Xuyên Nhanh: Hệ Thống Thu Thập Nam Xứng

Chương 4

Hệ thống: “Ta đều không muốn nói đâu, nhưng mà Tiểu Nguyễn, ngươi vừa mới tới thế giới này liền muốn thông đồng cùng nam xứng a?”

Nguyễn Thiếu Trạch: “…… Ngươi nói hươu nói vượn cái gì?”

Hệ thống: “Vậy sao ngươi vừa rồi một làm một bộ mặt muốn cùng ngủ với hắn.”

Nguyễn Thiếu Trạch: “Đó là vì ta muốn cùng nam xứng xây dựng một chút quan hệ tốt đẹp a, trong nguyên tác nam xứng bị Cung Sính làm hại thảm như vậy, ta chỉ cần cải thiện quan hệ của hai người lại, làm cho huynh hữu đệ cung( anh cần em cho ), làm nam xứng cảm nhận được những ngày hạnh phúc vui sướиɠ, nhiệm vụ là có thể hoàn thành hơn phân nửa đi?”

Hệ thống: “Đạo lý là như thế này cũng không sai.”

Nguyễn Thiếu Trạch: “Vậy ngươi có ý kiến gì?”

Hệ thống: “Ta chỉ là nghĩ đến trước…… Xin lỗi, không có gì.” Hệ thống tựa hồ nghĩ tới cái gì, vội vàng nhắm lại miệng.

Nguyễn Thiếu Trạch nhưng thật ra không phát hiện: “Nói đến thế giới trước, hảo kỳ quái a, ta cảm giác trải qua như vậy mấy ngày, thật nhiều sự tình đều quên mất, trước thế giới nam xứng kêu là gì vậy?”

Hệ thống: “Sự tình dã qua đi liền không cần lại suy nghĩ, an tâm hoàn thành nhiệm vụ trước mắt đi.”

Nguyễn Thiếu Trạch: “Ngươi nói rất có đạo lý.”

Đối thoại như vậy kết thúc.

Thời điểm tới 8 giờ nhiều, Cung Cử liền ôm chăn cùng gối đầu đi tới phòng cậu.

Nguyễn Thiếu Trạch nhịn không được tránh ở trong chăn cười trộm một chút, dáng vẻ này của Cung Cử cũng thật giống lần đầu tiên tiểu tức phụ với lão công cùng phòng .

Chỉ là Cung Cử mới vừa đem đệm chăn chính mình đặt ở bên cạnh Nguyễn Thiếu Trạch tốt rồi, Cung phu nhân chuẩn bị tới cấp bảo bối nhi một nụ hôn ngủ ngon liền đẩy cửa mà vào.

Biểu tình Cung phu nhân trong nháy mắt đình trệ, hỏi: “Các ngươi đây là đang làm cái gì?”

Cung Cử vừa muốn giải thích, đã bị Nguyễn Thiếu Trạch giành nói: “Con một người ngủ không được, muốn ca ca tới bồi Con trò chuyện.”

Cung phu nhân mặt trầm xuống nói: “Đừng hồ nháo, ca ngươi…… Ca ngươi ngày mai còn muốn đi học, ngươi đừng luôn là quấn lấy hắn. Ngươi muốn người bồi ngươi nói chuyện, mụ mụ bồi ngươi không được sao?”

Nguyễn Thiếu Trạch tức khắc lộ ra bộ dáng biểu tình hoảng sợ : “Mẹ, con đã mười bốn tuổi, không thể lại cùng người ngủ.”

“……” Cung phu nhân thẳng mi giác trừu trừu, “Mụ mụ là nói đến bồi ngươi ngủ! Ngồi ở mép giường bồi!”

Nguyễn Thiếu Trạch lắc đầu, nói: “Như vậy không tốt, mụ mụ sẽ rất mệt.”

Cung phu nhân vẻ mặt cảm động lại thêm rối rắm.

Biểu tình muốn đem con nuôi đuổi ra khỏi phòng nhi tử lại không thể nói thẳng, thập phần thú vị.

Nguyễn Thiếu Trạch nhân cơ hội bỏ thêm chút hỏa, “Mẹ, con mệt mỏi quá a, có thể phiền toái người thời điểm đi ra đóng cửa lại được không?”

Cung phu nhân: “……”

Trắng trợn đuổi khách như vậy làm Cung phu nhân không thể tin tưởng mà bưng kín ngực.

