Hệ thống ở trong lòng chửi mắng điên cuồng một hồi, nhưng đối mặt Yến Trục Quang lại nhát đến mức chỉ nhược nhược hỏi một câu: “Ngươi chắc chắn sao ký chủ?”
Lúc này Vân Mật Tuyết đã bắt đầu cùng nữ tử kia hàn huyên, nhìn ra được, Vân Mật Tuyết còn có chút quan tâm tới nữ tử này.
Yến Trục Quang quan sát hai người nói chuyện với nhau, đôi mắt hơi híp lại, trên mặt tươi cười khiến người khác hoàn toàn nhìn không ra trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, “Chắc chắn, chính là nàng.”
Hệ thống có chút gấp gáp: “Ký chủ biết nàng ta là ai sao...”
“Vân Trường Nguyệt, có phải hay không?”
Bên hông nàng treo đệ tử lệnh bài màu vàng tím, đây là vật tượng trưng cho phong hào đệ tử, quanh thân hơi thở mang theo một loại ý vị ôn nhu như nước, linh khí hẳn là có thủy thuộc tính, thêm việc nàng lại kêu Vân Mật Tuyết là “tỷ tỷ”, ngoài tộc muội có thủy hệ Thiên Linh Căn là Vân Trường Nguyệt kia thì còn có thể là ai?
“Nếu ký chủ đại nhân biết là Vân Trường Nguyệt, như thế nào còn chọn nàng? Ký chủ ngươi biết Vân Trường Nguyệt là ai sao? Nàng chính là fan não tàn của Đại sư tỷ!”
Hệ thống kích động tuôn một tràng: “Sau khi Đại sư tỷ chết, nam chủ phát hiện tình cảm của hắn đối với Đại sư tỷ, điên cuồng tìm kiếm người thế thân cho Đại sư tỷ, trước khi nữ chủ xuất hiện thì toàn bộ những người thế thân khác đều bị nàng hại thành không chết cũng tàn phế, bởi vì nàng cho rằng những người này là sự khinh nhờn đối với Đại sư tỷ.”
“Giai đoạn đầu, phần lớn bi kịch của nữ chủ chính là do nàng gây nên, nàng quả thực xem Đại sư tỷ như mạng sống của mình.”
Điểm chú ý của Yến Trục Quang có chút lệch: “Fan não tàn là cái gì?”
Hệ thống nói: “... Chính là, một người xem một người khác như tín ngưỡng đến mức cuồng nhiệt.”
Yến Trục Quang không đồng tình với miêu tả của hệ thống: “Thật là vì nàng? Không có khả năng khác?”
“Ngạch...” Hệ thống nghẹn một chút: “Hẳn là... không có, chuyện Vân Trường Nguyệt là fan não tàn của Đại sư tỷ này, hình như do chính miệng tác giả nói nha.”
“Đúng không?” Yến Trục Quang không bày tỏ ý kiến.
Bên này, Vân Mật Tuyết quan tâm cuộc sống gần đây của Vân Trường Nguyệt một hồi, Vân Trường Nguyệt đơn giản trả lời hai câu, liền đem đề tài chuyển dời đến Yến Trục Quang.
“Tỷ tỷ”, Vân Trường Nguyệt lộ ra thần sắc yêu thích đối với Yến Trục Quang: “Tiểu cô nương xinh đẹp này ngươi tìm thấy ở đâu, ngay từ đầu muội muội còn không thể nhìn ra được, không nghĩ tới thiên phú của nàng thế nhưng tốt như vậy, tỷ tỷ thật đúng là tìm được một hạt giống tốt, về sau cũng có thêm người bên cạnh giúp đỡ ngươi.”
Vân Mật Tuyết nói: “Ta cũng không biết thiên phú của nàng lại là như thế, thật sự rất kinh hỉ.” Vân Mật Tuyết cúi đầu nhìn Yến Trục Quang, có thể nhìn thấy sự vui sướиɠ trong mắt nàng là phát ra từ nội tâm, có chút bất đồng với Vân Trường Nguyệt.
Yến Trục Quang nói: “Đại sư tỷ, vị tỷ tỷ này là ai?”
Yến Trục Quang không có thêm đuôi “đại nhân” vào sau cụm từ “Đại sư tỷ”, Vân Mật Tuyết có chút kinh ngạc, nhưng đây là chuyện tốt, nàng cũng không hỏi nhiều, giải thích với nàng: “Đây là Ngọc Đường tiên tử Vân chân nhân.”
Yến Trục Quang ngoan ngoãn hành lễ với Vân Trường Nguyệt: “Gặp qua Vân chân nhân.”
