Nhìn trên bàn cơm có thật nhiều người khiến cho Ngôn Thanh Nhiên có chút hoảng hốt, đây là lần đầu tiên cô cùng nhiều người nhà như vậy cùng nhau ăn cơm, có chút không thích ứng kịp, nhưng cũng có chút không muốn mất đi cảm giác ấm áp này.
"Nhiên nhi, đến nếm thử món ngươi thích nhất sườn chua ngọt~" lão thái thái nhẹ giọng nói, chiếc đũa không chút khách khí gắp cho Ngôn Thanh Nhiên mấy khối xương sườn.
"Nhiên nhi, đến ăn cá này đi, ngươi khi còn bé thích ăn cá này nhất~" lão gia tử cũng theo gắp mấy chiếc đũa, Ngôn Thanh Nhiên cầm bát đều tiếp nhận.
"Nhiên nhi ăn cái này, cái này ăn ngon"
"Nhiên nhi đừng nghe bọn họ, ăn đồ của tiểu cậu gắp"
"Dựa vào cái gì đệ đệ sẽ ăn đồ các ngươi gắp, ta cũng muốn!"
"Nhiên đệ, ăn món đại ca gắp, đây là món ngươi thích ăn"
"Nhiên Nhiên..."
"Nhiên nhi..."
"Đệ đệ..."
Ngôn Thanh Nhiên thật là choáng cái đầu... Nhìn bát cơm của mình đã xếp thành núi cao! Bọn họ còn chưa có ý định dừng lại! Cô tỏ vẻ có thể tìm cái bát to hơn chút không... Cái bát này nó sắp chịu không nổi rồi!
"Xì, nhìn các ngươi kìa, các ngươi cứ để Nhiên nhi tự mình gắp đi thôi." Lý Thục Hoa nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Ngôn Thanh Nhiên cười một thoáng, bất đắc dĩ mở miệng, xem ra mấy ngày sắp tới trên bàn cơm đều sẽ có đại chiến.
"Được rồi! Đều để Nhiên nhi chính mình ăn! Nhiên nhi ăn trước ông ngoại đi!" Lão gia tử vừa lên tiếng, trên bàn cơm mọi người đều bắt đầu bưng bát bé ngoan ăn cơm, chính là nghe đến câu sau nhịn không được trợn trắng mắt.
Ngôn Thanh Nhiên thực là bé ngoan nghe lời, lão gia tử thoả mãn gật đầu.
Một bữa cơm trải qua trong ấm áp, Ngôn Thanh Nhiên lần đầu tiên ăn ba bát cơm! Tại vì mọi người ánh mắt nóng bỏng nhìn cô làm cô không đành lòng ăn ít...
Đặc biệt toàn bộ quá trình lão thái thái đau lòng vẫn luôn nhìn Ngôn Thanh Nhiên, lải nhải nhắc cháu ngoại mình quá gầy, sẽ hảo hảo bồi bổ cô.
Ngôn Thanh Nhiên chỉ có cười đáp ứng, bởi vì cô là thể trạng người ăn không mập, đời trước thân thể cũng giống như vậy. Đời này cũng là ăn không mập, vóc người đạt tiêu chuẩn, cao ngất, còn có cơ bụng.
Cơm nước xong sau đó muốn đi giúp đỡ thu thập, thế nhưng trong nhà có bảo mẫu. Cho nên người một nhà ngồi ở trong phòng khách uống trà nói chuyện phiếm.
"Nãi nãi, chơi mạt chược." Dương Cảnh Duyên đột nhiên đề nghị nói, lão thái thái nhớ tới vì đam mê chơi mạt chược mà cố ý mua một cái bàn chuyên dụng về nhà để chơi, bản thân cùng tỷ tỷ nếu như không có việc gì liền cùng nhau đánh mạt chược.
"Nhiên nhi, đến, bồi bà ngoại chơi mạt chược." Lão thái thái được nhắc như thế cả người liền hăng hái, nhanh chóng triệu tập mọi người tới chơi.
Ngôn Thanh Nhiên trợn tròn mắt, cô sẽ không đánh a! Nhanh lên xua tay cự tuyệt tỏ vẻ chính mình sẽ không chơi!
