*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đỉnh núi Trú Tuyết Phong quanh năm tuyết đọng, từ sườn núi hướng lên trên là tầng tầng sương trắng, tiên khí lượn lờ, nửa che nửa lộ, nếu nhìn từ nơi xa tuyệt đối là một cảnh trí cực đẹp.
Nhưng nếu bản thân ở tại nơi đó, có lẽ sẽ không mỹ diệu như vậy.
Vân Mật Tuyết tu hành băng tuyết chi đạo, làm người tuy ôn hòa, nhưng một thân linh khí lại băng lãnh tận xương. Cảnh sắc ngọn núi Trú Tuyết Phong một nửa là tự nhiên, một nửa là do băng tuyết chi lực của nàng tạo thành.
Môi trường ở Trú Tuyết Phong cực kỳ thích hợp cho việc tu hành của Vân Mật Tuyết, nàng ở Trú Tuyết Phong có thể xem như cá gặp nước, nhưng đối với những người khác mà nói, Trú Tuyết Phong chính là một nơi khổ hàn không hơn không kém.
Đặc biệt là đối với những người không đủ thực lực.
Tỷ như hiện tại, tiểu cô nương đang đi trong gió tuyết kia khắc sâu cảm nhận về cái giá lạnh cùng lãnh khốc của Trú Tuyết Phong.
Nàng mặc một bộ váy trắng đơn bạc, chân mang giày trắng, gió lạnh gào thét thổi đến vạt áo nàng phần phật tung bay, giống như ngay sau đó cả người đều sẽ bị thổi bay lên trời.
Dây cột tóc dùng để cột cao tóc lên tựa hồ đã bị thổi mất, mái tóc đen dài điên cuồng bay loạn, cơ hồ đã không nhìn rõ bộ dáng của nàng, chỉ có thể thấy được đôi môi bị đông lạnh đến mức tím tái.
Đôi tay nàng gắt gao nhét vào trong ngực, vừa đi vừa thỉnh thoảng nhảy lên vài cái, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Nhưng ở giữa những sợi tóc rối tung mơ hồ lộ ra đôi mắt đang thong thả chuyển động trái phải, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó.
"Ký chủ, đừng tìm nữa, mau trở về đi thôi."
Hệ thống xem đến đau lòng muốn chết, Trú Tuyết Phong mà Đại sư tỷ cư trú, cũng không phải là ngọn núi đất nhỏ ở khu tạp dịch đệ tử của Nhất Miểu Tông, muốn leo thì leo, muốn xuống thì xuống. Khí lạnh ẩn chứa nơi đây, cũng không phải là thứ mà người mới Luyện Khí tầng thứ nhất như Yến Trục Quang có thể chống đỡ nổi.
Làm sao ký chủ có thể tìm được thức ăn ở một nơi như thế này chứ?
Ngọn núi rét lạnh như vậy, động vật bình thường căn bản không thể sinh tồn, cho dù có, phỏng chừng cũng không phải là loại mà Yến Trục Quang có thể bắt được.
Cho dù tâm trí kiên định như Yến Trục Quang, giờ phút này nói chuyện cũng có chút khắc chế không được run rẩy: "Đói chết cùng đông chết, ngươi chọn cái nào?"
Hệ thống rối rắm một chút: "Nếu không thì ta tuyên bố một nhiệm vụ phụ, ký chủ đơn giản thực hiện, ta cho ký chủ Tích Cốc Đan?"
"Ta không thích ăn thứ đó." Yến Trục Quang cự tuyệt.
Hệ thống có chút rối rắm, ký chủ a, hiện tại cũng không phải là thời điểm để tùy hứng a.
"Nếu đã ra tới, bây giờ trở về cũng đã muộn, cùng với rối rắm này nọ, không bằng ngươi dò xét xem nơi nào có thứ gì ăn được đi."
Yến Trục Quang biết hệ thống có công năng thăm dò tình hình chung quanh, cho nên nàng liền quyết định vật tẫn kỳ dụng, một chút cũng không khách khí mà chỉ huy hệ thống.
