Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang

Chương 27

Vô số người khϊếp sợ nhìn chằm chằm hồng y tiểu cô nương giờ phút này đứng dưới màn ngọc dần tắt đi ánh sáng xanh lục, đang ngưỡng mặt hướng về phía nàng tươi cười rạng rỡ.

Vân Mật Tuyết thấy vậy trong lòng ấm áp, cảm xúc không vui đối với những người vừa rồi hạ thấp Yến Trục Quang cũng tan đi.

Nếu Trục Quang không thèm để ý, thậm chí đã dùng thiên phú của bản thân khiến cho những người đó câm miệng, vậy Vân Mật Tuyết cần gì phải so đo nhiều như thế? Không thể vì nàng để lộ ra vẻ không vui mà phá hủy tâm tình của Trục Quang.

Vân Mật Tuyết nhịn không được, đáp lại Yến Trục Quang bằng một nụ cười phát ra từ nội tâm.

Thiên phú của Yến Trục Quang trực tiếp giáng cho những người xem thường nàng một cái cái tát thật mạnh, đánh đến đầu óc bọn họ đều ngốc.

Những tu sĩ môn phái khác cùng người trong gia tộc phụ thuộc đến tham dự chiêu tân tiểu hội, chỉ có thể một bên ghen tức trong bụng, một bên phải trưng ra bộ dạng vui sướиɠ chúc mừng, khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu khó chịu.

Mà các thiếu niên chờ ở phía sau Yến Trục Quang để trắc linh căn, sắc mặt trực tiếp "biến dạng".

Các thiếu niên có thể đứng ở chỗ này, phần lớn đều đã kiểm tra linh căn trước tại gia tộc, tương đối hiểu biết thiên phú của bản thân. Trong lòng bọn họ hiểu rõ, cũng biết chính mình thiên phú tất nhiên vô pháp vượt qua Yến Trục Quang.

Thiên phú ban đầu khiến bọn họ lấy làm tự hào hiện tại ở trước mặt Yến Trục Quang không đáng một đồng, giống như ánh sáng đom đóm so với ánh trăng vằng vặc, bị làm cho lu mờ đến ảm đạm, lúc trước ảo tưởng "nhất minh kinh nhân*", vạn người ngước nhìn, hiện giờ cũng đều thành trò cười.

(*Nhất minh kinh nhân - 一鸣惊人: bỗng nhiên bộc lộ tài năng khiến người khác kinh ngạc)

Càng làm cho bọn họ khó chịu chính là, người có linh căn thể chất trời sinh phù hợp này lại là tiểu cô nương không xuất thân từ bất kỳ đại gia tộc nào, mà chỉ là tạp dịch hèn mọn từ tiểu tông môn.

Kia chẳng phải là nói bọn họ ngay cả tạp dịch đệ tử đều không bằng sao?

Việc này đối với đám bảo bối cục cưng được đại gia tộc sủng lớn lên như bọn họ mà nói, tuyệt đối là đả kích trí mạng, nếu không phải vì tình huống không cho phép, bọn họ đều muốn trực tiếp quay lưng chạy lấy người.

Thật ra thì cũng ứng với lời nói kia của Cố chưởng môn, bọn họ quả nhiên là một đám "mang thêm" cùng "làm nền".

Yến Trục Quang hiện giờ là mộc hệ Thiên Linh Căn, lại là mộc linh thân thể, con đường tu chân của nàng đã không thể dùng tiền đồ vô lượng để hình dung. Vì thế nàng liền từ tiểu tông môn tạp dịch đệ tử có cũng được mà không có cũng không sao, biến thành "miếng bánh ngon".

Mà Vân Mật Tuyết, người mang nàng tiến đến, cũng bị rất nhiều trưởng lão có ý muốn thu đồ đệ tìm tới cửa.

Trong đó cũng có Hiểu Xuân Sơn Tức Linh trưởng lão mà lúc trước Chử Ngưng Yên từng nhắc tới.