"Bà ngoại, ta sẽ không..." Ngôn Thanh Nhiên bất đắc dĩ nói, lão thái thái sửng sốt một chút, quay đầu tỏ ý với Dương Cảnh Duyên kế bên, như thế Ngôn Thanh Nhiên đã bị lôi kéo lên ghế ngồi.
Vì vậy lão thái thái, Ngôn Thanh Nhiên, Dương Cảnh Huyên, Dương Cảnh Niên bốn người một bàn.
Tiền đặt cược rất là lớn, lão thái thái xắn lên tay áo bắt đầu đánh.
Ngôn Thanh Nhiên mờ mịt nhìn bài, không thể không nói Ngôn Thanh Nhiên chơi cái này vận may là quá tốt.
Dương Cảnh Duyên nhìn mà muốn rớt cằm, vận may của đệ đệ hôm nay được trời che chở sao!
Sau khi thăm dò cách chơi như thế nào thì Ngôn Thanh Nhiên đã ôm về một đống tiền, vì vậy Dương Cảnh Niên và Dương Cảnh Duyên kết cục thật thê thảm.
"Ôi, Nhiên nhi nhà chúng ta chính là lợi hại." Lão thái thái hoàn toàn không vì thua một chút tiền mà uể oải, trái lại đặc biệt hài lòng!
Sau đó tới Dương Cảnh Huyên cũng là thua tiền.
Vài người khí thế ngất trời mà đánh, mặt khác nhiều người đang nói chuyện, hòa thuận vui vẻ.
- -- TA LÀ MỘT CÁI ĐƯỜNG RANH GIỚI ---
Đánh một trận sau đó lão thái thái cũng mệt nhọc, tất cả mọi người dọn dẹp một chút đi ngủ, Ngôn Thanh Nhiên được an bài đến căn phòng lúc trước của Dương Y. Từ sau khi Dương Y xuất giá căn phòng cũng không có ai lui tới quá nhiều, đều luôn vì nàng mà bảo lưu, thầm nghĩ sau này Dương Y có trở về cũng sẽ cảm thấy nơi này vẫn là nhà mình.
Ngôn Thanh Nhiên nằm trên giường, nhìn căn phòng tràn ngập hơi thở công chúa, thở dài. Lão mụ ở nhà bị sủng thành công chúa, gả cho mình lão ba sau đó vẫn là sủng thành công chúa. Hiện tại lại là nữ vương, một mình đảm đương mọi việc, nhưng vẫn là có chút nhu nhược.
Ngôn Thanh Nhiên sờ sờ hai bên trái phải, thiên ơi! Cô từ nhỏ đến lớn đều không có ngủ qua căn phòng như vậy, toàn là đồ trang điểm!
Cô đời trước cũng chỉ ở một căn phòng được cải tạo, sau này xuất đạo thì bắt đầu đi thuê phòng ở nhưng cũng thực cũ, bất quá sau lại buôn bán kiếm lời được ít nhiều thì đổi sang thuê nhà nhưng cũng chỉ là cái loại đơn giản mà thôi, đây là lần đầu tiên Ngôn Thanh Nhiên ngủ phòng công chúa như này, thử tưởng tượng một cái người tướng mạo suất khí như cô mà ngủ ở căn phòng này thật là hết nói....
Đứng dậy nhìn cái bàn màu trắng một chút, mặt trên đặt rất nhiều khung ảnh. Nhìn thấy Dương Y khi còn bé được ông ngoại đặt ở trên cổ, trên đầu cột hai cái bím tóc, còn cài một cái vương miện thủy tinh, ăn mặc một thân công chúa váy màu hồng phấn. Thực đáng yêu, rất hảo xem, Dương Y từ nhỏ chính là một cái mỹ nhân bại hoại.
Mở ra cái ngăn kéo bàn, bên trong tràn đầy album ảnh, cầm lấy một quyển mở ra nhìn.
Dương Y mới sinh tay nhỏ bé, mắt to mắt nhỏ chăm chăm nhìn, rất khác với các hài tử khác, rất dễ thương.
Tấm thứ hai, khoảnh khắc lúc Dương Y mới học bò, thứ ba Dương Y lần đầu tiên đi học...
Album ảnh được ghi lại từng khoảnh khắc của Dương Y từ khi mới sinh ra đời mãi cho đến khi trưởng thành, mỗi giai đoạn đều được ghi chú cẩn thận.
