Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 90: 90: Khác Thường

Ninh Tu Viễn vùi đầu ở sau cổ cậu, hiếm khi ôn hòa nói, Nghỉ ngơi sớm chút đi."

"..."

Hai người thân thể dán đến cực gần, rõ ràng đối phương có khát vọng muốn chiếm hữu cậu, nhưng vẫn nhẫn nại, hiện tại cũng không thể so như mấy ngày trước, huống hồ Ninh Tu Viễn ngay từ đầu xác thật là muốn ôm cậu.

Đêm đã khuya, Sầm Lễ nhắm mắt lại, nghe thấy bên tai truyền đến nhịp thở đều đều.

Cậu mở mắt ra, nhìn một mảnh đen tối ngoài cửa sổ.

Cậu nghĩ tới ngày trước đến bệnh viện, bác sĩ đã nói qua bệnh tình của mẹ cậu, tinh thần trạng thái của bà cũng ngày càng kém, chỉ tỉnh được lúc rồi lại lâm vào ngủ say.

Đồng hồ sinh học đã được hình thành qua nhiều năm, ngày hôm sau Sầm Lễ dậy rất sớm.

Người bên cạnh đã không còn, để lại chút độ ấm, chứng tỏ có người từng ngủ ở đây.

Dì Lý sớm chuẩn bị tốt bữa sáng, Ninh Tu Viễn đẩy cửa phòng, thấy cậu đã rời giường, nói," hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm, lát sẽ đưa cậu đi dạo, miễn cho tới lúc bụng cậu to lên, lại không muốn ra khỏi cửa."

"..."

"Thế nào?" Ninh Tu Viễn hỏi, bởi Bạch Thành Úc đã dặn dò, người mang thai phải điều chỉnh cảm xúc thật tốt.

"Ừ." Sầm Lễ nhàn nhạt lên tiếng.

Có lẽ vì quan ngại về đứa bé trong bụng Sầm Lễ, thức ăn mặn bày trên mặt bàn rất ít, Sầm Lễ có chuyên gia dinh dưỡng sắp xếp, Ninh Tu Viễn vẫn luôn sợ Sầm Lễ ăn không nhiều, ánh mắt cũng thường thường đặt trên người Sầm Lễ.

"A Viễn" Giang Ngôn mở miệng nói.

Ninh Tu Viễn lúc này mới hướng tầm mắt tới, nói, "Có chuyện gì sao?"

"Ninh bá phụ nói nếu không có vấn đề gì, chúng ta cuối năm nay có thể đính hôn rồi." Giang Ngôn trên mặt tràn đầy ý cười," đến lúc đó Sầm Lễ cũng đã sinh con, vừa lúc có thể tới tham gia tiệc đính hôn của chúng ta."

Ninh Tu Viễn không có dị nghị gì, đối Sầm Lễ nói, "Cậu cũng tới tham gia cho náo nhiệt đi."

"..."Sầm Lễ rũ mí mắt, không lên tiếng.

Lý thẩm ở bên cạnh nói, "Vẫn là Giang thiếu gia thích hợp với cậu, cũng không có nhiều tâm tư ác độc như vậy, mấy ngày này cậu không ở trong nhà, Giang thiếu gia vẫn luôn lo lắng cho cậu, huống hồ hai người cũng quen biết nhiều năm, càng hiểu tận gốc rễ."

Giang Ngôn có chút ngượng ngùng nói, "Lý thẩm, đừng nói nữa."

"Vì sao không thể nói, cậu lo lắng cho thiếu gia như vậy, nhưng thiếu gia mấy ngày nay đều không thấy bóng dáng đâu." Lý thẩm lại nói.

Giang Ngôn trộm nhìn Ninh Tu Viễn, lại thấy sắc mặt hắn không hề thay đổi.

Sầm Lễ thấp giọng nói, "Các người ở bên nhau xác thật rất hợp đôi, vì vậy tôi cũng không nên trà trộn lẫn vào được." Ninh Tu Viễn sắc mặt trầm xuống, "Đừng ở trước mặt nhiều người làm chuyện không đâu."

"A Viễn, có thể là hiện tại cảm xúc của Sầm Lễ không tốt lắm, anh nên quan tâm nhiều hơn." Ninh Tu Viễn cười lạnh một tiếng, "Cậu ta có khi nào mang cảm xúc tốt đâu?"

"Tôi no rồi." Sầm Lễ nói, sau đó đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Không biết vì sao, Sầm Lễ luôn rất dễ dàng khơi mào lửa giận trong hắn, Ninh Tu Viễn áp chế cơn tức giận xuống, thẳng băng nói, "Vậy nghỉ ngơi trước đi, đừng cả ngày khiến cho người khác không cao hứng."

Sầm Lễ trở về phòng, không bao lâu Ninh Tu Viễn cũng buông chén đi theo.

Ninh Tu Viễn đẩy cửa phòng ra, thấy Sầm Lễ an tĩnh ngồi trên ghế, đi tới nói," Tiểu Ngôn đối với cậu cũng không có ý xấu, nếu cậu không muốn tới tiệc đính hôn, vậy ở nhà chờ cũng phải thôi."