Tức Linh trưởng lão chính là đại năng có thực lực ở cảnh giới Phân Thần sơ kỳ, chưởng quản nội môn gieo trồng linh thảo, tính cách ôn hòa dễ gần, nếu xét về thiên phú của Yến Trục Quang, vào môn hạ của nàng là thích hợp nhất.

Bất quá, Vân Mật Tuyết tuy rằng hy vọng Yến Trục Quang có thể tìm được một người dẫn đường tốt, nhưng nghĩ đến việc phải tiễn tiểu cô nương mà mình chiếu cố lâu như vậy đi, trong lòng lại rất không nỡ.

Hơn nữa, Vân Mật Tuyết cũng tôn trọng lựa chọn của Yến Trục Quang, nàng không hứa hẹn gì với những trưởng lão tiến đến dò hỏi kia, chỉ nói hết thảy còn phải xem ý tứ của Yến Trục Quang.

Sau khi Yến Trục Quang kiểm tra đo lường thiên phú xong, liền đứng sang một bên.

Kế tiếp, đương nhiên đến phiên những người khác lên đài kiểm tra đo lường, chỉ tiếc rằng đã có nàng tỏa sáng phía trước, cho dù những thiếu niên đó có thiên phú Song Linh Căn, thậm chí ngẫu nhiên xuất hiện một hai Đơn Linh Căn vẫn không gây được bất cứ kinh ngạc nào.

Những trưởng lão có ý muốn thu nàng làm đồ đệ, tâm tư đều đặt trên người nàng. Ngoài những trưởng lão bản thân tu hành chi đạo không dính dáng gì đến mộc hệ, chỉ có thể chấp nhận từ bỏ, thì tâm tư những trưởng lão khác căn bản không đặt vào các thiếu niên hiện giờ đang được kiểm tra đo lường thực lực.

Tân chưởng môn Cố Sâm kỳ thật đối với thiên phú của Yến Trục Quang cũng thực kinh ngạc, hắn tuy rằng đã nghe nói về tình huống đại khái của Yến Trục Quang thông qua Vân Mật Tuyết, nhưng Vân Mật Tuyết cũng không biết Yến Trục Quang có đặc thù thể chất, người chưa bao giờ cùng Yến Trục Quang tiếp xúc qua như hắn dĩ nhiên không có khả năng biết trước được.

Hắn nhịn không được đem Yến Trục Quang gọi lại đây, thần sắc trên mặt không có biến hóa gì quá lớn, còn có thể nhìn ra một chút hiền lành: “Có tính toán gì về sau không? Ngươi thiên phú không tồi, cũng có thể suy xét bái vào môn hạ của một vị trưởng lão, trở thành thân truyền đệ tử.”

Thân truyền đệ tử của trưởng lão hoặc phong hào đệ tử có địa vị cùng cấp với nội môn đệ tử, nhưng lại khác với những nội môn đệ tử bình thường ở việc được thống nhất chỉ điểm cùng tu hành. Những thân truyền đệ tử này có thể được sư tôn chỉ đạo riêng cũng như được cung cấp tài nguyên, cùng đại đa số đệ tử tự mình tu hành đương nhiên không giống nhau.

Có thể có tư cách lựa chọn bái một vị trưởng lão làm sư phụ, là chuyện mà đại đa số đệ tử phi thường vui mừng.

Nhưng Yến Trục Quang lại ngoài dự đoán mà cự tuyệt: “Ta muốn đi theo bên cạnh Đại sư tỷ đại... Liễn Cơ lão tổ, không định đi đến nơi khác.”

Những trưởng lão kia vốn dĩ chú ý đến Yến Trục Quang đang nói chuyện cùng Cố Sâm, thấy thái độ nàng như vậy, nhịn không được đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Vân Mật Tuyết.

