cô nghĩ." Sầm Lễ nói.
"..."Tuy rằng đã đoán trước được, nhưng mà khi Sầm Lễ thừa nhận như thế vẫn khiến cô không khỏi kinh ngạc.
"Lần trước lúc đi thăm dì, cậu có phải....." Tiểu Tuệ dừng một chút rồi nói tiếp," cậu ở cùng chỗ với hắn?"
"Ừ" Sầm Lễ nhẹ giọng nói," Sau này xin cô hãy cứ làm như không quen biết tôi, miễn cho bẩn mắt của cô."
"Tại sao lại như vậy? Không phải cậu nói với dì rằng đã có bạn gái sao? Nhìn qua thì hắn ta có vẻ không phải là người tốt."
"..."Sầm Lễ không trả lời.
"Tôi sẽ không nói cho anh Hàn rằng đã gặp anh ở đây, nhưng tôi nghĩ rằng anh nên đi gặp anh ấy một chút, đừng để anh ấy cứ mãi lo lắng cho anh, thời gian trước lúc dì còn nằm viện, thầy Hàn cũng thường đến hỏi thăm mẹ anh."
Tiểu Tuệ vẻ mặt có chút vặn vẹo, cô kì thật rất có hảo cảm với Sầm Lễ, được mẹ Sầm Lễ tác hợp cô thấy rất vui mừng, Sầm Lễ không giống người thích nịnh hót người khác, nhưng những việc mà cô thấy, lại rất mâu thuẫn.
"Đừng để bà ấy phải đợi lâu." Sầm Lễ nói.
"Được thôi." Tiểu Tuệ cũng nghe ra ý tứ trong lời nói, Sầm Lễ không muốn nói chuyện cùng cô.
Tiểu Tuệ về tới chỗ của bà lão, bà lão cười hỏi, "Cậu trai kia nhìn rất thanh tú, cháu thích cậu ấy phải không?"
"Bà à" Tiểu Tuệ có chút ngượng ngùng.
"Người trẻ tuổi a, thích thì phải nói ra, không đến lúc bỏ lỡ sẽ phải hối hận."
Tiểu Tuệ quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện Sầm Lễ cũng không còn ngồi ở đó nữa, nhưng bộ dáng của Sầm Lễ cô liếc mắt là nhận ra, tại vì lẫn trong biển người thì bóng hình của cậu có chút cô tịch.
Cô vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Sầm Lễ, lúc ấy Sầm Lễ học năm nhất, nhà cô nghèo nên phải bỏ học để đi làm kiếm tiền mưu sinh, Sầm Lễ thấy cô thích đọc sách, liền tặng cô mấy quyển, không giống với người khác, cười nhạo cô, người ở quê đa số đều cổ hủ, lạc hậu, họ đều nói rằng một đứa con gái như cô cần gì phải học nhiều, cuối cùng cũng phải gả cho người ta.
Sầm Lễ lại nói cho cô biết, tháng 10 có thể đăng kí đi thi.
Sầm Lễ tính tình tuy rằng lãnh đạm, nhưng làm người rất hiền dịu, còn mua cho cô tài liệu ôn thi, có gì không hiểu thì có thể hỏi cậu.
Thế cho nên hiện tại cô cảm thấy rất khó hiểu, vừa rồi có phải là Sầm Lễ hay không, sao lại khác xưa đến như vậy.
Sầm Lễ đi rất chậm, thân thể cậu chưa hoàn toàn hồi phục, mỗi một bước đều giống như giẫm trên bụi gai.
Trở lại phòng bệnh, bảo bảo đã sớm tỉnh, hộ sĩ đang cho bé con bú sữa.
Bảo bảo trợn mắt, thấy có người đi đến, phun núʍ ѵú ngậm trong miệng ra, sau đó khóc lên, để thu hút sự chú ý của Sầm Lễ.
Chỉ là khóc một hồi lâu, đối phương đều không đi tới nhìn bé con, bảo bảo khóc đến khi quá mệt mỏi, phát hiện người kia vẫn không có chú ý đến, cuối cùng chỉ có thể một lần nữa ngậm núʍ ѵú cao su mà hộ sĩ đút vào miệng bé.
Tiểu hộ sĩ ru bé ngủ xong, đi đến trước mặt Sầm Lễ, cũng không biết nên nói gì cho tốt.
Sầm Lễ cũng đã tới viện vài lần, cô đều biết, bao gồm lần đầu tiên phá thai, bên người không một ai chăm sóc, sau đó còn có rất nhiều lần ngất đi bị người ta đưa đến bệnh viện.
Suy nghĩ một hồi, cô cuối cùng chỉ nói, "Đợi lát nữa nếu có chuyện gì thì cứ gọi tôi."
Sầm Lễ gật đầu.
Ngày hôm sau, Sầm Lễ liền xuất viện.
Lần này xuất viện rất náo nhiệt, Ninh Kỳ cũng tới đây, còn có một người phụ nữ cậu chưa bao giờ thấy mặt, trang điểm thành thục ưu nhã, tuổi tác cũng không chênh lệch lắm so với mẹ cậu, nhưng lại nhìn trẻ hơn rất nhiều.
Ninh Kỳ lại trở thành một trưởng bối hòa ái dễ gần, giọng điệu nói chuyện với cậu không hề chứa thái độ của bề trên.
"Sầm Lễ, con vẫn luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện, những chuyện trước kia đều đã qua, hiện tại hai đứa cũng đã có con, ở bên nhau ta cũng yên tâm." Ninh Kỳ nói.
Nếu không có trải qua những việc đó l, nghe Ninh Kỳ nói, Sầm Lễ cũng tưởng rằng Ninh Kỳ đối xử với cậu tốt như thế này.
Đây là lần đầu tiên Sầm Lễ bước chân vào nhà chính của Ninh gia, trước kia cậu đều không có tư cách.
Đứa bé có người chăm sóc, cũng không cần cậu quản quá nhiều, toàn bộ quá trình Sầm Lễ đều rất phối hợp, muốn cậu cười cậu liền cười, muốn cậu làm gì cậu sẽ làm cái đó.
Mẹ của Ninh Tu Viễn nói với cậu mấy câu, ở trong mắt bà thì Ninh Tu Viễn là người tốt nhất trên trần đời.
Do được mẹ nuông chiều thành thói, nên tính cách của Ninh Tu Viễn mới nát đến như thế.
Ban đêm, cậu ở lại nhà lớn.
Tâm tình của Ninh Tu Viễn rất tốt, ở trên giường ôm cậu từ phía sau, đại khái là đang động tình, mới có thể nói những lời mà ngày thường không có khả năng nói ra," Sầm Lễ, tôi thật sự không muốn rời xa cậu.".