Hệ thống thực bất đắc dĩ, nhưng vẫn ngoan ngoãn tạo điều kiện cho Yến Trục Quang: "Ta đã đánh dấu những nơi có dấu hiệu của sinh mệnh ở trên bản đồ nhỏ, ký chủ ngươi xem đi."
Bản đồ nhỏ có thể bật lên ngay từ lúc Yến Trục Quang cùng hệ thống trói định, chỉ là Yến Trục Quang ghét bỏ trong tầm nhìn có cái biểu tượng nhỏ vướng víu không thoải mái, hơn nữa cũng không cần thiết lắm nên vẫn luôn không dùng đến.
Trước mắt đúng là thời điểm nó có công dụng.
Bản đồ nhỏ hình tròn xuất hiện ở góc trên bên phải tầm mắt, ở giữa bản đồ có một điểm màu xanh lá, đó là tượng trưng cho vị trí của Yến Trục Quang, còn có một ít điểm đỏ linh tinh phân bố ở bốn phương tám hướng, những cái đó chính là vật còn sống có dấu hiệu của sinh mệnh, chỉ là không nhúc nhích chút nào.
Yến Trục Quang thử đi về hướng điểm đỏ gần nhất, nàng đi được vài bước, điểm xanh kia trên bản đồ nhỏ cơ hồ không hề nhúc nhích, hoàn toàn là di chuyển với tốc độ rùa bò.
Yến Trục Quang khẽ cắn môi, tiếp tục đi về phía trước.
Hệ thống ở bên cạnh xem đến kinh hồn táng đảm, sợ ký chủ đột nhiên không cẩn thận ngã sấp mặt, lúc ấy nó nên làm thế nào bây giờ? Nó chỉ là cái hệ thống tay trói gà không chặt, lại không thể cầu cứu người khác.
Cũng may suy nghĩ của hệ thống là dư thừa, Yến Trục Quang cho dù có bị gió tuyết đông lạnh đến chết lặng thì bước chân cũng không chần chờ một chút, thân hình cũng không lung lay một lần.
Hệ thống xem đến bội phục không thôi.
Có đôi khi nó suy nghĩ, trước kia ký chủ thật ra là ai? Nàng lợi hại như vậy, đời trước nàng như thế nào lại biến thành cô hồn?
Nếu là những ký chủ trước đây, hệ thống tuyệt đối phải đi điều tra trước, sau đó mới tuyển định người được chọn.
Mà hiện tại vị này chỉ là một cô hồn do nó ngẫu nhiên phát hiện ở kẽ hở giữa mấy cái thế giới, bởi vì bị mỹ mạo mê muội đầu óc mà mơ màng hồ đồ đem nàng chộp tới làm ký chủ.
Ngay cả Yến Trục Quang đã từng thuộc về thế giới nào hệ thống cũng không biết, chỉ dựa vào một cái tên chưa chắc là thật thì nó phải bắt đầu tra từ đâu?
Kỳ thật ngoại trừ nguyên thế giới, còn có một cách làm trực tiếp hơn, chính là trực tiếp rà quét ký ức của Yến Trục Quang. Nhưng... hệ thống không dám, nó sợ chết a, nếu là nó dám làm vậy, ký chủ tuyệt đối sẽ gϊếŧ nó.
Đây là thật sự, không phải nói giỡn.
Đừng hỏi nó vì cái gì sẽ ra kết luận như vậy, dù sao nó chính là có loại trực giác này.
Không thể nào biết được cụ thể lai lịch của ký chủ, hệ thống cũng chỉ có thể vừa tò mò, vừa yên lặng mà... nghẹn. Nó cảm thấy nó nhất định là hệ thống thê thảm nhất trong tất cả các thế giới.
Hệ thống ở trong tiểu thế giới của mình thầm than thân trách phận.
Sau đó, nó bị một trận mùi hương lôi lại lực chú ý, là mùi thịt thoang thoảng mùi cỏ khô, cùng hương vị trước kia hệ thống ngửi qua có chút không giống nhau.
Hệ thống lấy lại tinh thần, ký chủ nhà nó không biết từ khi nào đã tìm được một chỗ hẻo lánh trên núi để tránh gió, dựng lên một đống lửa nhỏ.