Vân Mật Tuyết thân là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nàng có đủ tư cách tuyển nhận thân truyền đệ tử, chỉ là trên dưới Phong Hoa Tiên Tông đều biết, vị phong hào Đại sư tỷ này không có ý định thu nhận đồ đệ. Dù cho có không ít đệ tử sùng bái Vân Mật Tuyết muốn bái vào môn hạ của nàng, nhưng cũng chưa từng có người nào thành công.

Không biết vị tiểu cô nương thiên phú dị bẩm này có thể đánh vỡ sự kiên trì vốn có của Vân Mật Tuyết hay không? Tiểu cô nương là do Vân Mật Tuyết tự mình mang đến, không chừng nàng có thể khiến Vân Mật Tuyết phá lệ?

Có lẽ hôm nay chính là một ngày mà những suy đoán liên tục bị phá vỡ, bọn họ cho rằng Vân Mật Tuyết sẽ đồng ý thu Yến Trục Quang làm đồ đệ, nhưng nàng lại cự tuyệt, cho dù là uyển chuyển, vậy cũng là cự tuyệt.

“Trục Quang”, Vân Mật Tuyết ngồi hàng đầu tiên bên dưới Cố Sâm, giờ phút này cách Yến Trục Quang rất gần, nàng xin lỗi với Yến Trục Quang, nói: “Ta có lẽ không đủ để chỉ điểm ngươi tu hành.”

Trên thực tế, tư tâm Vân Mật Tuyết không muốn quan hệ giữa nàng và Yến Trục Quang biến thành thầy trò, loại chênh lệch bối phận này làm nàng tâm sinh kháng cự. Trực giác cũng nói cho nàng không thể thu Yến Trục Quang làm đồ đệ, bằng không tương lai có lẽ sẽ bởi vì thân phận này mà hối hận.

Cho nên, dù biết rằng ở trước mặt mọi người cự tuyệt sẽ làm Yến Trục Quang thương tâm, nhưng nàng cũng không thể không cứng rắn. Chỉ là sau khi nói xong lời cự tuyệt, nàng lại sợ Yến Trục Quang khổ sở trong lòng, cẩn thận quan sát phản ứng của Yến Trục Quang.

Vân Mật Tuyết không biết xuất phát từ loại nguyên nhân nào mà không muốn thu Yến Trục Quang làm đồ đệ, nhưng việc này đối với các trưởng lão có ý muốn nhận Yến Trục Quang làm đệ tử mà nói lại là một chuyện tốt.

Trong lúc các trưởng lão khác chuẩn bị mở miệng thuyết phục Yến Trục Quang bái sư, tiểu cô nương diện mạo diễm lệ kia lại nói: “Kỳ thật ta có thể tự tu hành, không cần nhất định phải chỉ điểm. Đại sư tỷ không cần thu ta làm đồ đệ, để ta được ở bên cạnh Đại sư tỷ là đủ rồi.”

Nàng vừa nói xong, những trưởng lão đó liền nghẹn họng, này... tiểu cô nương này có ý gì?

Yến Trục Quang là có ý gì? Nàng vốn dĩ không định bái Vân Mật Tuyết làm sư phụ. Ở trong lòng nàng, nàng cùng Vân Mật Tuyết là bình đẳng, đột nhiên biến thành trưởng bối của nàng là thế nào? Cho nên Vân Mật Tuyết cự tuyệt đối với nàng mà nói là chuyện tốt, Yến Trục Quang sao có thể vì chuyện này mà khổ sở.

Nàng nói như vậy, chỉ là không muốn rời khỏi bên người Vân Mật Tuyết, bất luận là xuất phát từ nhiệm vụ hay là xuất phát từ bản thân nàng.

Trên mặt Yến Trục Quang tỏ vẻ kiên định, giống như không biết lời nói kia của mình có cái gì không đúng, nhưng trong lòng nàng lại lạnh lùng trào phúng.