Mở ra một quyển cuối cùng, mặt trên đều là chính mình khi còn bé.
Khi còn bé chính mình thực thanh tú, tóc ngắn ngủn, ăn mặc một thân suất khí tây trang nhỏ, cũng không biết vì sao lớn lên lại tàn đi...
Cuối cùng cũng xem xong thì uốn éo cái cổ một chút, xoay người lên giường. Lúc này chuông điện thoại tiếng vang lên, nhìn tên hiện trên màn hình liền nghe máy.
"Uy, Lưu Ly." Ngôn Thanh Nhiên trong trẻo nhưng lạnh lùng nói, xoa xoa ấn đường, một tay cởϊ qυầи áo chuẩn bị đi tắm rửa.
"Thanh Nhiên, ngươi chuẩn bị ngủ chưa? Ngươi không có nhìn qua tin tức online sao?" Lục Lưu Ly nhìn Weibo sau đó không chịu nổi liền đánh cái điện thoại cho Ngôn Thanh Nhiên, tuy rằng biết Ngôn Thanh Nhiên vẫn còn chưa chính thức xuất đạo, nhưng vẫn muốn vì Ngôn Thanh Nhiên trải đường.
"Ân? Tin tức gì?" Ngôn Thanh Nhiên cởϊ qυầи áo tay ngẩng ra, hỏi tiếp, mấy ngày nay cũng không có lên mạng, cho nên vẫn là không rõ ràng phát sinh cái gì lắm.
"Số người fan online của ngươi đã tăng đến một trăm vạn, ngươi hiện tại nhanh tạo một cái tài khoản Weibo, cũng xài đến lúc xuất đạo." Lục Lưu Ly chậm rãi nói, nàng thật sự hoàn toàn không hề nghĩ đến lực ảnh hưởng của Ngôn Thanh Nhiên cư nhiên lớn như vậy, này còn chưa chính thức xuất đạo mà đã hút được nhiều người yêu thích, nếu như đến lúc chính thức xuất đạo chắc chắn sẽ như cơn đại hồng thủy.
"Ân, hảo, ta đi trước đi tắm rửa." Ngôn Thanh Nhiên yên lặng đáp ứng, trong lòng không hề gợn sóng. Bởi vì đời trước cũng đã từng hot qua rồi cho nên đời này thật sự không có cảm giác gì đặc biệt.
Bên kia Lục Lưu Ly còn phi thường thoả mãn bởi vì tính nết của Ngôn Thanh Nhiên là loại không quan tâm khi hơn thua, thầm nghĩ thiếu niên này nhất định sẽ làm được chuyện lớn.
Cúp điện thoại sau đó Ngôn Thanh Nhiên cầm áo ngủ vào phòng tắm, cởϊ qυầи áo, cúi đầu nhìn ngực của bản thân, cởi buộc ngực, cảm giác thật là thoải mái, bất quá hai cái tiểu bánh bao thật là...
16 tuổi, đại di mụ còn không có đến, cảm giác có chút không bình thường. Khối thân thể này hết lần này tới lần khác thực khỏe mạnh, chỉ là đại di mụ có chút không khỏe mạnh. Bất quá cũng hoàn hảo, muộn chừng nào thì đỡ thống khổ chừng ấy.
Mở nước, từng cỗ hơi nóng bốc lên, toàn bộ phòng tắm sương mù mờ mịt một mảnh, vóc người Ngôn Thanh Nhiên cao ngất vóc, cơ bụng hoàn mỹ, da thịt trắng nõn đọng vài giọt nước. Gợi cảm mà lại mê người, hai chân thon dài, khớp xương hai tay rõ ràng, toàn thân trên dưới không có một chỗ không hoàn mỹ.
Tắm rửa xong mặc vào quần áo ngủ, không còn buộc ngực nữa, làm khô tóc, ngã xuống giường liền ngủ. Ngày hôm nay cô thật sự có chút mệt, rất mệt.
Đêm thực dài dằng dặc, mọi người đều ngủ say tại mộng đẹp.
- --
Tác giả có lời muốn nói: cảm tạ mọi người chờ đợi cùng yêu thích, yêu yêu nhiều.