Vân Trường Nguyệt nói: “Ngươi xem, lần này ta vội vàng đến, trong tay cũng không có lễ vật nào thích hợp với tu sĩ cấp thấp”, nàng nói với Yến Trục Quang: “Hay là ngươi theo Đại sư tỷ trở về trước đi, ngày khác ta ghé thăm Trú Tuyết Phong, lại đem theo lễ vật cho ngươi.”
Yến Trục Quang liếc mắt nhìn Vân Mật Tuyết một cái, nói với Vân Trường Nguyệt: “Làm phiền Vân chân nhân, Trục Quang không dám nhận lễ.”
“Ngươi tiểu cô nương này thật có ý tứ”, Vân Trường Nguyệt nói xong, hướng Vân Mật Tuyết nói: “Tỷ tỷ, ta còn phải mang tiểu bối đi thắp hồn đăng, còn làm phiền trưởng lão chờ lâu ở đây, không thể cùng ngươi ôn chuyện tiếp được.”
Vân Mật Tuyết gật đầu, cùng Vân Trường Nguyệt tạm biệt, sau đó mang Yến Trục Quang đi đệ tử đường cách hồn đăng điện rất xa để lãnh lễ vật nhập môn.
Hệ thống nói với Yến Trục Quang: “Thế nào, ký chủ còn cảm thấy là nàng sao?”
“Như thế nào?”, Yến Trục Quang nói: “Ta muốn đệ trình nhiệm vụ cũng không được?”
“...” Hệ thống có chút không tình nguyện, chậm rì rì đánh ba chữ “Vân Trường Nguyệt” vào trong khung vuông bên dưới nhiệm vụ chủ tuyến “Hà Sanh chi tử”, lại chậm chạp không chịu đệ trình ngay, “Ký chủ, ngươi thật sự không cần suy xét lại sao?”
Nó nhẫn nhịn, gom dũng khí nói với Yến Trục Quang: “Có phải ta chưa nói cho ký chủ biết trừng phạt là gì nếu nhiệm vụ chủ tuyến thất bại hay không, ta nói với ngươi...”
“Không cần nói cho ta.”
Yến Trục Quang lạnh nhạt đánh gãy, nàng xác thật không biết sự trừng phạt khi nhiệm vụ thất bại là cái gì, nhưng nàng biết, nếu nghe xong cái gọi là trừng phạt kia, tâm tình của nàng thật sẽ trở nên không tốt. Bởi vì điều này sẽ nhắc nhở nàng, sinh mệnh của nàng hiện giờ đang nằm dưới sự thao túng của người khác.
Hệ thống ủy khuất kéo lên khóa kéo trên miệng mình, sau đó không dám trì hoãn, thành thật đệ trình đáp án của nhiệm vụ.
Ngay sau đó thanh âm quái dị kia vang lên:
“Trả lời chính xác, nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng đã được phát. Nhiệm vụ ẩn cũng đồng thời hoàn thành, mời bấm vào thanh nhiệm vụ để xem chi tiết.”
Hệ thống: “...” Mặt nó đau quá.
Nó nhược nhược nói: “Vì... cái gì?”
Yến Trục Quang nói: “Vấn đề rất đơn giản, nếu ngươi là hung thủ gϊếŧ chết Hà Sanh, ngươi muốn gϊếŧ chết Hà Sanh vu oan giá họa cho Vân Mật Tuyết. Vào thời điểm ngươi tin tưởng tuyệt đối, thi thể Hà Sanh lại hoàn toàn không có gây ra chút sóng gió gì, ngươi còn phát hiện thi thể Hà Sanh biến mất không dấu vết, trong lòng ngươi sẽ nghĩ như thế nào?”
Hệ thống nói: “Thi thể không có khả năng bỗng nhiên biến mất, khẳng định sẽ muốn biết thi thể ở đâu.”
“Lúc không có bất luận manh mối gì, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?”
Hệ thống dừng một chút: “Khẳng định sẽ chột dạ, miên man suy nghĩ, tỷ như nghĩ theo chiều hướng xấu nhất, Đại sư tỷ được nhiều người kính yêu như vậy, người phát hiện thi thể có tự mình giấu giếm, sau đó trộm báo cáo cho Đại sư tỷ hay không?”
“Lúc này, ngươi nhớ tới ngươi đã từng đến hồn đăng điện hỏi thăm tin tức, để lại dấu vết, mà Vân Mật Tuyết lại sắp mang một tiểu bối đi hồn đăng điện điểm hồn đăng, có khả năng biết được tin tức về việc ngươi đã tới hồn đăng điện, do đó suy đoán đến cái gì, lúc này ngươi sẽ làm như thế nào?”