Những trưởng lão kia đều không ngoại lệ, trước khi nàng kiểm tra đo lường ra thiên phú đều khinh thường nhìn nàng, hiện giờ biết nàng thiên phú lợi hại lại muốn thu nàng làm đồ đệ? Nào có dễ dàng như vậy!

Yến Trục Quang nói chính là lời thật lòng, nàng không cần người khác chỉ điểm tu hành.

Nhưng thật ra, trái lại để nàng chỉ điểm tu hành cho bọn họ còn được. Một khi đã như vậy, nàng cần gì phải tìm một tòa núi lớn mang danh trưởng bối cho mình, chỉ có thể cung phụng không thể phản kháng đè ở trên đầu chứ? Yến Trục Quang lại không phải đồ ngốc.

Huống hồ, Hệ thống Cứu vớt bạch nguyệt quang mà nàng trói định có yêu cầu về mức độ tự do cũng cực cao, bái sư chỉ có thể trở thành chướng ngại vật của nàng.

“Đúng vậy ký chủ đại nhân”, hệ thống nói: “Nhiệm vụ sẽ được tuyên bố vào bất cứ lúc nào, làm hệ thống, ta kiến nghị ngươi tốt nhất không cần bái nhập làm môn hạ của ai, việc này tuyệt đối chỉ gây thêm phiền toái.”

Chưa nói đến bản thân Yến Trục Quang, chỉ cần có Hệ thống Cứu vớt bạch nguyệt quang thôi cũng đủ để bảo đảm ký chủ tu hành, trưởng lão có thể lợi hại đến mức nào, lợi hại hơn hệ thống được sao?

“Bất quá...” Hệ thống rối rắm nói: “Ký chủ đại nhân, ngươi kỳ thật có thể nói uyển chuyển hơn một chút.”

Những trưởng lão đó chắc chắn sẽ sinh khí.

Yến Trục Quang nói: “Bất luận ta nói như thế nào, kết quả đều giống nhau, bọn họ lại không phải nghe không hiểu.”

“Tuy là nói như thế, vậy cũng thật...” Hệ thống có chút lo lắng: “Những trưởng lão này thực lực rất cường, đắc tội bọn họ không tốt lắm đâu.”

Yến Trục Quang nói: “Vậy ngươi cũng quá coi thường bọn họ. Những người này ngoài mặt không có khả năng ra tay với ta, nếu ngầm đối phó ta, nhiều lắm cũng chỉ kêu một ít tiểu bối tới làm.”

“Những tiểu bối đó thì thật sự không có gì đáng sợ.”

Hệ thống ngẫm lại cũng thấy đúng nên không nói gì nữa.

Trong lúc Yến Trục Quang cùng hệ thống nói chuyện, Vân Mật Tuyết vì lời nói của Yến Trục Quang mà sửng sốt cũng lấy lại tinh thần. Yến Trục Quang không có khổ sở khi bị nàng cự tuyệt khiến cho Vân Mật Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng nàng lại càng lo lắng Yến Trục Quang như vậy sẽ khiến cho những trưởng lão đó tức giận.

Để Yến Trục Quang làm nội môn đệ tử bình thường ở bên cạnh nàng thì có chút quá ủy khuất nàng ấy, hơn nữa môi trường ở Trú Tuyết Phong cũng không thích hợp cho Yến Trục Quang tu hành.

Vân Mật Tuyết muốn khuyên bảo Yến Trục Quang nghĩ lại, Yến Trục Quang lại quay đầu nói với Cố Sâm: “Chưởng môn, ta có thể vẫn ở bên cạnh Liễn Cơ lão tổ sao?”

Cố Sâm không tỏ ý kiến với lựa chọn của nàng, chỉ là nói: “Ngươi đã suy xét kỹ?”

Yến Trục Quang gật gật đầu.

Cố Sâm liếc nhìn Vân Mật Tuyết một cái: “Nếu Liễn Cơ đồng ý, ngươi ở bên người nàng cũng hoàn toàn không trái với quy định của tông môn. Nếu nàng không đồng ý, thì bản tông chủ cũng có biện pháp.”