Ký chủ đang chuyển động một thanh gỗ, trên thanh gỗ cắm vào một miếng thịt nửa sống nửa chín, nàng rải một ít thảo mộc bóp nát lên phía trên, mùi hương kia chính là phát ra từ đó.
Xét thấy ký chủ từ trước đến nay thần thông quảng đại, hệ thống cũng không cảm thấy kỳ quái, mất đi hỏa hệ linh căn, thực lực lại còn rất thấp kém, ký chủ làm thế nào nhóm được đống lửa?
Hệ thống dùng sức hít một hơi: "Ký chủ, đây là hương liệu gì?"
Yến Trục Quang phủi tay: "Hương liệu của ta đã bị hủy vì lôi kiếp, cái này là độc thảo thường thấy, không thể ăn, bất quá hương vị rất thơm."
Hệ thống cứng đờ: "Ký chủ muốn ăn cái này?"
Không sợ trúng độc sao...
"Vì sao không thể ăn?" Nàng là Độc Linh Căn, các loại độc vật đối với nàng mà nói ngược lại là đại bổ chi vật, chỉ là Độc Linh Căn ở đời này còn phải chậm rãi bồi dưỡng, hiện tại nàng chỉ có thể chạm vào những loại độc thảo cấp thấp.
Hệ thống nghĩ nghĩ, không biết nên trả lời như thế nào. Ký chủ nhà nó lợi hại như vậy, ăn độc thảo giống như cũng không có gì ghê gớm.
Trong chốc lát, thịt cũng đã nướng xong, Yến Trục Quang không sợ nóng, nàng duỗi tay xé xuống một khối thịt nhỏ, hỏi hệ thống: "Có dám ăn hay không?"
"Ăn!"
Nó lại không phải thật sự có thể tiêu hóa đồ ăn, độc tố chỉ có tác dụng tới thân thể máu thịt, đối với hệ thống như nó cũng vô dụng, có cái gì không thể ăn?
Thịt nướng trong tay Yến Trục Quang biến mất.
Vị của thịt nướng ăn ngon đến bay lên, hệ thống ở một bên ăn ngon lành, nó nheo lại hai mắt vừa mới biến ra, trong lòng vui vẻ nghĩ, nó nhất định là hệ thống hạnh phúc nhất!
Yến Trục Quang không biết hệ thống đang tự vả mặt bôm bốp, nàng nhanh chóng đem thịt nướng nuốt vào bụng, ngay sau đó liền có một sức nóng tỏa ra từ trong bụng, khiến cho toàn thân của nàng đều ấm áp.
Yến Trục Quang ngồi xếp bằng, hồi tưởng lại Thanh Mộc Hồi Xuân Quyết lúc trước đã xem, bắt đầu vận chuyển tâm pháp dựa theo nội dung trong sách.
Hệ thống còn đang chậm rãi nếm khối thịt nướng kia, thấy Yến Trục Quang thế nhưng bắt đầu tu hành ở nơi có hoàn cảnh ác liệt như thế này, nó vội vàng tắt đi thanh âm của bản thân, không dám quấy rầy nàng. Sau đó, thuận tiện rà quét tình trạng hiện tại của Yến Trục Quang...
Cái gì?! Ký chủ thế nhưng đã tới Luyện Khí tầng thứ hai?
Nó chẳng qua chỉ ngốc đi một lát, vừa rồi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Hệ thống vội lấy hình ảnh được ghi lại lúc trước ra xem.
Chỉ thấy Yến Trục Quang chậm rì rì đi đến mục tiêu gần nhất, nơi đó chỉ có một mảnh trắng xoá, thoạt nhìn không phát hiện ra cái gì, nhưng hệ thống suy đoán, thứ kia hẳn là trốn ở dưới mặt tuyết.
Yến Trục Quang không có tùy tiện đến gần, nàng chỉ nhẹ nhàng chậm chạp với tay vào bên trong lớp tuyết, đôi tay kia dù bị đông lạnh đến đỏ bừng cũng không có dừng lại, cho đến khi hơn nửa cánh tay nàng đều vùi vào trong tuyết, tựa hồ chạm được tầng đất dưới chót.