“Trước tiên lại đây nghĩ cách khiến trưởng lão không để lộ ra tin tức, hoặc là lại đây xem thử Đại sư tỷ có phát hiện cái gì hay không...”
“Ký chủ xác định Vân Trường Nguyệt là bởi vì cái này?” Hệ thống kinh ngạc nói: “Nhưng vạn nhất nàng chỉ là trùng hợp đến, vạn nhất chân chính hung thủ đã đến rồi, hoặc là còn chưa đến thì sao?”
“Ký chủ, ngươi cũng chưa tìm được chứng cứ quan trọng, hoàn toàn là phỏng đoán một cách chủ quan, chó ngáp phải ruồi sao.”
“Trùng hợp đến đây?” Yến Trục Quang nhàn nhạt nói: “Tân đệ tử được nàng mang đến điểm hồn đăng vừa không là người trong Vân gia, cũng không có bái vị trưởng lão nào làm sư phụ. Loại nội môn đệ tử bình thường này vốn dĩ đã có nội môn đệ tử được sắp xếp để dẫn đường, vì sao không thấy nội môn đệ tử, đổi thành phong hào đệ tử như nàng hạ mình tiến đến dẫn đường?”
Yến Trục Quang còn nói: “Vừa nãy lúc ở chiêu tân hội, Cố Sâm ngẫu nhiên nhắc tới bốn chữ "ký danh đệ tử", sự chú ý của mọi người đều đặt ở trên người ta, chỉ có một mình nàng, theo bản năng nhìn về phía Vân Mật Tuyết.”
Hệ thống nhược nhược nói: “Vạn nhất nàng chỉ là quan tâm phản ứng của Đại sư tỷ, không phải chột dạ thì sao?”
“Chỉ xét theo một cái phỏng đoán thì nó có vẻ gượng ép”, Yến Trục Quang nói: “Nếu tổng hợp tất cả phỏng đoán lại thì thế nào?”
“Nàng mang Thủy linh căn, thực lực là Kim Đan trung kỳ, thân là tộc muội lui tới tương đối thân mật với Vân Mật Tuyết, khi Hà Sanh chết thì nàng vừa lúc ở trong tông môn, thêm điểm đáng ngờ hôm nay nữa, nhiều sự trùng hợp như vậy, đủ để cho ta hoài nghi nàng.”
“Được rồi”, hệ thống cũng không thể không thừa nhận: “Như vậy xem ra, nàng xác thực khả nghi.”
Nhưng cho dù là nhiệm vụ thực sự đã hoàn thành, hệ thống vẫn có chút không dám tin tưởng.
Vân Trường Nguyệt là ai, nàng chính là nữ xứng khiến người ta vừa thương vừa ghét nha. Một bên hận nàng hạ thủ tàn nhẫn như thế đối với nữ chủ, một bên lại thổn thức tình cảm của nàng đối với một người lại thâm hậu như vậy, dù người đã chết cũng không giảm xuống đạm nhạt chút nào.
Đương nhiên, cho dù là như thế này, đứng ở khía cạnh của nữ chủ, nàng vẫn là một người đáng ghét. Nhưng hệ thống bất đồng, nó là Hệ thống Cứu vớt bạch nguyệt quang, loại fan não tàn của bạch nguyệt quang này đối với nó mà nói thực thân thiết.
Chính là, lần này ký chủ đảo lộn nhận thức của nó, thời buổi này ngay cả fan não tàn cũng không đáng tin cậy, hu hu.
“Đương nhiên, ngoài những việc này, ta còn biết một tin tức mấu chốt.”
“Cái gì?”
“Quan hệ của nàng cùng con trai chưởng môn tiền nhiệm rất thân mật, mà con trai chưởng môn tiền nhiệm thực lực không đủ, hiện giờ chỉ miễn cưỡng trà trộn đến vị trí nội môn đệ tử, không có tư cách kế thừa chức chưởng môn.”
Hệ thống đột nhiên nghĩ đến: “Ký chủ là nói, nàng có ý muốn làm chưởng môn, cố tình tiếp cận con trai chưởng môn, mà nếu chưởng môn tiền nhiệm không đột nhiên qua đời, chưởng môn tiếp theo rất có khả năng là nàng?”
Bất quá... “Ký chủ là làm sao biết được?” Nó ở bên cạnh ký chủ mà cái gì cũng không biết a.
“Nam chủ của ngươi nói cho ta.”