Nguyễn Thiếu Trạch làm như không thấy mà sửa sang lại chăn trên người.

Sau một lúc lâu, Cung phu nhân thất bại hạ trận, mang theo đau xót khi bị nhi tử ghét bỏ, ủ rũ cụp đuôi mà rời đi.

“Ngươi không thích mụ mụ sao?” Cung Cử đột nhiên hỏi nói.

Nguyễn Thiếu Trạch sửng sốt, nhìn về phía người ngồi ở bên cạnh chính mình, lắc đầu nói: “Không chán ghét, nhưng là nàng thực phiền.”

Dừng một chút, trong giọng nói lại mang theo tí cô đơn, “Nàng nói ta là bảo bối của nàng ta, ta nghĩ muốn cái gì nàng đều có thể cấp, nhưng nàng ngày thường vẫn luôn đi theo ba ba nơi nơi rời đi, khi nào chân chính quan tâm ta? Hơn nữa ta đã trưởng thành, không nghĩ sự tình gì đều sẽ nghe theo người lớn.”

Bị tiểu bằng hữu đã lớn mãnh liệt yêu cầu ngủ chung Cung Cử: “……”

Nguyễn Thiếu Trạch nói là muốn cùng Cung Cử tâm sự kéo gần khoảng cách, cũng thật bất đắc dĩ, cậu phát hiện chính mình cùng cái người ca ca này cũng không có quá nhiều đề tài chung. Cung Cử năm nay đã học đại học, việc học bận rộn, còn thêm tham gia vào một cái hạng mục nghiên cứu, mỗi ngày đều không rảnh. Nhưng nguyên chủ vừa mới thăng lên sơ tam, thành tích học tập thì thấp, lại ham chơi, quan hệ cùng vị ca ca này thì không được thân cận . Nguyên tác bắt đầu viết là từ khi nữ chủ hai mươi tuổi, cũng chính là khi nguyên chủ 18 tuổi, thế cho nên hoàng cảnh cùng tình huống bốn năm trước, Nguyễn Thiếu Trạch hoàn toàn đều không biết.

Nguyễn Thiếu Trạch chỉ cùng Cung Cử hàn huyên hơn mười phút, liền ở sau câu Cung Cử không trả lời, bất tri bất giác mà ngủ.

——thể xác thân kiều thể nhược quả nhiên không tốt lắm a.

Cung Cử nghe được tiếng hít hở dần dần vững vàng của người bên cạnh bên cạnh, không khỏi nghiêng đầu nhìn qua.

Khuôn mặt của thiếu niên mười bốn tuổi còn thực non nớt, cũng nhờ gien ảnh hưởng mà hiện tại đã ra dáng là một mỹ nhân , giờ phút này gần nửa khuôn mặt chôn ở trong chăn, lông mi thật dài cũng thật an tĩnh , ở trên mặt hạ một mảnh bóng ma nho nhỏ.

Đã từng, Cung Cử cũng là thực chờ mong thực thích người tiểu đệ đệ này.

Nhưng khi ngày một lớn, hắn mới phát hiện, ở cái này trong nhà, người hắn duy nhất không thể đυ.ng vào đó là người đệ đệ trân quý này —— bởi vì hắn là con nuôi, mà đệ đệ là do sự chờ đợi hai mươi năm mới có được của ba mẹ, là trân bảo của họ.

Đệ đệ khi còn nhỏ cũng sẽ quấn lấy hắn gọi ca ca, nhưng bởi vì thân thể gầy yếu, luôn sinh bệnh bị thương.

Đệ đệ một khi không thoải mái, mụ mụbọn họ liền sẽ khiến hắn không thoải mái.

Cung Cử một người thông minh, hắn rất sớm liền minh bạch sự chênh lệch của chính mình cùng đệ đệ , bởi vậy Cung phu nhân mới biểu hiện ra nàng không hy vọng hắn cùng Cung Sính quá mức thân cận, hắn cũng không chút do dự làm ra lựa chọn.