Yến Trục Quang thập phần “ngây thơ” hỏi: “Biện pháp gì?”

“Danh sách ký danh đệ tử của Liễn Cơ đang trống một chỗ, nếu ngươi tự nguyện trở thành ký danh đệ tử, cũng không cần nàng đồng ý, bản tông chủ cũng có thể trực tiếp đem ngươi đưa qua đó, quan trọng là ngươi có nguyện ý hay không.”

Bốn chữ “ký danh đệ tử” vừa ra khỏi miệng Cố Sâm, không khí chỗ của các phong hào đệ tử gần trưởng lão tức khắc trở nên có chút vi diệu.

Yến Trục Quang sắc mặt bất biến, lại ghi nhớ hết phản ứng của những người đứng trong phạm vi mà nàng có thể nhìn thấy, chờ đến khi có thời gian sẽ lật xem ký ức.

Nàng nói: “Liễn Cơ lão tổ có ân với ta, chỉ cần có thể ở bên người nàng, làm ký danh đệ tử thì đã sao?”

Dứt lời, một ít trưởng lão lắc đầu, nhìn đi, người ta quyết tâm muốn ở tại bên người Vân Mật Tuyết, bọn họ cũng cưỡng cầu không được. Hơn nữa, nếu là vì báo ân, đứa nhỏ này cũng coi như tri ân báo đáp, không phải là xem thường bọn họ, bọn họ không đến mức lòng dạ hẹp hòi mà so đo với nàng.

Một ít trưởng lão từ bỏ, nhưng vẫn còn có một vài người như cũ không vui, dù cho có làm ký danh đệ tử cũng không muốn bái bọn họ làm sư phụ? Hừ, bọn họ cũng muốn nhìn xem "thiên tài" không cần người khác chỉ điểm này ngày sau có thể đạt tới trình độ gì.

Đồng dạng nghe được đối thoại giữa Cố Sâm cùng Yến Trục Quang, Vân Mật Tuyết lại có chút hoảng thần, nàng cự tuyệt Yến Trục Quang là vì suy xét cho Yến Trục Quang, nơi nào muốn ép Yến Trục Quang đến nông nỗi biến thành ký danh đệ tử?

Nàng vội nói: “Không cần như thế, Trục Quang nếu muốn cùng ta ở chung, ta tất nhiên hoan nghênh ngươi, như thế nào lại nhẫn tâm cự tuyệt?”

Nàng vừa nói vậy, Cố Sâm liền hướng Yến Trục Quang chớp chớp mắt. Động tác này xuất hiện trên gương mặt nghiêm túc của hắn lại hoàn toàn không cảm thấy nghịch ngợm, ngược lại có điểm kinh dị. Mà Yến Trục Quang hiểu được ám chỉ của hắn, lại hướng sang Vân Mật Tuyết giơ lên nụ cười đắc ý.

Vân Mật Tuyết bất đắc dĩ, chỉ phải trộm liếc mắt trừng nàng một cái.

Xác định nơi ở của Yến Trục Quang xong, các thiếu niên đang từng người kiểm tra đo lường thiên phú ở bên dưới lại tức muốn nổ phổi.

Lúc trước trưởng bối còn cổ động bọn họ, nhất định phải tranh thủ bái trưởng lão nào đó dưới tòa, hiện giờ người có thiên phú lợi hại nhất trong số họ rõ ràng khiến trưởng lão tranh đoạt, lại nhẹ nhàng cự tuyệt toàn bộ?

Bọn họ không cảm thấy đầu óc Yến Trục Quang có vấn đề, chỉ thấy rằng đối phương tự cao tự đại, vậy tiếp theo nếu muốn đi bái phỏng vị trưởng lão nào đó, cầu đối phương thu mình làm đồ đệ thì chẳng phải là lại thua nàng hay sao?

Ai! Muốn vào Tông môn này quả thực quá khó!