"..."Sầm Lễ quay đầu lại, đôi mắt u ám nhìn hắn, "Ninh Tu Viễn, anh cho tôi là cái loại gì?"

Ninh Tu Viễn sửng sốt một chút, rồi sau đó tránh đi đề tài này," không phải nói hôm nay thời tiết tốt muốn ra ngoài đi dạo sao, như thế nào còn chưa thay quần áo?" Sầm Lễ môi mỏng hơi mím.

Ninh Tu Viễn chọn một bộ quần áo trong tủ cho cậu, áo khoác nhung màu xám mặc ở trên người, che đi phần bụng, cũng càng thêm vẻ quạnh quẽ.

Ninh Tu Viễn còn chưa bao giờ cẩn thận quàng khăn cho người khác như vậy, khăn quàng cổ màu vàng cam, tôn lên làn da trắng trẻo của Sầm Lễ, hắn thích nhìn bộ dáng Sầm Lễ không nhiễm một hạt bụi, tựa như người này hoàn toàn thuộc về hắn, chỉ có hắn mới có thể vấy bẩn người này.

Tay Sầm Lễ quá mức lạnh, hắn còn nhớ rõ hồi ở trong trường học, tay Sầm Lễ cũng lanj như vậy, hắn giúp Sầm Lễ mang bao tay, mặc kệ tiết trời đông giá rét sắp qua.

Này càng như một loại bù đắp, trước kia xem nhẹ, hiện tại bị cậu chú ý tới......!

Vùng ngoại ô L thị có một làng du lịch, hoàn cảnh di người, quá khứ đều là phi phú tức quý, Ninh Tu Viễn nghĩ nghĩ, đây vẫn là lần đầu tiên hắn cùng Sầm Lễ tới một chỗ nào đó.

Bên kia người quen biết hắn, thấy hắn mang theo Sầm Lễ đi tới, sắc mặt liền hòa ái hơn nhiều.

"Ninh thiếu, lại thay người mới?" Thấy Sầm Lễ đi đằng trước, người nọ trêu ghẹo hắn trêu nói, gã cho rằng Sầm Lễ cũng giống mấy người được bao nuôi lúc trước của hắn.

"Không phải." Ninh Tu Viễn trầm giọng nói.

"Hiếm đó nha, nhìn dáng vẻ rất nghiêm túc? Bất quá cậu ấy xác thật so với mấy người kia xuất sắc hơn, cậu thích cậu ấy là điều không tránh khỏi." Người nọ nói.

Ninh Tu Viễn sắc mặt thay đổi, "Thích với chả không thích cái gì, đừng nói linh tinh."

Hắn sao có thể thích Sầm Lễ, này cũng quá mức ảo tưởng đi, sở dĩ tưởng giữ Sầm Lễ bên người, đại khái cũng chỉ vì dùng thuận tay.

Hơi sương từ suối nước nóng bốc lên, nhân viên phục vụ bên cạnh, đã sớm thức thời lui ra ngoài.

Hắn đã tra thử, thời gian mang thai qua ba tháng, ngẫu nhiên có một lần ngâm suối nước nóng cũng không ảnh hưởng gì, có thể giảm bớt mệt nhọc, thả lỏng lỏng thần kinh căng chặt.

Dòng nước ấm áp phủ lên người, Sầm Lễ ngược lại cũng không cảm thấy quá mức xấu hổ, thân thể trắng nõn dần dần hiện lên một tầng đỏ hồng, Ninh Tu Viễn nhìn đến miệng khô lưỡi khô.

Sầm Lễ lơ đãng nâng mí mắt, nhìn hắn một cái.

"Anh không muốn ôm tôi sao?" Sầm Lễ hỏi, kỳ thật bắt đầu từ tối hôm qua, cậu đã quan sát kĩ phản ứng của Ninh Tu Viễn.

Sóng gợn mặt nước, Sầm Lễ dựa gần hắn chút, trong hơi nước mờ mịt, càng đậm vẻ mông lung mỹ cảm.

Sầm Lễ đặt cánh tay trên vai hắn, lông mi cũng bị hơi nước dính ướt, mỗi một ánh mắt, đều là một kích trí mạng đối với hắn.

Ninh Tu Viễn động động yết hầu, lại như chột dạ bắt lấy cánh tay cậu, nói," chỉ muốn mang cậu tới đây thả lỏng một chút, đừng nghĩ nhiều."

"..."Sầm Lễ đôi mắt nhìn chằm chằm hắn,"Anh trước kia sẽ không như vậy."

Ninh Tu Viễn nhíu nhíu mày,"Sẽ không thế nào?" Sầm Lễ không đáp lời.

Ninh Tu Viễn đột nhiên có chút bực bội, "Đừng có suy diễn lung tung, tôi đã nói sẽ đối tốt với cậu mà, thích tôi đem cậu nhốt lại trong phòng, khiến cậu không ra ngoài được, cậu rất muốn vậy có phải không?"

Sầm Lễ đứng dậy bước ra khỏi bồn nước nóng, Ninh Tu Viễn hỏi, "Cậu muốn đi đâu nhi?"

Sầm Lễ không trả lời, chỉ dùng khăn lông khô lau nước trên người, sau đó thay quần áo..