Bá!
Cũng không biết nàng làm cái gì, mặt tuyết đằng trước cách đó không xa đột nhiên nổ tung một chút, bông tuyết màu trắng phi tán, có thứ gì vọt ra.
Bông tuyết rơi đầy đất, thứ lao tới kia thế nhưng là một con con thỏ chân dài, cả người trắng như tuyết, hai mắt đỏ bừng của nó lập loè hung quang, chân vừa giẫm, liền vọt tới hướng của Yến Trục Quang.
Nhưng mà nó mới vừa nhảy lên thì lập tức rơi lại xuống tuyết, thân thể đập xuống tạo thành một cái hố tuyết nhỏ.
Nguyên lai chân sau của nó không biết từ khi nào đã bị vài sợi dây khô quấn lấy, con thỏ hung hăng giãy giụa vài cái, lại ngẩng đầu hướng về phía Yến Trục Quang há mồm phun ra vài cái băng đao, lại bị Yến Trục Quang né tránh.
Mà ngay lúc nó định tiếp tục phun băng, mấy cành khô kia đã dần dần hướng lên trên, đem toàn bộ con thỏ đều quấn lấy, khiến cho nó rốt cuộc không thể động đậy.
Yến Trục Quang run run thân mình, đi đến bên cạnh con thỏ, dứt khoát lưu loát bẻ gãy cổ nó, sau đó nói một câu: "Con thỏ ngốc."
Còn không phải là con thỏ ngu ngốc sao, nếu biết phun băng đao thì sao lại không dùng để cắt bỏ dây khô đang quấn trên chân mình chứ?
Sau đó, Yến Trục Quang ném con thỏ sang một bên, ngồi xuống khôi phục linh khí vừa rồi đã tiêu hao, sau đó... đột phá Luyện Khí tầng thứ hai.
Hệ thống:...
Thiên Linh Căn ngưu bức*.
(*Ngưu bức - 牛逼: từ lóng bắt nguồn từ phương ngữ Bắc Kinh, nghĩa là kinh khủng, tài giỏi, lợi hại)
Yến Trục Quang đột phá Luyện Khí tầng thứ hai liền đơn giản như vậy, chờ hệ thống nhìn xong sự tình phát sinh lúc nãy, lại quay về tới thời điểm Yến Trục Quang ăn cơm no rồi ngồi xuống, đã đột phá Luyện Khí tầng thứ ba.
... Ký chủ ngưu bức.
Nếu tốc độ tu hành của ký chủ nhanh như thế, vậy Ngũ Linh Căn lúc trước hơn nửa năm mới tới được Luyện Khí tầng thứ nhất sẽ phải ủy khuất biết bao nhiêu a.
Yến Trục Quang đột phá đến Luyện Khí tầng thứ ba xong thì không tiếp tục nữa, nàng thu lại đà đột phá, đem linh khí trong cơ thể vận chuyển quanh thân.
Kỳ thật đột phá nhanh như vậy vẫn là lợi dụng việc tu hành lại từ đầu, lúc trước vẫn luôn dừng lại ở Luyện Khí tầng thứ nhất, là bởi vì nàng căn bản không chú ý tu hành, hiện giờ linh căn tốt, cũng không cần thiết cất giấu.
Hệ thống cảm khái tốc độ tu hành của ký chủ nhà nó xong, đột nhiên nói: "Ký chủ ký chủ, có người tới."
Yến Trục Quang mở to mắt, nhanh chóng giảm nhỏ đống lửa lại, làm tan đi linh lực hộ thể quanh mình, khiến cho trên người trở nên chật vật rất nhiều, sau đó co lại thành một đống, cắn môi run run rẩy rẩy sưởi ấm bên đống lửa.
Hệ thống xem đến sửng sốt.
Không bao lâu, một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu:
"Xem ra ngươi cũng chẳng cần chiếu cố gì cả."
__________Để cái ảnh minh họa bản đồ nhỏ ở đây cho dễ hình dung:)))