Khi Cung Sính còn ở, Cung gia hết thảy liền không có khả năng phân hắn, cho nên Cung Cử từ sớm liền tính toán, từ khi học cao trung bắt đầu phá lệ liều mạng, các hạng mục hắn tham gia lúc học đại học cũng là vì muốn khi tốt nghiệp chừa cho mình một con đường ra. Cung gia tuy rằng chưa bao giờ tiếc tiền tiêu vặt với hắn, thậm chí khi Cung Sính kế thừa gia nghiệp nói không chừng sẽ cho hắn chút tiền cùng mấy căn hộ làm bồi thường, nhưng kia rốt cuộc đều chỉ là sự tình tương lai, huống chi, Cung Cử cũng có khát vọng về sự nghiệp của chính mình .

Chính là hiện tại……

Cung Cử nhìn về phía Nguyễn Thiếu Trạch ánh mắt dần dần trở nên đen tối không rõ, cái đệ đệ này, vì cái gì bỗng nhiên đối vơia hắn thân cận như vậy? Thậm chí khi Cung phu nhân khó dễ hắn, cố ý vô tình mà giữ gìn hắn?

Cung Cử chính mình suy tư, thiếu niên bên cạnh bỗng nhiên phát ra một tiếng nức nở cực thấp.

Hắn tựa hồ là mơ thấy hình ảnh nào đó cực kỳ không tốt, cả khuôn mặt nhăn thành cái bánh bao, biểu tình cơ hồ vặn vẹo lên, thân thể cũng rất nhỏ mà giãy giụa.

“Ca…… Ca ca……”

Thiếu niên là xin giúp đỡ.

Ở cảnh trong mơ gặp được nguy hiểm, cái thứ nhất nghĩ đến cũng là hắn sao? Cung Cử trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn mím môi, vươn tay, trấn an mà xoa xoa đầu Nguyễn Thiếu Trạch .

Nguyễn Thiếu Trạch lại như là ở trong sa mạc gặp nguồn nước, liên tiếp mà hướng trong lòng ngực hắn cọ, nửa người trên đều thò ra chăn.

Cung Cử không còn biện pháp, để cho Nguyễn Thiếu Trạch không tiếp tục lộn xộn làm miệng vết thương lở ra, hắn chỉ đành phải xốc chăn lên, chui vào trong chăn Nguyễn Thiếu Trạch. Cậu lập tức gắt gao mà ôm lấy eo hắn, thân thể run nhè nhẹ.

Cung Cử một chút lại một chút, nhẹ vỗ về sống lưng thiếu niên , cũng không biết là có thật sự hữu dụng không, mai là ác mộng đã kết thúc, Nguyễn Thiếu Trạch thế nhưng thật sự dần dần bình tĩnh xuống.

Cung Cử cúi đầu, nhìn thiếu niên trong lòng ngực còn mang theo nước mắt, hắn an tĩnh giống như một bé mèo nhỏ, đáng yêu lại đáng thương.

Kỳ thật thiếu niên lúc trước cũng chính mình cũng không phải hai dạng người đi? Hắn là cha mẹ song vong, thiếu niên lại là hơn hẳn đều có cha mẹ.

Nghĩ đến đây, Cung Cử không khỏi bởi vì chính mình lúc trước cố tình xa cách cậu cảm thấy áy náy, hắn không tự chủ được mà ở trên tráng của Nguyễn Thiếu Trạch rơi xuống một nụ hôn, lẩm bẩm tự nói: “Thực xin lỗi, không thể kịp thời tới cứu ngươi.”

Nguyễn Thiếu Trạch như là cảm ứng được, hướng trong lòng ngực hắn rụt rụt.

Nguyễn Thiếu Trạch chỉ cảm thấy một giấc này ngủ đến phá lệ an ổn.

Hình như là bị một hoàn cảnh gì đó có chút quen thuộc lại cực kỳ an toàn vờn quanh, dẫn tới thời điểm cả người cậu tỉnh lại đều vẫn còn biếng.

Nguyễn Thiếu Trạch xoa đôi mắt, đánh một cái ngáp lớn.

Chẳng qua ngáp đánh tới một nửa, hắn liền không khỏi dừng lại, bởi vì hắn cảm giác được mông chính mình bị chọc một chút.

Nhiệt nhiệt, còn có chút ẩm ướt.

Nguyễn Thiếu Trạch còn buồn ngủ mà trở tay sờ soạng, bắt lấy cái kia không biết tên vật thể chính nhéo nhéo một chút.

Giây tiếp theo, người phía sau đột nhiên đem Nguyễn Thiếu Trạch đẩy ra, từ trên giường bắn lên.