Yến Trục Quang nói: “Hắn nói, Vân Mật Tuyết cự tuyệt vị trí chưởng môn, sau đó đề cử hắn với các trưởng lão.”
“Vân Trường Nguyệt là bởi vì Đại sư tỷ không có đề cử nàng với các trưởng lão, cho nên ghi hận Đại sư tỷ? Nếu là như thế này, vậy hết thảy đều hợp lý.”
“Bất quá nam chủ vì sao lại muốn nói cái này với ký chủ?”
“Hắn kêu ta chiếu cố tốt Đại sư tỷ, đồng thời tiểu tâm đề phòng Vân Trường Nguyệt.”
Lúc trước nàng đáp ứng làm đệ tử ký danh xong, Cố Sâm liền truyền âm cho nàng, chỉ là Yến Trục Quang thần sắc không có biến hóa, người khác chưa từng phát hiện. Bất quá Cố Sâm không biết, Vân Trường Nguyệt đã sớm động thủ, chỉ là không thể thành công.
“Thì ra là như thế...”
Cho nên, nam chủ là nhìn ra ký chủ bảo vệ Đại sư tỷ, lo lắng nếu mình nhắc nhở Đại sư tỷ, với tính tình của Đại sư tỷ thì sẽ không để trong lòng, cho nên mới nói với người sau này ở bên cạnh Đại sư tỷ như ký chủ, nhờ nàng cảnh giác?
Vậy thì nam chủ thật ra còn rất không tồi, là bởi vì hiện tại nam chủ còn chưa trở thành bá đạo tổng tài cường thủ hào đoạt tu chân giới đi...
Yến Trục Quang một bên nói chuyện cùng hệ thống, một bên theo sự dẫn dắt của Vân Mật Tuyết, làm xong hết tất cả thủ tục nhập môn. Nàng mang Yến Trục Quang đi làm quen với các nơi cần thiết cho việc tu hành như tàng thư các (thư viện), thí luyện trường (sân tập luyện), sau đó đưa nàng về băng tuyết tiểu trúc.
Yến Trục Quang muốn hoàn toàn cắm rễ ở băng tuyết tiểu trúc, không thích hợp lại ở tại tiểu sương phòng cách cổng lớn tương đối gần.
Vân Mật Tuyết an bài Yến Trục Quang ở tại một toà sân không nhỏ nằm bên cạnh nhà chính, cũng không biết nàng làm như thế nào, hoa viên trong viện liền từ tuyết trắng xóa biến thành xanh mơn mởn.
Vân Mật Tuyết đưa Yến Trục Quang về phòng: “Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi, nhanh nghỉ ngơi một chút trước đi, nếu cần cái gì, không cần xấu hổ, cứ việc tới nói cho Đại sư tỷ.”
Yến Trục Quang gật gật đầu: “Đa tạ Đại sư tỷ.”
Trước khi đi, Vân Mật Tuyết chọc chọc đầu Yến Trục Quang: “Hiện tại sao ngươi không gọi ta là "Đại sư tỷ đại nhân" nữa?”
Yến Trục Quang chớp chớp mắt: “Lúc trước Trục Quang chưa gia nhập Tiên Tông, không thể không lớn không nhỏ, hiện tại Trục Quang đã là Tiên Tông nội môn đệ tử, có tư cách gọi Đại sư tỷ.”
Yến Trục Quang duỗi tay ôm một cánh tay của Vân Mật Tuyết, cười hì hì lại nháy nháy mắt phải với Vân Mật Tuyết: “Kỳ thật ta cũng muốn gọi Đại sư tỷ, chỉ là không muốn khiến cho Đại sư tỷ cảm thấy ta quá tuỳ tiện, không thích ta.”
“Đại sư tỷ sẽ không trách ta đi?”
Vân Mật Tuyết dở khóc dở cười: “Ta cũng không biết ngươi còn có tiểu tâm tư như vậy? Cũng thật nhiều tâm nhãn.”
Yến Trục Quang lại bị chọc trán, nàng phối hợp ngửa người về phía sau.
“Ngươi kẻ xấu xa này, còn gạt ta cái gì? Nói hết đi.”
Yến Trục Quang xoa xoa cái trán: “Về sau ta cùng Đại sư tỷ ở bên nhau, Đại sư tỷ còn có rất nhiều cơ hội để hiểu thêm về ta.”
Vân Mật Tuyết nhịn không được trừng lớn mắt: “Ngươi thật là có việc gạt ta?”
Yến Trục Quang ánh mắt vô tội.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống *trạng thái gào thét không tiếng động*: Đại sư tỷ, nàng gạt ngươi nhiều chuyện lắm!